Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1082




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1082:

 

Có điều, người đàn ông kia cũng thật là, cô ấy để anh ta đi về trước, thế mà anh ta lại thật sự đi về trước.

 

“Cái kia…

 

Hai người là người yêu sao?”

 

Nghe thấy giọng nói của nữ nhân viên quầy hàng, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, cười khổ lắc đầu: “Không phải.”

 

Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng lập tức ngượng ngùng.

 

Nếu như không phải người yêu, kia…

 

Cô ta không có tư cách nói người đàn ông kia không đúng.

 

“Là tôi thích anh ấy, thế nhưng anh ấy không thích tôi.”

 

Nói xong, Tiểu Nhan cởi áo xuống đưa cho nữ nhân viên của quầy hàng.

 

Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng có chút không dễ nhìn, nhưng cũng không nói cái gì, khách hàng đã thương tâm đến như vậy rồi, nhất định là không có tâm trạng mua quần áo.

 

“Gói lại giúp tôi đi.”

 

Nữ nhân viên của quầy hàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

 

“Được, cô chờ tôi một lát.”

 

Sau khi thanh toán, Tiểu Nhan mang theo áo khoác chuẩn bị rời đi.

 

Nữ nhân viên của quầy hàng nhìn theo cô ấy đi tới cửa, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ấy không nhịn được lên tiếng nói: “Thưa cô, thời tiết lạnh như vậy, cô vẫn nên mặc áo khoác lên người đi, tôi có thể giúp cô cắt mác”

 

Nghe vậy, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại một chút, sau đó thiện ý cười với nữ nhân viên của quầy hàng.

 

 

Quả đúng như nữ nhân viên của quầy hàng nói, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại sẽ không còn ấm áp nữa, hơi lạnh tùy ý bao bọc lấy thân thể của cô ấy, thế nhưng lần này Tiểu Nhan lại không cảm thấy lạnh như vừa rồi.

 

Trong tay xách túi áo khoác, thế nhưng cô ấy một chút cũng không muốn lấy ra mặc vào.

 

Hẳn là, lạnh như vậy có thể khiến cho cô ấy tỉnh táo một chút?

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhếch môi cười cười. Đợi cô ấy tỉnh táo một chút, liền có thể thu hồi lại tình cảm với Hàn Thanh, đã lâu như vậy, mặc dù có thể rất sâu đậm, nhưng cũng không phải không thể thu hồi.

 

Tiểu Nhan chẳng có mục đích gì đi về phía rước, thân thể bị đông cứng đến chết lặng.

 

Từ nhỏ cô ấy làm chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, cho dù có gặp phải một chút khó khăn nho nhỏ nhưng mỗi lần đều có thể giải quyết dễ dàng, duy chỉ có tình cảm.

 

Thầm mến, đơn phương thích.

 

Thật đắng thật đăng.

 

Nếu như có thể, cô ấy thật sự hi vọng mình có thể cầm được thì buông được, Hàn Thanh không thích cô ấy, cô ấy liền đi thích người khác, cô ấy cũng không phải người không có ai muốn.

 

Tiểu Nhan vừa cười vừa rơi nước mắt, người qua đường nhìn cô ấy giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

 

Tình huống như vậy không biết kéo dài trong bao lâu, rốt cuộc cũng có một bóng dáng chặn lại bước chân của Tiểu Nhan, lúc này bước chân của cô ấy mới ngừng lại được.

 

Đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày rất quen thuộc, tim của cô ấy nhảy lên một cái.