Chương 1020:
Đậu Nành khẽ hừ một tiếng, vuốt ve tay cậu bé.
Sau đó, biểu cảm của ba liền thay đổi, lông mày cứ cau chặt lại như thể rất đau. Ngay từ lúc đầu, Đậu Nành cứ nghĩ rằng ba đang diễn, thế nhưng về sau lúc Dạ Âu Thần ngã xuống đất, Đậu Nành mới ý thức tới được rằng ba đã ngã ngất đi.
Vậy là Đậu Nành kể hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện tình hình tại hiện trường.
Bác sĩ nghe vậy đầu óc mơ hồ: “Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là đột nhiên đau đầu dẫn đến ngất xỉu?”
Đau đầu?
Nghe đến hai chữ đau đầu, trong đầu Hàn Minh Thư chợt lóe lên vầng sáng, tựa hồ như đã nắm được điều gì.
Nhìn thấy dáng vẻ Đậu Nành trông giống hệt anh, Dạ Âu Thần đột nhiên đau đầu, phản ứng này có phải là trí nhớ của anh đã được Đậu Nành kích thích không?
Ngoài chuyện này ra, Hàn Minh Thư không thể nghĩ được gì khác.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đột nhiên lên tiếng nói: “Bác sĩ, tôi quên nói với ông, não bộ của anh ấy đã từng bị thương nghiêm trọng, mất đi trí nhớ.”
Nghe vậy, vẻ mặt bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên. “Não bộ từng bị chấn thương nặng và mất đi trí nhớ? Vậy cậu ấy…”
Bác sĩ liếc nhìn Đậu Nành.
Hàn Minh Thư giải thích: “Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cậu bé.”
Bác sĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Thảo nào chúng tôi không thể tìm ra nguyên nhân cơ thể của anh ấy là gì. Mặc dù bị thương trước đó nhưng anh ấy đã hồi phục rất tốt. Được cô nói như vậy, tôi đoán chừng là đã kích thích trí nhớ của bệnh nhân. Kích thích đại não sẽ xuất hiện những cơn đau dữ dội, nếu quá mức sẽ dẫn đến ngất xỉu.”
Hàn Minh Thư: “…
Nói như vậy, trí nhớ của anh ấy…
Không phải sẽ khôi phục sao?”
Nếu thật sự đúng như vậy, thế chẳng phải là nhân họa đắc phúc sao?
Nhưng bác sĩ lại lắc đầu: “Cái này thì chúng tôi cũng không rõ. Mặc dù có những ví dụ về việc mất trí nhớ, nhưng không có phương pháp chữa trị chính xác. Có thể khôi phục lại trí nhớ trước đây của anh ấy hay không, còn phải chờ sau khi anh ấy tỉnh lại mới biết được.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Hàn Minh Thư có chút thất vọng.
Nếu như bị kích thích một chút sẽ khôi phục cũng được, nếu không khôi phục, vậy sau này chẳng phải là vẫn chịu đựng bị trí nhớ quấy rầy à, đau đầu ngất xỉu thì phải làm sao? Tiểu Nhan kéo tay áo của Hàn Minh Thư, nói nhỏ: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần người ta không sao, sẽ tỉnh lại là tốt rồi. Chuyện hôm nay trí nhớ bị kích thích, nhất định sẽ từ từ khôi phục thôi, có lẽ có một ngày Cậu Thần đột nhiên sẽ nhớ ra mọi thứ thôi.”
Chuyện tới nước này, cô cũng chỉ có thể chấp nhận, gật đầu.
Tống An cuối cùng cũng tìm được bọn họ, từ hành lang chạy tới, thấy Tiểu Nhan, Tiêu Túc và Đậu Nành đều ở đây, bà ấy sửng sốt một chút, lập tức bước về phía trước.
“Dì nhỏ.”
Hàn Minh Thư kêu bà ấy.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc không có mối quan hệ hay tình bạn nào với bà ấy, chỉ có thể gật đầu với bà.
Tống An hỏi: “Âu Thần thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
Hàn Minh Thư liền chuyển hết mọi lời của bác sĩ nói vừa rồi cho Tống An.
Tống An nghe xong gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó, bà ấy nhìn thấy tên nhóc bên cạnh mình, ngồi xổm xuống: “Đậu Nành, sao lại không gọi cho bà dì?”
Đậu Nành chớp chớp đôi mắt ẩm ướt.
Cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu bé.
“Bà dì.”
Đậu Nành đáng thương gọi bà một tiếng.
Câu này quả thật là gọi đến đáy lòng Tống An, bà ấy thở dài một hơi, sau đó vươn tay ôm lấy Đậu Nành: “Đứa nhỏ này thật ngoan, làm cho tim bà tan chảy.”
“Bà dì.”
Đậu Nành thấy bà ấy thích thú, liền gọi thêm một tiếng.
Tống An nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười và sự cưng chiều, xoa đôi má mềm mại: “Mùa đông sao không ở lại trong nước? Mà sao lại đi ra nước ngoài làm gì?”
Tên nhóc trước mặt giống hệt y đúc Dạ Âu Thần, nhìn thấy cậu bé, Tống An giống như nhìn thấy Âu Thần. Trái tim như tan chảy.