Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1080




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1080:

 

Rõ ràng không thích cô ấy, nhưng vẫn tận trách cởi áo khoác của mình ra cho cô ấy mặc sau đó để mình bị lạnh, chỉ bằng điểm này thôi, Tiểu Nhan càng đối với Hàn Thanh khăng khăng một mực.

 

Một cao một thấp, một trước một sau.

 

Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một trung tâm thương mại, Tiểu Nhan bước nhanh tới, lôi kéo Hàn Thanh tiến vào trung tâm thương mại.

 

Tiến vào trung tâm thương mại, gió mát đập vào mặt, cuối cùng Tiểu Nhan cũng thở dài một hơi.

 

Quá tốt rồi!

 

Rốt cuộc Hàn Thanh cũng không cần phải chịu lạnh nữa! Rất nhanh, hai người đã tìm thấy quầy bán quần áo nam trong trung tâm thương mại, hiển nhiên là Hàn Thanh rất quen thuộc với nhãn hiệu quần áo nam này, sau khi đi vào liền trực tiếp nói kích cỡ của mình, bởi vì anh ta mua quần áo của nam giới, cho nên Tiểu Nhan cũng không tiện đi vào, mà chỉ mặc áo khoác của anh ta khéo léo chờ ở bên ngoài.

 

Đại khái là lúc trước đi quá lâu cho nên lúc này vô cùng mệt mỏi, Tiểu Nhan cảm thấy mí mắt có chút nặng, liền không nhịn được ngồi xổm xuống, sau đó hai tay chống lấy cái cắm cố gắng không để hai mí mắt của mình khép vào nhau.

 

Năm phút sau.

 

Trên người Hàn Thanh đã có thêm một cái áo khoác màu xám đậm xách túi đi ra.

 

Đang bước thằng đột nhiên dừng lại, Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan đang ngồi xổm ở cửa.

 

Cô ấy mặc áo khoác của mình, bởi vì kích cỡ không hợp cho nên chỉ có thể khoác lỏng lẻo trên người của cô ấy, giờ phút này cô ấy lại ngồi xổm ở đó, nhìn giống như một cây nấm.

 

Hàn Thanh nhìn mấy giây rồi thu hồi ánh mắt, không để lại dấu vết nhếch môi đi qua.

 

Nghe thấy âm thanh, Tiểu Nhan quay đầu liền thấy Hàn Thanh đi tới, cô ấy lập tức đứng dậy đi về phía Hàn Thanh, giống như chó săn đón lấy cái túi trên tay Hàn Thanh.

 

“Tôi cầm giúp cho!”

 

 

“Mua xong thì trả cho tôi.”

 

Tiểu Nhan: “…Vì sao? Trở về trả lại không được sao? Tôi có mang theo quần áo, không cần mua.”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt của Hàn Thanh đã rơi lên người của cô ấy.

 

“Minh Thư sẽ hiểu lầm.”

 

Âm. Câu nói này giống như sấm sét bổ lên đầu của Tiểu Nhan, cô ấy cảm giác giống như mình vừa nghe thấy một tin tức gì đó rất ghê gớm

 

Minh Thư sẽ hiểu lầm…

 

Minh Thư sẽ hiểu lầm.

 

Trong đầu Tiểu Nhan chỉ còn lại một câu nói như vậy, một ý nghĩ kinh người bất chợt lóe lên trong đầu, rất nhanh lại bị Tiểu Nhan gạt bỏ phủ nhận.

 

Cái này làm sao có thể? Nhất định là cô ấy nghĩ sai rồi.

 

Mặc dù Tiểu Nhan đang tận lực an ủi mình, thế nhưng Hàn Thanh đã quan sát được khuôn mặt của cô ấy tái nhợt trong chốc lát, giống như biết được tin tức gì đó rất đáng sợ.

 

Trước kia mình từ chối cô ấy, sắc mặt của cô ấy cũng không khó coi đến như vậy.

 

Nghĩ tới đây, Hàn Thanh mới ý thức được có thể là cô ấy hiểu lầm lời mình vừa nói.

 

Mặc kệ là nhiều hay ít, anh ta vẫn cau mày hỏi cô ấy: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

 

Anh ta không hỏi thì thôi, hỏi một câu liền khiến Tiểu Nhan cảm thấy chột dạ, Tiểu Nhan cần cần một dưới của mình, đè tâm trạng giống như sóng cả cuồn cuộn của mình xuống.

 

“Anh…