Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1205




Chương 1205:

 

Hàn Minh Thư trả lời: “Tôi xin lỗi, tôi không ngờ bản thân lại ngủ quên”

 

“Không sao!” Lãnh Nguyệt Nguyệt khoát tay đáp. Trước kia cô ta không phục Hàn Minh Thư, nhưng kể từ sau khi cô ta phát hiện Hàn Minh Thư chính là nhà thiết kế mình yêu thích nhất thì dù Hàn Minh Thư có bao nhiêu khuyết điểm thì cô ta cũng mặc kệ.

 

Cô ta là người rất bao che khuyết điểm, cho dù làm chuyện gì thì trong mắt cô ta đều có nguyên nhân, có nỗi khổ.

 

Xem như không có thì Lãnh Nguyệt Nguyệt cô ta cũng sẽ tìm cho đối phương một lí dol Vương An theo đuổi Lãnh Nguyệt Nguyệt từ rất lâu nên đã quá hiểu tính cách của cô nàng, Vì thế, anh ta cười đáp lời: “Đúng vậy. Cô mau về đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi và Nguyệt Nguyệt”

 

Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư vẫn còn xoắn xuýt nên nhanh chóng quyết định giúp cô.

 

“Hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi. Công việc hôm nay chưa xong thì để mai làm tiếp. Anh sẽ tự lấy tiền mình tăng lương cho hai người bọn họ” Nói xong, Dạ Âu Thần lại nói nhỏ bên tai cô: “Bây giờ em hài lòng chưa?”

 

Vốn dĩ Hàn Minh Thư cảm thấy bản thân là cấp trên nhưng không phải tấm gương tốt, để cho Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An làm nhiều chuyện như vậy nên cảm thấy áy náy. Thế mà Dạ Âu Thần lại tăng lương cho hai người nên lòng cô cũng dễ chịu phần nào.

 

Nhưng cô vẫn hơi tò mò nên nhỏ giọng hỏi.

 

“Vậy tăng bao nhiêu?”

 

Dạ Âu Thần nhếch miệng đáp: “Tăng đến khi nào bọn họ hài lòng mới thôi”

 

Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An đứng bên cạnhz*ˆ Ồ, có tiền cái khác hẳn!

 

Lãnh Nguyệt Nguyệt thỏa mãn gật đầu: “Tăng lương tốt lắm, nữ thần Minh Thư à, bây giờ cô có thể yên tâm đi về rồi nhé.”

 

Vốn Hàn Minh Thư còn đang do dự nhưng Dạ Âu Thần không cho cô thêm cơ hội, anh gật đầu với hai người bọn họ rồi ôm cô rời đi.

 

Đợi sau khi bọn họ đi khuất, Lãnh Nguyệt Nguyệt chống cằm, hai mắt long lanh.

 

“Cậu Thần hạnh phúc thật.”

 

Vương An: “Hả?”

 

“Anh ta…

 

Ôm nữ thần của tôi đấy!” Vẻ mặt Lãnh Nguyệt Nguyệt say đắm như thể người ôm Hàn Minh Thư chính là bản thân cô nàng.

 

Vương An nghĩ rằng Lãnh Nguyệt Nguyệt sẽ giống những cô nữ sinh mê muội loại đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy. Dù sao, trong mắt đàn ông như anh ta thì ngũ quan của Dạ Âu Thần hoàn mĩ không chỗ chê.

 

Không ngờ rằng người mà Lãnh Nguyệt Nguyệt say mê không phải Dạ Âu Thần mà là…

 

Vương An nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Nguyệt, anh ta thăm dò hỏi: “Nguyệt Nguyệt à, lẽ nào em có…

 

Vấn đề về xu hướng tính dục khi lập gia đình chứ?”

 

Sau khi nghe xong câu nói này, Lãnh Nguyệt Nguyệt vừa nãy còn đang si mê lập tức quay đầu lại, cô ta trợn mắt nhìn Vương An với vẻ không vui: “Anh nói hươu nói vượn gì thế? Tính dục của tôi có vấn đề gì?”

 

“Khụ khụ. Anh thấy bản thân theo đuổi em bao năm qua nhưng em không phản ứng chút nào, nhưng bây giờ lại đối với phụ nữ…

 

Nếu không phải xu hướng tính dục có vấn đề thì sao em…”

 

Còn chưa dứt lời, cổ áo của Vương An đã bị Lãnh Nguyệt Nguyệt siết chặt. Cô ta kéo anh ta về phía người mình, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Vương An ngẩng đầu đã có thể trông thấy gương mặt xinh đẹp của Lãnh Nguyệt Nguyệt ngay trước mặt mình, thậm chí anh ta chỉ cần dịch người lên phía trước một chút là có thể hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô ta.

 

Vương An khẩn trương, chớp mắt nhìn Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Sao, thế nào?”

 

Mặc dù rất muốn hôn, nhưng Vương An vẫn tự nói với bản thân rằng phải nhẫn nhịn. Anh ta đã theo đuổi Lãnh Nguyệt Nguyệt lâu như vậy, nếu như lúc này không nhịn được mà hôn cô ta rồi khiến cho cô ta bối rối, sau đó cô ta ghét mình, vậy thì tất cả những điều anh ta làm trước kia đổ sông đổ bể hết. Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng không biết trong đầu Vương An đang đấu tranh, cô ta hung tợn nói: “Tình cảm tôi dành cho nữ thần được gọi là sự kính trọng, anh hiểu không? Được rồi, với loại óc heo như anh cũng không hiểu đâu! Mẹ nó, nói Ị”