Tổng Giám Đốc Bá Đạo Yêu Thích Thím Vương Trong Thôn

Chương 11: Ngoại truyện: Nhật ký của Chu Phát Tài




Ngày 7 tháng 10 năm 1997

Tôi có con trai rồi! Vợ tôi sinh cho tôi một thằng bé mập mạp! Bố vợ tặng tên Chu Tắc, tuy rằng không bằng Chu Phú Quý do tôi đặt, cơ mà ai bảo ông ấy là bố vợ chứ.

Ngày 8 tháng 10 năm 1997

Con trai tôi thật đáng yêu.

Ngày 9 tháng 10 năm 1997

Con trai tôi thật đáng yêu.

Ngày 10 tháng 10 năm 1997

Con trai tôi thật đáng yêu, cơ mà vợ tôi càng đáng yêu hơn.

Ngày 4 tháng 3 năm 1998

Con trai thật sự rất ngoan ngoãn, không khóc lóc om sòm, hình như còn có thể hiểu lời người ta nói với nó, cứ cảm thấy nó trưởng thành hơn con nít bình thường, không hổ là con tôi.

Tôi thế mà dùng “trưởng thành” để hình như một đứa bé chưa tròn 6 tháng ha ha ha ha tôi đang nghĩ gì đó.

Ngày 5 tháng 9 năm 1998

Hôm nay suýt nữa làm mất thằng con, cũng may cảnh sát thông báo đúng lúc.

Lúc đưa con trai trở về nó kêu gào dữ dội, chẳng thể khuyên được, cơ mà la hét không bao lâu thì ngủ mất.

Cảnh sát khen con trai nhà tôi thông minh, biết viết chữ, còn đưa chữ nó viết cho tôi xem.

Là tên của một cái thôn.

Đây là đâu? Tôi chưa từng nghe qua.

Còn có người phụ nữ nó ôm là ai? Đâu giống mẹ nó, sao có thể nhận nhầm?

Ngày 13 tháng 4 năm 1999

Con trai lại tự tiện chạy mất.

Cũng may lần này bảo mẫu phát hiện đúng lúc, nửa đường đã ngăn lại.

Hiện tại nó đã nói được nhiều hơn, cứ kêu gào muốn đến thôn kia tìm vợ nó.

Đừng quậy được chưa, con mới hơn một tuổi thì đi đâu tìm vợ hả?

Ngày 6 tháng 7 năm 1999

Thằng nhóc này lại chạy nữa, cơ mà lần này ông đây có tính toán trước, đi thẳng tới đầu thôn bắt người trở về.

Ngày 1 tháng 9 năm 1999

Lại chạy, lại chạy nữa!

Lúc tôi tới nơi thì nó đang ôm một người phụ nữ khóc lóc thảm thương, vừa mở miệng là kêu “Vợ”, gọi đến mức người ta không được tự nhiên.

Thằng nhóc này thật là!

Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể mang người về nhà trước.

Ngày 2 tháng 9 năm 1999

Hôm nay tôi có phần mù mờ.

Con trai tôi…tạm thời coi là con trai tôi đi, nó sáng sớm gọi tôi thức dậy, tỏ vẻ nghiêm túc nói cần bàn chuyện với tôi.

Bàn chuyện cái gì? Muốn kẹo hay là sô cô la? Chỉ cần con đừng chạy thì ông đây cái gì cũng mua cho con hết.

Kết quả thằng nhóc này nói nó vốn tên là Triệu Đại Giang, là một người sống lại, tính theo tuổi tác tôi còn phải gọi nó một tiếng anh.

…Anh cái con khỉ, ông đây không tin!

Ngày 7 tháng 9 năm 1999

Được rồi tôi tin.

Thằng nhóc này nhổ hết hoa cỏ trong vườn, trồng hạt giống rau cải không biết từ đâu ra, gần đây bắt đầu nảy mầm.

Nó còn đặc biệt thành thạo đào một đường máng nước nông ở xung quanh, đứa nhỏ chưa tròn hai tuổi biết làm vườn? Còn hiểu rõ về trồng trọt đến vậy?!

Tôi tin, tôi tin, xin đừng chà đạp hoa mẫu đơn của tôi nữa.

Ngày 8 tháng 9 năm 1999

Hôm nay tôi ngả bài với thằng nhóc này, tôi không hỏi đến chuyện của nó và vợ nó, nhưng nếu đã làm con trai tôi thì phải học hành chăm chỉ mỗi ngày hướng về phía trước, tương lai giúp tôi quản lý công ty, mặc kệ nó có phải là người sống lại hay không, dù sao cơ thể này là do vợ tôi mang thai mười tháng cực khổ sinh ra, nó nói gì cũng phải gọi tôi là bố!

Sau đó thằng nhóc này kêu la vài tiếng.

…Xem ra là lúc sinh thêm một đứa nữa rồi.

- Hết-