Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 119: Cô quan tâm đến tôi nhiểu như vậy?




Thẩm Cửu đang nói chuyện rất nghiêm túc, gương mặt cô rất chân thành.

Sau khi nói xong phát hiện Dạ Âu Thần đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rực lửa, khiến Thẩm Cửu định thần lại, sau khi nhận ra những gì cô vừa nói, sắc mặt Thẩm Cửu trở nên nóng bừng, cô bối rối nói: “Được rồi, anh hiện tại đã tự mình di chuyển được, tôi hôm nay còn có chút việc, tôi phải đi trước.”

Sau đó, Thẩm Cửu nhanh chóng trốn thoát rời khỏi phòng.

Sau khi xuống lầu, vừa đúng đụng phải ông cụ

Ông cụ vừa nhìn thấy cô, cau mày hỏi: “Thẩm Nhã, ông đã yêu cầu cháu nói chuyện đó cho con nhóc nhà họ Hàn, cháu đã nói chưa?

“Chết thật!”

Gương mặt Thẩm Cửu biến sắc, cô gần như quên mất điều này, nên chỉ có thể nói: “Ông ơi, gần đây cháu rất ít gặp Mai Linh. Lần tới khi gặp cô ấy cháu sẽ hỏi nó cho ông.”

Ông lão mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Cơ hội hợp tác giữa chúng ta, lần này không thể để nó lại rối tung lên.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu chân mày khẽ nhíu lại một chút, gật đầu: “Đây là đương nhiên.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, Thẩm Cửu nghĩ rằng hôm nay cô phải nhanh chóng nghĩ cách liên lạc với tập đoàn Phương thị.

Tập đoàn Dạ thị.

Sau khi Thẩm Cửu đi làm, cô gọi cho những người của Tập đoàn Phương thị.

Khi nghe những điều cô vừa nói, phía bên kia đồng ý ngay lập tức, còn muốn gặp mặt trực tiếp để thảo luận chi tiết.

Thẩm Cửu đợi Dạ Âu Thần đi làm, sau đó mới nhắc đến chuyện này với anh, Dạ Âu Thần cau mày “Cô lại muốn quản chuyện này sao?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu sửng sốt một chút, chớp chớp mắt nói: “Tôi vốn là trợ lý của anh, xử lý chuyện này giúp anh không phải là chuyện rất bình thường sao.”

“Cô hiểu rõ không?”

Thẩm Cửu khựng lại nhưng sau đó vẫn gật đầu: “Ừm.”

“Ha.” Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn thẳng vào cô: “Hiểu rõ rồi, vậy cô có biết ông chủ Tập đoàn Phương thị là hạng người gì không?

“……Ừm.”

Văn phòng làm việc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong căn phòng giảm đột ngột, trở nên lạnh lẽo.

“Xem ra chuyện xảy ra lần trước không khiến cô bận tâm chút nào.”

Cô chưa kịp trả lời, Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói: “Muốn đi, thì cô tự mình đi đi.”

Ánh mắt Thẩm Cửu kinh ngạc:Đọc full tại  nhé “Nhưng mà, anh không đi sao? Bên kia yêu cầu muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi nói muốn cùng Phương thị hợp tác khi nào?”

Thẩm Cửu: “…”

Vì vậy, cô ấy đã tự mình hiểu lầm đúng không? Hé môi, cô yếu ớt nói: “Ông cụ bên kia…”

“Cô đã nghe mệnh lệnh của ông tôi, vậy thì cô cứ tự mình đi bàn bạc, hoặc là… đi mời ông ấy đích thân đi.” Ánh mắt và nụ cười của Dạ Âu Thần như chế giễu, còn vẻ mặt của Thẩm Cửu thì biến sắc, trắng bệch, cô cắn môi dưới: “Vậy ra ngay từ ban đầu anh chưa từng nghĩ đến việc cùng Phương thị hợp tác?”

“Tôi đã nói qua chưa?” Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng, lười biếng nhìn cô nói: “Tôi có nhắc đến Phương thị nửa lời không?

Thẩm Cửu rốt cuộc không khỏi rùng mình một cái, môi run run nói: “Không, không có.”

Quả thật, ngày hôm đó lúc cô cùng ông cụ Dạ nói chuyện anh đứng bên cạnh nhưng không nói lời nào, giờ nghĩ lại cô thấy thật nực cười. Khi đó, sợ rằng anh cảm thấy là cô đã tự làm theo ý mình, có phải khiến người khác chán ghét không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệt, giọng nói cũng dần trở nên nhỏ lại: “Tôi biết rồi.”

Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào 

“Cho dù cô có bàn bạc xong, tôi cũng sẽ không ký, có hiểu không?” Anh lãnh đạm nói.

Thẩm Cửu gật đầu, “Vì anh không muốn hợp tác, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng mà ông cụ…”

“Chuyện này không liên quan đến cô.”

Một câu không liên quan gì đến cô, đã chặn hoàn toàn những lời còn lại của Thẩm Cửu.

“Tôi biết rồi.”

Cô nói xong, sau đó quay người đi ra ngoài.

Thẩm Cửu trở lại bàn làm việc, ngồi xuống xem toàn bộ những trang thông tin được ghi chép dày đặc mà cô đã thu thập được trong hai ngày qua với mục đích hợp tác với Phương thị, nhưng Dạ Âu Thần ngay từ đầu đã hoàn toàn không quan tâm đến. 

Cô đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Có vẻ như ngay từ đầu Dạ Âu Thần đang đối nghịch với ông cụ Dạ, mối quan hệ giữa ông nội và cháu trai xem ra rất kém. Xem ra Dạ Âu Thần không thích, không muốn hợp tác với Phương thị, nhưng ông cụ Dạ thì ngược lại.

Lần trước đã nghe Dạ Y Viễn nhắc đến việc Dạ Âu Thần không sống cùng bọn họ khi còn nhỏ.

Đột nhiên lúc này Thẩm Cửu trở nên tò mò về cuộc sống của Dạ Âu Thần, khi định thần lại, cô đã mở công cụ tìm kiếm, gõ vào nhà họ Dạ ở Mạc Thành.

Thời gian trôi qua, ánh mắt của Thẩm Cửu không ngừng lướt qua các thông tin về nhà họ Dạ trên trình duyệt web.

Trên mạng có rất nhiều thông tin, nhưng đều là những tin tức chung chung.

Ví dụ sau khi Dạ Âu Thần tiếp quản Dạ thị, Dạ thị đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ trở nên hưng thịnh, ví dụ như Dạ Âu Thần bị tàn tật, thực sự có rất nhiều tin tức về Dạ Âu Thần, nhưng những tin tức này Thẩm Cửu đều biết hết.

Cuối cùng, khi đôi mắt của Thẩm Cửu đã mệt mỏi, có một bài báo đặc biệt lọt vào mắt cô.

Cuộc chiến giữa bà cả và tiểu tam nhà hào môn, Dạ Âu Thần là con ngoài giá thú?

Tất nhiên, tiêu đề bài viết và nội dung hoàn toàn khác nhau.

Câu hỏi giật tít trên tiêu đề khiến ai cũng nghĩ Dạ Âu Thần là con hoang của nhà họ Dạ, nhưng nội dung của bài báo quay ngoắc 180 độ, mẹ của Dạ Âu Thần mới là bà cả, còn mẹ của Dạ Y Viễn mới là tình nhân được bao nuôi bên ngoài.

Bà cả bị tiểu tam đuổi ra khỏi nhà họ Dạ, nhiều năm sau quay trở lại ngồi vào vị trí chính thất nhà họ Dạ, mục đích là để trả thù.

Sau đó bắt đầu các tin đồn suy diễn về việc Dạ Âu Thần bị tàn tật.

Dạ Âu Thần không phải bẩm sinh bị tàn tật, vậy tại sao anh lại bị như vậy chỉ có thể ngồi trên xe lăn? Tuy người đăng bài không nói rõ nhưng những lời sau đó đều mang hàm ý có người đứng sau lưng hãm hại.

Đọc xong Thẩm Cửu bất giác cảm thấy toàn thân hơi lạnh.

Mặc dù người đăng bài báo không nói rõ, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự đấu đá giữa người giàu có quyền lực, nghĩ đến những lời mà ông cụ Dạ nói với mình trong phòng làm việc, có thể thấy rằng Dạ Âu Thần hiện tại ở nhà họ Dạ đang gánh chịu hậu quả từ kẻ thù.

Bất giác nghĩ đến vẻ dịu dàng và ấm áp của Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn, có lẽ … anh ta không phải loại người như vậy, đúng không?

Đang suy nghĩ miên man, một câu hỏi lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía bên trái khiến tay Thẩm Cửu đột nhiên run lên.

“Cô xem cái này trong giờ làm việc?”

Thẩm Cửu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ở bên cạnh cô.

Tuy rằng ngồi trên xe lăn, nhưng anh cao hơn cô rất nhiều, lúc này anh đang nhìn Thẩm Cửu một cách nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao, môi mỏng mím chặt, toàn thân tỏa ra sự băng giá.

Cô đã bị bắt tại trận!

Thẩm Cửu khẽ chớp mắt, nhìn Dạ Âu Thần với vẻ mặt vô tội.

Cô nên giải thích với anh như thế nào?

“Ừm … tôi chỉ mới đọc sơ qua.”

Đúng là lỗi của cô, đáng lẽ cô không nên xem những thứ này trong giờ làm việc.

Nói xong, Thẩm Cửu di chuyển chuột, vừa định đóng trang, một bàn tay to lớn ấm áp đã bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô vẫn chưa kịp làm gì.

Thẩm Cửu đã bị mất cảnh giác.

Cô ngước mắt lên, kinh ngạc, ánh mắt cô va chạm với ánh mắt Dạ Âu Thần, sau đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai:

“Cô quan tâm đến tôi nhiều như vậy ư?”