Chuyện yên lành chẳng được bao lâu.
Một tuần sau lại tiếp tục họp gia đình.
"đi Tứ Xuyên ạ?", Hào Hào mắt sáng rỡ, hai chữ háo hức lộ rõ trên mặt.
"đúng vậy!", Đơn Vân Hoa mỉm cười hiền lành.
Bà biết thằng bé thích nhất món Tứ Xuyên, còn bé mà cứ thích ăn cay. Mỗi lần ăn xong lại ầm ầm chạy đi kiếm nước, thế mà cứ thích mãi không bỏ.
Ngụy Châu và Cảnh Du có cảm giác chẳng lành.
"hay lắm hay lắm... Lại được ăn món Tứ Xuyên rồi aaa~~~", Hào Hào nhún nhảy liên hoàn chưởng, miệng cười toe toét.
Hoàng Lân cùng Đơn Vân Hoa bốn mắt nhìn nhau, miệng khẽ cười nhẹ.
Ngụy Châu nhanh chóng kéo Hào Hào lại, thủ thỉ "Hào Hào dắt anh theo với!"
Hào Hào nghe vậy quay đầu nhìn mẹ mình "mẹ!"
"không được đâu con, anh hai phải giải quyết việc công ty, rất bận đấy!", Đơn Vân Hoa sắc bén "nếu ngày mai để anh đi theo, công việc sẽ trì trệ, cuối tháng sẽ không có thời gian dẫn con đi chơi nữa đâu!!!"
Rất có lý!!!
Hào Hào suy nghĩ nhẹ....
Ngày mai được đi Tứ Xuyên chơi rồi nè... Cuối tháng Châu Châu ca ca lại dắt mình đi đại hội ẩm thực ở Thương Hải... Đi hai lần vẫn hơn một lần chứ nhỉ???
"Châu Châu ca ca ở nhà đi!!", Hào Hào ngây thơ.
Lại tạt thêm một thau nước đá vào mặt anh mình.
Cậu lại không bỏ cuộc, cố gắng mua chuột "không sao đâu, công việc đã có Vũ Thần lo, sẽ không chậm trễ đâu!! Anh hai đi với Hào Hào, sẽ dắt Hào Hào đi chơi nhiều nơi thú vị hơn nữa!!! Hào Hào không muốn đi chơi sao??"
Nhất định không thể để vị cứu tinh này bị kéo đi được!
Hào Hào lại suy nghĩ!
Được ba giây lại quay sang Đơn Vân Hoa "mẹ!!!"
Đơn Vân Hoa lại bẻ cầu "lần này đến Tứ Xuyên sẽ gặp rất nhiều bạn nhỏ, anh hai con lại lớn rồi, sẽ rất chán đấy!! Con xem mỗi khi anh con chán lại thay đổi quyết định!"
Hào Hào gật gù. Cũng không phải không có.
Lần trước đi Disney Land, hôm trước còn cười bảo sẽ đưa mình đi chơi thật đã, nào ngờ hôm sau chẳng biết lí do gì, lại đùng đùng xách mình quăng lên máy bay...về Bắc Kinh!
Ngụy Châu cật lực lắc đầu "không có đâu mà!"
"Châu Châu ca ca vẫn là nên ở nhà đi!"
"ầm...ầm...ầm...", sấm nổ ì đùng trên đầu cậu.
Hoàng Cảnh Du lúc này mới lên tiếng. Giọng nói vô cùng ấm áp.
"Hào Hào nè! Du Du ca ca cũng muốn đi!"
Từ sau lần chạm trán nảy lửa ở phòng làm việc của cậu, Hào Hào cực kì có thiện cảm với hắn, hắn nói gì Hào Hào xũng nghe hết!
Lời vừa nói ra liền thấy ánh mắt thằng bé dao động, hắn khẽ cười đắc ý.
"mẹ!", Hào Hào không cần suy nghĩ liền quay sang bên cạnh "con muốn đi với Du Du ca ca!"
Một thau nước lạnh vô hình nào đó lại trực tiếp tạt thẳng vào mặt cậu.
Ai mới là anh hai?
Rõ ràng mình năn nỉ chỉ thiếu nước muốn quỳ lạy nó, thế mà nó chẳng một câu nói giúp mình, nói không là không.
Ngược lại Cảnh Du vừa mở miệng liền quay sang xin dùm.
...
...
...
Quá đáng!
Vô cùng quá đáng!
Mặt Ngụy Châu méo xệch!
"mai con cũng không thể đi được!", Hoàng Lân cũng ngăn cản.
"tại sao?", hắn nhăn mặt "con nói trước, con không đi coi mắt đâu!"
Một câu lật bài.
Hào Hào bắt đầu nộ khí!
Hung hăng quay sang nhìn Hoàng Lân, trước đó còn quét sang Đơn Vân Hoa một lúc.
Lừa bịp!!!
Hoàng Cảnh Du đắc thắng ngồi vắt chéo chân.
Rất vô tội!
"không cho Du Du ca ca đi xem mắt!", Hào Hào phẫn nộ.
Ngụy Châu liếc sang hắn, cũng cười thầm.
"Hào Hào..."
Hai vị trưởng bối chưa kịp giải thích, Hào Hào đã nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lớn như trời lomg đất lỡ.
Tốc độ cực kì nhanh.
Cảnh Du và Ngụy Châu cũng hoảng hồn. Sao muốn khóc là khóc vậy??
"được được được!!! Không xem mắt không xem mắt!! Hào Hào ngoan đừng khóc nữa được không?", Đơn Vân Hoa và Hoàng Lân luống cuống vỗ về.
Đặc biệt, Hoàng Lân chính thức chịu thua tiểu tử này!
Bá hơn hắn gấp ngàn vạn lần!!!
"Hào Hào, Hào Hào ngoan không khóc nữa!", hắn không phân biệt thật giả, chỉ thấy thằng bé khóc liền sốt ruột.
So với "Châu Châu ca ca" quá rành tính nết tiểu tử nhà mình thì quả là rất ra dáng một anh hai lí tưởng.
Dỗ gần hai tiếng đồng hồ Hào Hào mới bắt đầu cạn nước mắt, giọng cũng khàn khàn.
"hưc...hưc..."
"Hào Hào ngoan, mẹ mang Hào Hào lên phòng ngủ nhé! Được không?", Đơn Vân Hoa vỗ nhẹ lưng thằng bé.
"được...hưc...", dù rất buồn ngủ nhưng cũng phải diễn cho xong đã.
Đơn Vân Hoa mang Hào Hào lên lầu.
Hoàng Lân ngồi nhìn hai "thủ phạm" trước mặt, nói không nên lời.
"đi xem mắt thôi mà sao hai đứa lại phản ứng mạnh như vậy?"
"con đã nói rất nhiều lần, con không đi!", hắn có vẻ không được vui "dù hôm nay không có Hào Hào, con cũng sẽ không đi! Ba đừng tốn công vô ích!"
"tại sao? Cho ba một lý do!", ông khó hiểu.
"con có người yêu rồi! Câu trả lời này đã đủ để ba từ bỏ ý niệm kia chưa?"
"có rồi sao? Vậy mau dẫn về cho ba xem...", ông không tin lời của hắn cho lắm.
"khi nào thích hợp con sẽ dẫn về!"
"con cũng vậy đó chú!", cậu không cần đợi ông hỏi tới mình liền trả lời trước.
Nói xong liền leo lên phòng, tránh lại để ông ấy hỏi nhiều.
....
Vừa đóng cửa lại, hắn liền ôm lấy cậu, ôm chặt vô cùng.
"làm sao vậy?", cậu lo lắng.
"anh nói sự thật với ba mẹ nhé!", hắn nhìn cậu, ánh mắt ôn như hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn không muốn nói dối nữa, làm vậy chỉ tổ cho hắn thêm phiền phức, bảo bối càng thêm buồn.
"anh đang sợ gì sao?", thanh âm cậu êm dịu nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu hắn.
"sợ em buồn!"
Cậu cười nhẹ, đan tay mình vào tay hắn "không sao!"
....
Hoàng Lân và Đơn Vân Hoa ở bên ngòai nghe rõ từng chữ.
Tâm tư bắt đầu hỗn loạn.
Ra đây mới là lí do sao?