Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Chương 8




Phong Thần vừa về nước ngay lập tức gọi hai người anh em tốt đi uống rượu , trong quán bar sập sình tiếng nhạc trong một góc có 2 người đang uống rượu :

– " A Thần lần này về nước cậu có dự định gì không ? "

Tề Hạo nhấp một chút rượu mạnh hỏi người đối diện

– " Dự định thì nhiều lắm nhưng dạo gần đây mẹ tớ lại sống chết bắt tớ lấy vợ! Cả ngày đi theo tớ hô khẩu hiệu: "CƯỚI VỢ ĐI CON". Thật không thể sống nổi mà! Mấy ngày nay tớ bị áp bức đến mức sắp chết rồi! Haiz! À nhắc mới nhớ hôm nay tôi có việc muốn nhờ cậu giúp"

Phong Thần có chút lo lắng nhìn Tề Hạo nói tiếp

– " Thật ra mẹ tôi không chỉ bắt tôi kết hôn mà còn bắt bảo bối tâm can của tôi nữa. Nên tôi muốn nhờ cậu cho nó đến nhà cậu lánh nạn một thời gian. Trong những người tôi quen biết tôi tin tưởng cậu nhất nên cậu nhất định phải giúp người anh em này đó "

– " Tại sao tôi lại phải giúp cậu ? Cậu không phải không biết tôi rất ghét có phụ nữ ở trong nhà sao? "

– " Nói cho cậu biết tiểu Tuyết nhà tôi vừa nấu ăn ngon , vừa dịu dàng vừa…bla…bla .Tóm lại điểm nào cũng tốt , cậu dám không nhận lời tôi đây không anh em với cậu nữa! "

Để thuyết phục Tề Hạo ,Phong Thần không tiếc lời dụ dỗ đe dọa

– " Thôi được rồi tôi nhận lời với cậu nhưng nếu cô em bảo bối của cậu có hành động quá phận thì đừng trách tôi đưa về nơi sản xuất nhé! "

Tề Hạo nói xong không để ý Phong Thần đang tức nghiến răng nghiến lợi nhìn

– " Xú tiểu tử tôi giao tâm can bảo bối của tôi cho cậu mà cậu lại giống như ủy khuất tiếp nhận thật đúng là không biết điều , đồ xú tiểu tử đáng ghét! Nếu sau này cậu có phải lòng em gái tớ đến quỳ xin tớ cho cưới thì cũng đừng có mơ nhé!"

Tề Hạo cũng chẳng thèm để ý đến Phong Thần, nhưng trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ "anh vẫn còn có thể động tâm với ai khác sao?Nực cười, tâm anh đã chết cách đây 13 năm rồi ". Cúi đầu uống nốt ly rượu, Tề Hạo che đi nỗi bi thương trong đôi mắt sâu thẳm của mình.

Phong Thần đang lải nhải thì thấy một người nữa đang tiến đến, vẻ mặt hình như đang tức giận

– " Lão đại , lão nhị các anh đến lâu chưa? "

Tư Đồ Tuyệt vác theo bộ mặt tối đen như đêm 30 ngồi xuống cầm ngay một ly rượu lên uống cạn :

– " Tuyệt chú làm gì mà săc mặt khó coi đến vậy có người chọc giận chú sao ?"

– " Lão nhị anh đừng nhắc đến nữ nhân chết tiệt đó nữa thật là xui thấy sợ " .

Nhắc đến nữ nhân kia Tư Đồ Tuyệt tức đến máu xông thẳng lên não , trên đường đến đây anh thấy một cô gái xinh đẹp đi đến mép bờ hồ cởi giày tưởng cô muốn tự sát mới ra tay ôm cô lại ai ngờ còn bị cô ta nói anh sàm sỡ cho ăn một cước khiến anh ngã xuống hồ thật đúng là nữ nhân hung dữ nếu để anh gặp lại thì sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ .

Cùng lúc đó ở quán cà phê "Love" Tình Tuyết cũng đang phải hứng trận đại hồng thủy của Điềm Nhi:

– " Tên sắc lang chết tiệt dám thấy chị đây xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu mà động tay động chân. Thật con mẹ nó tức chết lão nương mà!May cho hắn là hôm nay mình mặc váy nên chỉ cho ăn một đạp để lần sau chị đây gặp lại sẽ đánh cho hắn thành đầu heo "

Nghe Điềm Nhi nói mà Tình Tuyết chỉ muốn phun hết trà ra ngoài

– " Xinh đẹp thì đúng rồi nhưng gì mà "dịu dàng" nữa chứ! Dịu dàng mà đá người ta bay xuống hồ, thế mà còn nói nhẹ tay cậu đúng là đáng yêu ghê ha! "

– " Hứ! Được tớ đạp nhẹ như thế là may cho hắn rồi cậu không bênh tớ thì thôi còn chọc tớ còn đứng về phía người ngoài thế hả? Uổng công bấy lâu nay tớ yêu thương cậu…@#$^%!&(*&^..

– Hết chưa! Lúc nào cậu cũng trẻ con như vậy? Hay tớ tìm người gả cậu đi nha!

– " Hết rồi. À sao cậu hẹn tớ ra đây vậy ?

Điềm Nhi không giám than nữa, nhớ lạ mỗi lần được bạn tốt mai mối toàn những kẻ bám dai như đĩa, chẳng thú vị gì cả? Muốn cắt đuôi cũng khó

Chợt nhớ ra vấn đề trọng điểm Tình Tuyết mặt đáng thương nhìn người đối diện

– " Điềm Điềm làm sao bây giờ tớ bị mẫu thân đại nhân bắt kết hôn mà cậu cũng biết là tớ không có bạn trai mà không lẽ phải lấy một người xa lạ hả trời"

– "Hay là cậu kiếm đại một tên nam nhân nào đó giả làm bạn trai thế là xong "

– " Không được đâu nếu để mẹ biết bà sẽ rất đau lòng chắc tớ phải nghĩ cách khác vậy? A thôi chết tớ quên mất hôm nay phải về nhà sớm cậu cứ ở lại nhé bye bye"

Để lại Điềm Nhi ú ớ phía sau Tình Tuyết liền phóng như bay về nhà

– " Mẹ , anh hai sao hai người lại ngồi đây cả vậy có chuyện gì sao? "

Phong mẹ vẻ mặt khó xử nhìn con gái :

– " Thật ra trong công ty đang xảy ra vấn đề nghiêm trọng cần một số vốn lớn nhưng chúng ta không thể tìm được số tiền lớn như vậy đúng lúc đó người bạn thời đại học của anh con đã giúp công ty số vốn đó dù người ta không muốn chúng ta báo đáp gì nhưng ta và anh con đã nói chuyện với cậu ta và quyết định con sẽ đến làm trợ lí kiêm đầu bếp cho cậu ta 3 tháng lát nữa sẽ có người đến đón con hành lý của con mẹ cũng đã giúp con thu dọn rồi "

– " Mẹ sao mọi người lại không hỏi ý con , con không muốn xa mẹ , anh và cha a!"

– " Chỉ 3 tháng thôi mà hết kỳ hạn con sẽ trở về với chúng ta! "

Tất nhiên sẽ có cả con rể tương lai nữa… ha ha. Phong mẹ trả lời con gái âm thâm bổ sung trong lòng thêm một câu .

Sau một hồi đấu tranh cách mạng không thành công, lại còn bị mẹ thuyết phục vì tương lai gia đình không bị phá sản, Tình Tuyết cũng đồng ý! Vậy là bạn tiểu Tuyết cứ thế bị đá ra khỏi nhà mà không biết có hai người đang âm thầm làm dấu hiệu kế hoạch thành công sau lưng!