Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1023




Chương 1023:

 

Vừa nãy cô không làm sao hiểu Đậu Nành, cậu bé chắc chắn sẽ rất oan ức, cho dù bây giờ Đậu Nành nói cậu bé không có tức giận, thế nhưng mẹ con đồng lòng, Hàn Minh Thư vẫn có thể cảm giác được trong lòng Đậu Nành không vui.

 

Nhưng mà, nếu Đậu Nành đã nói vậy rồi, vậy thì tạm thời cô sẽ không nói.

 

Chờ chuyện này qua rồi, cô lại từ từ nói với cậu bé.

 

“Được rồi, vậy mẹ về trước nha, con là đàn ông, phải cùng chú Tiêu chăm sóc ba, nếu như ba tỉnh, anh ấy…..”

 

Lời phá sau còn chưa nói xong, Đậu Nành đã nhanh chóng nói tiếp.

 

“Mẹ yên tâm, ba ở bên này đã có Đậu Nành chăm sóc, dì Tiểu Nhan, bà dì, mọi người nhanh mang mẹ về đi ạ.”

 

Tiểu Nhan thò tay ra bóp lấy cái mũi của Đậu Nành: “Vậy bọn dì đi trước, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho dì và bà dì nha.”

 

Sau khi ba người đi xong, Tiêu Túc cúi đầu mặt nhìn mặt với Đậu Nành.

 

Đậu Nành đột nhiên vươn tay nói: “chú Tiêu ơi, ôm một cái.”

 

Tiêu Túc: “?”

 

Mặc dù không hiểu vì sao cậu nhóc này lại đột nhiên đòi mình ôm một cái, nhưng mà Tiêu Túc vẫn làm theo lời cậu bé, bế cậu bé lên, một đứa bé đáng yêu như vây, cho dù là ai cũng không từ chối được.

 

Huống chi, đâu còn là con trai của Cậu Thần.

 

“Chú Tiêu ơi, chú nói xem có phải ba bị cháu dọa ngất không?”

 

Nghe vậy, Tiêu Túc nhíu mày lại: “Tại sao cháu lại nói như thế? Trẻ con đừng suy nghĩ nhiều, vừa nãy không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Đại não của ba cháu bị kích thích, cho nên mới dẫn đến hôn mê, không có việc gì lớn.”

 

“Ồ.”

 

Đậu Nành gật đầu: “Vậy chúng ta có cần vào trong phòng bệnh đợi ba tỉnh lại không? Nhỡ đâu ba vừa tỉnh lại nhìn thấy cháu rồi lại ngất xỉu nữa thì sao?”

 

Tiêu Túc có chút xấu hổ: “Chắc là không đâu.”

 

Tiêu Túc suy nghĩ, vẫn quyết định ôm cậu nhóc vào trong phòng đợi

 

Hàn Minh Thư và Tống An cùng nhau trở về, kết quả vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy có hai bóng người đang đứng ở trước cửa.

 

Một người thì cầm quải trượng đứng ở đó, một người thì kiên nhẫn bấm chuông cửa, cứ một lần rồi lại một lần.

 

Có tiếng vang khi cửa thang máy mở ra.

 

Cho nên hai người kia nghe thấy âm thanh thì quay đầu.

 

Mấy con mắt đối ,mặt nhau.

 

Vu Ba nở ra một nụ cười hiền lành: “Cô An, mợ chủ, hóa ra hai người không có nhà, bảo sao tôi nhấn chuông mãi mà không có người đáp lại.”

 

Hàn Minh Thư và Tống An không có chút gì kinh ngạc khi Vu Ba xuất hiện ở đây, dù sao hai người bọn họ cũng không có ghét Vu Ba, thậm chí còn cảm thấy Vu Ba rất tốt.

 

Thế nhưng mà, một người khác…..

 

Ông ta chống quải trượng đứng ở đó, vẻ mặt bị mây đen che kín, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư đầy tức giận.

 

“Cô đối xử với trưởng bối của mình như vậy sao?”

 

Hàn Minh Thư chắc chắn rằng ánh mắt ông ta đang nhìn cô, cô cùng cảm thấy áp bách đến từ Uất Trì Thần, nhưng mà cô vẫn chưa kịp phản ứng, cô đối xử với trưởng bối như thế nào?

 

Hàn Minh Thư suy nghĩ, cảm thấy chẳng lẽ là do cô gặp mặt không chào hỏi ông ta?

 

Thể là Hàn Minh Thư mỉm cười, kêu một tiếng: “Chào ông ngoại ạ.”

 

Uất Trì Thần suýt nữa ngã về phía trước, vẻ mặt tức giận: “Cô cô cô, ai cho phép cô gọi tôi như thế? Tôi còn chưa đồng ý cho cô với Thâm ở bên nhau đâu.”

 

“Vậy ông tới đây làm gì?”

 

Tống An không vui khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Uất Trì Thần, trào phúng: “Đêm ba mươi tết, không phải ông chạy một chuyến đến đây chỉ để trào phúng người khác thôi đấy chứ?”

 

Nghe thấy con gái mở miệng răn dạy mình, Uất Trì Thần cảm thấy cái mặt mo có chút không nhịn được, nhưng lại không thể phát cáu với con gái, nhỡ đâu khiến cô bé sợ chạy thì phải làm thế nào.

 

Vất vả lắm con gái mới trở về một chuyến.

 

Trước kia Uất Trì Thần cảm thấy nếu các con muốn tùy hứng thì kệ cho các con đi, cho dù cả đời này các con không trở lại thì ông ta cũng sẽ không đi tìm.

 

Nhưng từ khi Tống An xuất hiện trước mặt ông ta, một người sóng sừ sờ, có sức sống như vậy, Uất Trì Thần mới chân chính ý thức được, mình mong nhớ con gái như thế nào.