Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1188




Chương 1188:

 

Hoá ra là vẫn là bản thân cô nhỏ mọn rồi.

 

Hàn Minh Thư mỉm cười, con ngươi nhìn qua Kièu Trịfe một cái: “Hôm nay cậy với cô ấy đi cùng?”

 

La Lo Li ngơ ngác gật đầu: “Ừm, Kièu Trị nhắn tin nói cậu sắp đi, hỏi tới có muốn cùng tới sân bay tiễn các cậu không”

 

“Hừm, để tới nghĩ xem, không phải lúc đầu rất…

 

ghét cậu tao sao?”

 

Không ngờ đoạn thời gian này không gập, quan hệ giữa cô ấy và Kièu Trị cải thiện vượt bậc.

 

La Lo Li đỏ mặt, ngượng ngùng cười, sau cùng mới giải thích: “Ở chung mới biết cậu ấy không phải đáng ghét giống tớ nghĩ, hơn nữa cậu ấy cũng rất tốt”

 

“Rất tốt?”

 

La Lo Li gật đầu: “Ừm, con người cậu ấy rất tốt.

 

Cậu biết không Minh Thư, cậu ấy vậy mà mời tớ ăn một chầu rất lớn đó!”

 

“Châu, chầu lớn?”

 

“Đúng rồi á, tớ qua đây lâu rồi chưa có ăn được món ngon gì, bỏi vì kinh tế không cho phép, cho nên…

 

Ngoài cơm công ty ra, tớ thường…

 

Nhịn đói” Nói đến đây, cô ấy ngại ngùng cười: “Cậu không chê tớ chứ?”

 

Hàn Minh Thư nhìn La Lo Li trước mắt, quả thật rất ốm, lúc trước cô ấy nhắc đến chỗ ở của mình cũng ngập ngừng không nói, xem ra cuộc sống rất khó khăn. “Tớ chê cậu làm gì? Con người Kièu Trị quả thật không tồi, chẳng qua..”

 

Nói đến đây Hàn Minh Thư dừng lại, cảm thấy lời mà bản thân sắp nói hình như là dư thừa, chỉ có thể nói: “Nói tóm lại có rất nhiều chuyện cậu tự mình suy nghĩ đi, về sau nếu cậu có về nước, thì có thể tới tìm mình”

 

“Được, vậy cậu đừng có mà đổi Facebook nha, nếu không mình sẽ không tìm được cậu. Bất quá..”

 

Nụ cười của La Lo Li thả lỏng mấy phần: “Khả năng tớ về nước có thể cực kỳ ít, nhưng cậu yên Ị”

 

tâm, tớ chắc chắn sẽ tìm cơ hội đi thăm cậu “Ừm”

 

“Sắp phải qua kiểm tra an ninh rồi”

 

Âm thanh trầm thấp truyền đến bên tai, là Dạ Âu Thần nhắc nhở cô.

 

La Lo Li vội vã nói: “Phải rôi đó, các cậu đừng làm lỡ thời gian, mau chóng đi kiểm tra an ninh đi, bọn tớ chỉ tiễn đến đây thôi” Nói xong, La Lo Li nhìn thấy bên kia Kièu Trị đang nắm lấy Tiêu Túc bộ dạng lưu luyến không rời, bèn qua đó nắm lấy tay áo anh ta: “Chúng ta chuẩn bị đi thôi”

 

“Cậu kéo tôi làm gì?”

 

Một người đàn ông cao một mét tám, còn ở đó làm nũng, nhìn Dạ Âu Thần: “Tôi còn chưa tạm biệt với anh em tốt của mình mà, hôm nay chia tay cũng không biết khi nào mới gặp lại, ông già nhà tôi lại quản tôi quá chặt, tôi muốn đi Việt Nam tìm mọi người đoán chừng sẽ rất khó. Uất Trì, tuy rằng làm anh em chưa lâu, nhưng anh không có một chút gì không nỡ xa tôi hả?”

 

Dạ Âu Thần nâng mắt, thần sắc lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

 

“Không có, cút đi”

 

Kièu Trị: “Đụ má, tình bạn kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi! Tôi nói anh nghe Uất Trì à, nếu không phải nể mặt chị dâu nhỏ, tôi thực sự đã cắt đứt tình hữu nghị của chúng ta rồi!”

 

Hàn Minh Thư giữ lấy cánh tay của Dạ Âu Thần, cười Kièu Trị.

 

“Anh ấy nói đùa với cậu thôi, anh ấy sẽ luôn nhớ tới cậu, Kièu Trị, La La, chú Vu, vậy bọn mình đi trước nha, mình tin ra chúng ta rồi cũng sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.”

 

“Hơ hơ”

 

Kièu Trị quay mặt đi. Hàn Mộc Băng nhìn thấy hốc mắt anh ta vậy mà đỏ rồi, trong lòng cũng theo xúc động.

 

Thật ra con người Kièu Trị, thật sự rất tốt: Dạ Âu Thần đại khái cũng chú ý tới, đường nét lạnh lùng vốn trên gương mặt của anh trong nháy mắt lộ ra vẻ cảm động, anh nhìn Kièu Trị trong giây lát, cuối cùng thốt lên lời vàng bạc.