Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1230




Chương 1230:

 

Nói xong Tiểu Nhan liền ôm lấy cánh tay của bà, nhẹ nhàng lắc lắc.

 

“Đi ra đi ra, nếu con mặc quần áo của mẹ, người khác nghĩ con kết hôn rồi, đến lúc đó làm sao con lấy chồng được đây?”

 

nói đến chuyện lập gia đình, La Tuệ Mỹ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghỉ ngờ nhìn chằm chằm cô con gái đang ôm cánh tay mình: “Đúng rồi, năm năm này con vẫn luôn ở nước ngoài, trở về từ khi nào vậy? Về được bao lâu rồi? Sao không nói cho mẹ biết? Còn nữa, lâu vậy rồi chắc con cũng đã yêu đương rồi chứ hả? Bạn trai bộ dạng ra sao? Khi nào thì xúc động, sau đó tránh đi ánh mắt nhìn chăm chú của La Tuệ Mỹ, khẽ cười nói: “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy, con không biết mẹ muốn hỏi cái gì, nhưng mà bây giờ con phải thay quần áo, trước tiên mẹ cứ cho con một bộ mặc đi, chờ khi nào con rảnh rỗi sẽ Tiểu Nhan: “…Mẹ, thật sự không có mà”

 

“Vậy người đàn ông đó trông như thế nào? Có đẹp trai không? Quen bao lâu rồi? Sao lại chia tay?”

 

“Mẹt”

 

Thấy La Tuệ Mỹ nhìn chằm chằm cô được một lúc thì cô đành chịu trận, ủ rũ ngồi xuống giường: “Đẹp trai, nhưng chẳng qua là không quen nhau, cũng không có chia tay.”

 

“Hả?”

 

La Tuệ Mỹ sau khi bắt kịp được thông tin trên liền bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhan: “Không có quen à? Vậy sao con lại thất vọng/buồn bực?”

 

Nhìn vẻ mặt buồn hiu hiu của Tiểu Nhan, rõ ràng là bộ dạng không muốn nói.

 

“Mẹ, mẹ đừng ép con được không? Chuyện này con không muốn nhắc đến nữa. Từ hôm nay trở đi con sẽ quên người đó, Tiểu Nhan sau này sẽ là một Tiểu Nhan hoàn toàn mới”

 

La Tuệ Mỹ nhìn vào mắt con gái mình ánh lên tia sáng kiên định, liền biết nếu còn hỏi tiếp thì sẽ lại đâm vào vết thương của con gái mình nên chỉ gật đầu: “Được được được, con không nói cũng không sao, vậy thì đợi đến lúc con giải quyết xong chuyện này rồi khi nào muốn nói cho mẹ nghe thì ị„m nói: Nghe như vậy, Tiểu Hiệp liền nhìn mẹ mình như sinh vật lạ, rồi lẩm bẩm: “Đột nhiên dịu dàng „Ho như vậy thật không quen”. “Con bé chết bầm!

 

Mày không quen cái gì, cái bộ dạng này của mày làm tao mới không quen đó.”

 

Đang nói chuyện thì La Tuệ Mỹ một tay vỗ vào đầu con gái, Tiểu Nhan đau đến độ phải ôm đầu hét lên: “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được không, lỡ như đánh con chấn thương sọ não luôn trở đi con sẽ quên người đó, Tiểu Nhan sau này sẽ là một Tiểu Nhan hoàn toàn mới”

 

La Tuệ Mỹ nhìn vào mắt con gái mình ánh lên tia sáng kiên định, liền biết nếu còn hỏi tiếp thì sẽ lại đâm vào vết thương của con gái mình nên chỉ gật đầu: “Được được được, con không nói cũng không sao, vậy thì đợi đến lúc con giải quyết xong chuyện này rồi khi nào muốn nói cho mẹ nghe thì nøI.

 

Nghe như vậy, Tiểu Hiệp liền nhìn mẹ mình như sinh vật lạ, rồi lẩm bẩm: “Đột nhiên dịu dàng „ như vậy thật không quen”. “Con bé chết bầm!

 

Mày không quen cái gì, cái bộ dạng này của mày làm tao mới không quen đó.”

 

Đang nói chuyện thì La Tuệ Mỹ một tay vỗ vào đầu con gái, Tiểu Nhan đau đến độ phải ôm đầu hét lên: “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được không, lỡ như đánh con chấn thương sọ não luôn

 

Cuối cùng, người mẹ vĩ đại bà La Tuệ Mỹ của Tiểu Nhan tất nhiên sẽ không đồng ý cho con gái mặc loại đồ đó. Tiểu Nhan bất đắc dĩ mặc quần áo trước kia của mình rồi trở về lấy vali.

 

Sau khi vào cửa, cô bị cảnh tượng trong phòng làm giật mình, mùi thối khiến cô suýt ngất.

 

Mẹ nó…

 

Cô quên mất, Tiểu Nhan tự trách bản thân đã biến căn phòng của Minh Thư trở nên bừa bộn thế này. Thế là cô mau chóng dọn dẹp phòng ngủ, làm xong cô mệt bở hơi tai phải nghỉ ngơi một lúc. Sau đó, Tiểu Nhan mới thu dọn đồ của mình.

 

Căn phòng này là hai người mua nhưng…

 

Dù sao cũng không phải của cô.

 

Thuộc về cô là ngôi nhà nhỏ trong thành phố, đó là do ba cô mua bảo rằng nó là của hồi môn.

 

Sau này, hai cha con bất hòa, Tiểu Nhan cũng không còn về đó ở.

 

Bây giờ cô cũng không có ý định quay về đó, cô dự định sẽ về nhà cùng mẹ ở một thời gian ngắn, nó cũng gần bệnh viện thuận tiện cho việc chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện. Hai mẹ con có thể chăm sóc lẫn nhau.

 

Tiểu Nhan dọn đồ xong rồi kéo vali ra ngoài.

 

Trong tay là chìa khóa nhà, Tiểu Nhan ngẩn người nhìn nó, lúc đầu cô nên đưa cho Minh Thư nhưng hiện tại cô không muốn gặp ai cả.