Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1319




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1319:

 

Uất Trì Thần đã quen được Tổng An gọi là ông lão nên bây giờ nghe Tống An nói như vậy thì ông ấy cũng cảm thấy mình không có ý kiến gì.

 

“Được, vậy con mau đưa con bé đi đi, nếu có tình huống gì thì nhớ nhanh chóng báo cho cha.” Tổng An lặng lẽ trợn tròn mắt, rồi ôm Hàn Minh Thư đi.

 

“Đi thôi.

 

Hai người đi về phía trước, Hàn Minh Thư yên lặng nhìn Tổng An.

 

“Nhìn xem đi làm gì?” Tổng An có chút bối rối.

 

Nghe thấy, Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Sau khi di giảng hòa với ông ngoại thì cháu cảm thấy cá người dì rất có sinh khi Khi Tổng An nghe thấy điều này thì vẻ mặt của bà lập tức trở nên khó chịu.

 

“Sinh khi nhiều là có ý gì ? Lẽ châu cho rằng di rất vui vẻ sao? Lão giả đó cả ngày quây cây di không biết phiền phức như thế nào đầu, sớm biết thi ban đầu di sẽ không giảng hòa Mặc dù những lời này khó chịu và vô tình, nhưng Hàn Minh Thư vẫn nhìn ra được sự dịu dàng trong mắt bà. Đối với Tống An thì cô đã bỏ nhà theo chị gái từ rất sớm thì làm sao bà ấy không tham luyến tình cảm gia đình được.

 

Nếu không yêu gia đình thì sẽ không cáu gắt trong nhiều năm như vậy.

 

“Thật ra thì dì vẫn chưa tha thứ cho ông ấy”

 

Tống An chợt thở dài: “Dì không thể tha thứ cho những gì ông ấy đã làm khi đó, nhưng mà… dì biết hiện tại ông ấy đã lớn tuổi rồi, hiện tại cũng không quản lý được công ty, dì cũng đã từng nghĩ đến việc kiếp này sẽ không nhận ông ấy. Nhưng rồi dì phát hiện ra tình cảm gia đình khắc sâu trong xương không thể xóa nhòa, ông ấy là người cha yêu thương chúng ta hồi đó, con người ta rồi sẽ có những lúc lầm lỡ, có những lúc ngu ngốc. Nghĩ đến trước đây thì dì cũng đã làm nhiều điều sai lầm, dì cũng không phải là thánh, ông ấy cũng không phải thì tại sao tôi lại yêu cầu ông ấy làm mọi thứ theo ý dì? Vì vậy, mặc dù dì vẫn quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ dì có thể hòa hợp với ông ấy hơn, ít nhất là… nếu có điều gì đó xảy ra trong tương lai, thì dì cũng không hối tiếc “

 

Nghe đến đây thì Hàn Minh Thư hiểu ý bà. Tống An vẫn không tha thứ cho Uất Trì Thần vì những gì ông ấy đã làm hồi đó, nhưng máu chảy trong người vẫn khiến bà khao khát mối quan hệ cha con nà. Hơn nữa khi Uất Trì Thần cũng đã lớn tuổi rồi, bà thực sự rất sợ, sợ đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì hối tiếc không kịp.

 

“Dì à, quý trọng hiện tại là tốt lắm rồi”

 

Tống An không khỏi xoa đầu cô: “Cháu cũng phải quý trọng, Dạ Âu Thần nhất định sẽ không sao. Hiện tại chỉ cần chăm sóc thật tốt cho bản thân và đứa bé trong bụng là được, ngoài ra thì…chúng ta phải tin tưởng bác sĩ”

 

“Được”

 

 

Bà cũng không yêu cầu cô về nhà mà rất thông cảm để cho cô ở lại đây, điều này khiến Hàn Minh Thư rất cảm kích: “Cám ơn dì”

 

“Cảm ơn cái gì hả? Dì biết cái con bé như con sẽ không về nhà với dì đâu. Thay vì ép buộc thì tốt hơn hết hãy để cháu ở bệnh viện này an thai. Hơn nữa, môi trường ở đây cũng rất ổn, nếu cháu an thai ở đây thì sẽ không có vấn đề lớn. Về tình hình của Dạ Âu Thần thì vừa nãy dì cũng đã tìm hiểu từ bác sĩ vừa rồi nên cháu đừng quá lo lắng. “

 

Bởi vì Tống An và Uất Trì Thần có mặt nên Hàn Minh Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, buổi trưa ăn xong liền đánh một giấc.

 

Dì nói đúng, phải tin tưởng vào bác sĩ.

 

Đồng thời, cô cũng phải tin vào Dạ Âu Thần.

 

Anh nhất định sẽ tỉnh dậy sớm thôi.

 

Sau khi thời gian quan sát trôi qua, Dạ Âu Thần chuyển từ khu bệnh nặng đến khu bệnh viện tổng hợp, ban đầu định ở cùng phòng với Hàn Minh Thư. Nhưng sau đó lại cân nhắc đến người canh gác ban đêm, cho nên Dạ Âu Thần có một phòng bệnh riêng nếu người canh đêm lạnh buồn ngủ thì có thể đi vào ngủ một giấc.

 

Buổi tối tám giờ, Hàn Thanh tới nói chuyện với em gái, Tiêu Túc và Tiểu Nhan cũng đi tới.

 

Lúc Tiểu Nhan đẩy phòng bệnh ra thì trên người vẫn mang theo hơi lạnh, cô ấy lên tiếng nói: “Minh Thư, nghe nói cậu Dạ đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô.. “

 

Những lời này dừng lại khi nhìn thấy Hàn Thanh vẫn còn ở trong phòng bệnh, sau đó ngây người đứng ở cửa phòng bệnh, cánh cửa bị đẩy ra một nửa.

 

Một bàn tay to đưa tới, áp gần lòng bàn tay cô ấy đẩy cửa ra, sau đó trầm mặc nhìn cô gái thấp bé trước mặt, trầm giọng nói.