Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 94: Lễ tình nhân buồn




TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 94: Lễ tình nhân buồn.

Phòng ngủ không có chút ánh sáng chiếu vào vì rèm cửa màu đen đã che kín hết; đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường màu đen cỡ lớn tạo nên một khung cảnh rất an nhàn vào buổi sáng sớm.

- Ưm...ân.....

Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi rên rỉ, từ từ mở mắt ra và dụi thẳng hai tay lên đỉnh đầu, vô tình đụng vào đầu tóc của Từ Lâm bên cạnh khiến cô giật mình nhìn sang. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ rất ngon, cô mới nhớ mình đã về Đài Song Khê.

Cô khẽ nhích người ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm, hạ thân đau rát khiến cô chỉ có thể nằm yên bên cạnh Từ Lâm, cô nhìn hắn không mặc đồ ngủ trên người cùng với quần áo rơi vãi khắp sàn, gra giường hỗn độn nhắc cô nhớ lại trận kích tình đêm qua; mặt cô liền đỏ ửng và dần nóng ran, cô kéo chăn che đi nửa khuôn mặt và cười tủm tỉm một mình, xong lại tiến gần Từ Lâm hơn, một tay cô chống lên mang tai để nhìn kỹ hắn, tay còn lại của cô nhẹ đưa lên chạm vào mái tóc đen của hắn, khẽ lẩm bẩm

- Tóc của Lâm....trán của Lâm.... lông mày của Lâm....mắt của Lâm.....mũi của Lâm...môi của Lâm......

Ngón tay cô chạm đến đâu thì cô lẩm bẩm đến đó và đã dừng trên môi của Từ Lâm vì bàn tay cô đã bị hắn nhanh chóng chụp được.

- Em bị ngốc à?

Từ Lâm vừa bắt lấy tay Hàn Dĩ Xuyến vừa nhìn cô và khẽ hỏi.

Hàn Dĩ Xuyến lúng túng muốn xoay người liền bị hắn kéo lại và hôn nhanh lên môi

- Sao mới sáng đã lẩm bẩm như một cô ngốc vậy?

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi rồi lắp bắp nói

- Sao, sao anh biết chứ? Không phải, không phải anh ngủ rồi sao?

Từ Lâm nhếch môi cười thích thú, đưa tay kéo vội cô ngã xuống lồng ngực mình rồi ôm chặt

- Bị em ăn đậu hũ như vậy dĩ nhiên anh phải tỉnh rồi! Dĩ Xuyến, khai thật đi! Em vẫn chưa thoả mãn?

Mặt Hàn Dĩ Xuyến đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, cô lúng túng trả lời

- Em, em, em không có! Nếu không muốn em đụng vào anh hay chạm vào anh thì anh cứ việc nói!

Từ Lâm khẽ bật cười rồi hôn mạnh vào trán cô, thấp giọng nói

- Có một cách có thể chạm vào anh nhiều hơn đấy!

Hàn Dĩ Xuyến không ngốc, dĩ nhiên cô hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hơi tức giận hét

- Anh, biến thái!

Từ Lâm lại bật cười, hắn vừa cầm tay cô lên vừa nhìn ngắm thật kỹ bàn tay cô.

Hàn Dĩ Xuyến cảm thấy lạ khi hắn đột nhiên lại bỏ tay cô ra và xoay người lại phía sau, kéo ngăn kéo ra và lấy tới một chiếc hộp nhung; hắn vừa nhìn cô vừa lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, không nói năng gì mà trực tiếp đeo vào ngón giữ phải của cô, xong xuôi liền nâng nhẹ bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn lên các ngón tay của cô.

- Anh sẽ không dùng chiếc nhẫn từng làm quà tặng cho em để cầu hôn em!

Hàn Dĩ Xuyến ngớ ngẩn một hồi.

Cầu hôn?

Từ Lâm nói đến chuyện cầu hôn cô?

Cô không ngờ rằng hắn sẽ có suy nghĩ đó! Cô và hắn đã từng kết hôn nhưng cô lại không nhận được một lời cầu hôn đúng nghĩa!

Bây giờ hắn lại đột nhiên nói đến chuyện cầu hôn.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn hồi hôn với cô?

Hàn Dĩ Xuyến đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man mà không biết Từ Lâm đã lấy ra một sợi dây chuyền và đang để trước mặt cô; hắn chỉ cười một cách bao dung rồi cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ cô một cách cẩn thận.

- Đừng bao giờ tháo ra nữa đấy!

Hàn Dĩ Xuyến dần hồi hồn, cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ.

Đó là sợi dây chuyền mà Từ Lâm đã tặng cô vào ngày cô tốt nghiệp; còn chiếc nhẫn kia là quà gặp mặt hắn tặng cô lần đầu tiên hắn gặp cô ở trường!

Hai món đồ này cô đã mang theo bên mình suốt sáu năm trời và cô lại trả lại hắn vài tháng trước.

Bây giờ hắn lại đeo lại cho cô!

Đây được gọi là gì đây?

Vật hoàn chủ cũ?

Cô và hắn ai mới là chủ nhân của chúng?

Cô và hắn ai mới là chủ nhân của ai?

Chẳng ai cả........

Từ Lâm kéo Hàn Dĩ Xuyến vào ngực lần nữa và xoa xoa đầu cô, thì thầm

- Dĩ Xuyến, sáu năm qua anh vẫn luôn đợi em.....

Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến mông lung khó tả, cô không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.

Reng reng reng

Chuông điện thoại của Từ Lâm vang lên phá vỡ bầu không khí kỳ quái này.

Từ Lâm cười nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi mới nhận điện thoại.

- Nói!

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nghiêm túc của Triết Liệt

- Từ tiên sinh, lịch hẹn với bác sĩ là tám giờ sáng nay.

Từ Lâm thoáng nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi lạnh lùng nói

- Tôi biết rồi! Cậu chuẩn bị đi!

Xong liền cúp máy và ném điện thoại sang một bên.

Hàn Dĩ Xuyến đã nghe thoang thoáng về nội dung cuộc điện thoại,cô lo lắng hỏi

- Lâm, sao anh lại hẹn gặp bác sĩ? Có phải anh không khoẻ không?.

Từ Lâm nhìn bộ dạng lo lắng sốt ruột này của cô mà vừa yêu vừa xót, hắn véo nhẹ mũi cô rồi nói.

- Không phải anh mà là em!.

Trong chốc lát, Hàn Dĩ Xuyến liền ngồi im, cô khó hiểu mà hỏi

- Em? Em chẳng sao cả! Không đau ốm gì cả, sao phải gặp bác sĩ chứ?

Từ Lâm nghiêm mặt kéo cô lại đối diện với mình, thấp giọng nói

- Mắt của em! Anh muốn chữa khỏi cho em!

Hàn Dĩ Xuyến ngẩn người ra một lúc rồi dứt khoát đẩy tay Từ Lâm ra, cô buồn bực nói

- Em không muốn!

Từ Lâm nhìn cô quay mặt sang một bên liền cố kéo cô lại, kiên nhẫn hỏi

- Tại sao?

Hàn Dĩ Xuyến bực bội hất tay hắn ra, cô hơi cao giọng nói

- Em không muốn bị mù!

Từ Lâm chẳng hề bất ngờ gì cả, dĩ nhiên điều đó hắn đã tìm hiểu kỹ rồi..

Mắt của cô vì bị tổn thương điểm mù hơi nặng nên khả năng phục hồi không cao lắm, tỷ lệ thành công sau khi tiểu phẫu cũng không mấy khả quan, nếu thành công thì mắt cô sẽ phục hồi được như trước đây, sẽ không ngại ánh sáng mạnh chiếu trực tiếp vào nữa, nhưng nếu thất bại, cô có thể sẽ bị mù vĩnh viễn!

Và hiển nhiên sau khi nghe những phân tích này của bác sĩ trước đây từng tư vấn cho cô, Từ Lâm đã xác định rõ những gì hắn phải làm!

Hắn nhất định sẽ đưa cô đi chữa trị dù thành công hay thất bại!

Nếu thành công thì coi như đó là một vận may.

Nhưng nếu thất bại.... hắn sẽ tặng lại ánh sáng của mình cho cô!

Hàn Dĩ Xuyến không vui mà bước xuống giường, cô đang xỏ dép thì Từ Lâm đã kéo cô lại lần nữa, hắn đưa tay chạm vào mặt cô, mắt cô và khẽ nói

- Dĩ Xuyến, nếu em không thể nhìn được nữa, anh sẽ cho em ánh sáng!

Hàn Dĩ Xuyến ngớ ngẩn ra mà nhìn hắn, lát sau cô liền hất nhẹ tay hắn xuống rồi nói bằng giọng không vui

- Anh điên sao? Em không muốn bản thân bị mù, càng không muốn anh bị mù vì em! Nếu anh còn muốn tiếp tục đề tài này thì em nghĩ chúng ta cần không gian riêng, hôm nay em muốn ở một mình!

Từ Lâm không thể hoà hoãn với cô nữa, hắn dứt khoát bước xuống giường, vừa bế cô lên một cách mãnh bạo vừa nói

- Dù phải dùng cách gì hay phải trả bất cứ giá nào, anh cũng muốn mắt em có thể hồi phục!

Mặc cho Hàn Dĩ Xuyến có giãy giụa, kêu la thế nào, hắn vẫn bế cô vào phòng tắm, phải cực khổ lắm hắn mới có thể tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo vào cho cô.

Hàn Dĩ Xuyến bất mãn, nhất quyết không chịu phối hợp

- Lâm, anh đừng ngang bướng nữa được không? Em đã nói sẽ không đến bệnh viện, mắt của em bây giờ cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần tránh ánh sáng mạnh là được!

Từ Lâm vừa kéo cô ra khỏi phòng tắm vừa nói

- Người ngang bướng, trẻ con là em! Dĩ Xuyến, đừng nói thị lực em kém, dù là một vết xước nhỏ anh cũng không để nó ở trên ngón tay em!

Hàn Dĩ Xuyến bực mình vung tay lung tung, không ngoan ngoãn phối hợp.

Từ Lâm cũng không bị những động tác kháng cự của cô làm cho dừng lại, hắn sấy khô tóc cho cô rồi lấy lược chải gọn mái tóc xoăn nhẹ của cô. Xong xuôi, hắn cũng chải chuốt cho mình một lúc rồi đi tới giường kéo Hàn Dĩ Xuyến ra cửa

- Em có muốn để tiểu Hiên thấy mẹ nó còn bướng bỉnh hơn cả trẻ lên ba không?

Hàn Dĩ Xuyến đứng im trước cửa phòng, cô nhìn Từ Lâm, hai mắt đã bắt đầu ươn ướt nước, uất ức mà nói

- Anh nói anh yêu em nhưng anh không hề tôn trọng ý kiến của em!

Thân hình cao lớn của Từ Lâm chợt cứng đờ vì câu nói quá đường đột của cô, hắn chậm rãi xoay người nhìn cô, khàn giọng nói

- Em nói anh không tôn trọng ý kiến của em? Nhưng Dĩ Xuyến, em có biết em ngốc lắm không?

Nước mắt như đê vỡ mà trào ra, Hàn Dĩ Xuyến ngước mắt nhìn hắn, cô lớn tiếng nói

- Phải, em ngốc đấy! Vì em ngốc nên mới yêu anh đến chết đi sống lại như vậy, vì em ngốc nên dù là sáu năm trước hay bây giờ em đều can tâm tình nguyện mà ở bên cạnh anh!

Từ Lâm luống cuống nhìn cô, vừa muốn đưa tay lau nước mắt cho cô vừa vội giải thích

- Dĩ Xuyến, anh không có ý này....

Hàn Dĩ Xuyến gạt tay hắn ra và hét lớn

- Lẽ ra em không nên theo anh về đây!

Dứt lời, cô liền đẩy mạnh hắn sang một bên rồi vụt chạy ra khỏi phòng.

Từ Lâm hốt hoảng vừa gọi vừa đuổi theo

- Dĩ Xuyến, em nghe anh nói! Dĩ Xuyến!

Hắn vừa đuổi đến cổng thì cô đã lên một chiếc taxi và đi mất.

Tất cả người làm và thím Vương đang giữ tiểu Hiên đều kinh ngạc mà nhìn một màn trước mắt.

Triết Liệt đang đứng bên cạnh xe cũng ngơ ngác nhìn theo, một lúc sau liền cung kính hỏi

- Từ tiên sinh, có cần đuổi theo không ạ?

Từ Lâm bực nhọc nhìn theo hướng chiếc taxi đã mất dạng mà vò đầu bứt tóc nói

- Đi theo cô ấy nhưng đừng để bị phát hiện!

Triết Liệt vâng lệnh gật đầu, xong lại hỏi

- Lịch hẹn với bác sĩ sẽ rời lại hay hủy bỏ ạ?.

Từ Lâm nặng nề nói xong rồi đi vào nhà

- Khoan hãy hủy!

Triết Liệt cúi đầu vâng lệnh rồi lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ phân công nhiệm vụ.

- -------------------------------

Hàn Dĩ Xuyến xuống xe trước một cửa hàng hoa, cô đứng bên ngoài nhìn vào trong; rất nhiều đàn ông đang mua những bó hoa thật lớn, trên môi họ là nụ cười rất hạnh phúc.

Nhìn những cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi trên đường, khoé môi Hàn Dĩ Xuyến chợt giương lên một nụ cười chua xót.

Cô nhớ ra rồi!

Hôm nay là ngày thất tịch, ngày mồng bảy tháng bảy, lễ tình nhân của Trung Quốc!

Sáu năm qua cô ở New York, tuy không được nhìn thấy các đôi tình nhân tay nắm tay đi trên phố trong ngày thất tịch, nhưng cô vẫn luôn nhớ ngày này!

Nhưng cứ nhớ đến thì cô lại nhớ, cô chưa từng nhận được món quà nào vào ngày lễ tình nhân này từ người đàn ông mà cô yêu, cũng là người đàn ông luôn nói yêu cô cả!

Hôm nay là ngày thất tịch, vậy mà cô và hắn lại cãi nhau thay vì cùng nhau ra ngoài đi chơi....

Cố gắng nuốt nước mắt vào trong, Hàn Dĩ Xuyến nhẹ nhàng xoay người đi khỏi cửa hàng hoa, cô bước từng bước cô độc qua từng con phố, nhìn từng đôi nam nữ vui cười đi ngang qua, lòng cô lại lạnh buốt.

- -------------------------

Từ Lâm ngồi trong phòng khách mà chú tâm xử lý công việc, ngón tay thon dài liên tục gõ lạch cạch trên bàn phím laptop, thỉnh thoảng lại cầm một tập văn kiện lên đọc mấy trang.

Mặc dù đã cố gắng tập trung như vậy nhưng hắn hoàn toàn chẳng làm được gì cả!

Trong đầu hắn chỉ mãi nghĩ đến tình trạng của Hàn Dĩ Xuyến hiện giờ.

.........................

Thím Vương thì đang đút cho Tiểu Hiên ăn trước sân bà cũng nhìn vào Từ Lâm ngồi bên trong rồi lại thở dài nặng nề.

Tiểu Hiên buồn bã ăn từng muỗng cơm rồi líu nhíu hỏi

- Bà Vương, sao mẹ vẫn chưa về ạ? Ba cũng không tìm mẹ về, có phải mẹ sẽ không về nữa không ạ? Mẹ bỏ tiểu Hiên rồi sao ạ?

Thím Vương đau lòng ôm lấy bé mà vỗ về chấn an

- Tiểu Hiên ngoan, không phải như vậy đâu! Mẹ cháu sẽ về mà!

Tiểu Hiên buồn bã gật đầu và ăn hết cơm. Vừa ăn xong thì bé đã ôm búp bê đi vào trong phòng khách, do dự đứng trước Từ Lâm, lí nhí hỏi

- Ba, tại sao mẹ vẫn chưa về ạ?

Nghe giọng của con gái, Từ Lâm liền đóng laptop lại và đem đóng văn kiện đẩy sang một bên, hướng tay về phía tiểu Hiên, khẽ gọi

- Tiểu Hiên, lại đây nào!

Tiểu Hiên ngoan ngoãn bước lại ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng nhìn hắn như đang chờ câu trả lời từ hắn.

Từ Lâm vuốt vuốt má của con gái rồi thấp giọng hỏi

- Con nhớ mẹ?

Tiểu Hiên không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Từ Lâm nhấc bổng bé lên và để bé ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ về

- Nhưng mẹ con lại không phải vợ của ba! Tiểu Hiên, mẹ con sẽ không sống với ba lâu dài được!

Là hắn đã không suy nghĩ thật thấu đáo khi đưa ra yêu cầu Hàn Dĩ Xuyến trở lại Đài Song Khê, hắn đã không nghĩ đến thân phận của cô khi ở bên cạnh hắn.

Cô không còn là vợ của hắn vì hắn đã từng làm tổn thương cô!

Cô lại không thể là tình nhân của hắn vì hắn không thể sỉ nhục cô lần nữa!

Cô càng không phải bạn gái của hắn vì cô đã sinh cho hắn một đứa con!

Cô đã theo hắn trở về mà không có bất cứ danh phận nào!

Nếu hắn muốn cô ở lại bên cạnh thì chỉ có cách hồi hôn với cô.

Thế nhưng.....

Ngay từ đầu, cô đã không có ý định hồi hôn với hắn!

Vậy hỏi hắn phải làm thế nào đây?

Tiểu Hiên ngơ ngác nhìn Từ Lâm, không phải là bé không hiểu ý của hắn mà là bé đã quá hiểu, vì quá kích động, vì quá muốn khóc oà lên nhưng lại không thể nên chỉ có thể nhìn hắn như vậy.

Thím Vương từ ngoài sân vừa chạy vào thì liền nhìn thấy một cảnh này, bà vội đi tới trước mặt Từ Lâm và cẩn trọng nói

- Thiếu gia, cậu đừng làm tiểu Hiên sợ! Giữ cậu và Dĩ Xuyến có chuyện gì thì hãy cùng nhau giải quyết, đừng để tiểu Hiên nghe những chuyện không hay này!

Từ Lâm không hề nổi giận, ngược lại còn hạ thấp giọng nói với thím Vương

- Thím có ý gì?

Vừa nói vừa hất cằm về phía ghế đối diện, ý bảo thím Vương ngồi xuống.

Thím Vương cung kính cúi đầu cảm ơn rồi ngồi xuống, bà nhìn tiểu Hiên đang ngồi trong lòng Từ Lâm mà buồn tủi chơi búp bê, trong lòng không khỏi xót xa, ngập ngừng một lúc rồi nói

- Thiếu gia, tôi có nghe thoáng qua về chuyện không may xảy ra với Dĩ Xuyến sáu năm trước, cô ấy suýt chút nữa thì bị cường bạo, lúc đó không phải cô ấy cũng đã đi bên ngoài một mình sao ạ?

Câu nói của thím Vương thật sự đã làm Từ Lâm chấn động lớn, hắn thấp giọng hỏi

- Nói rõ ra đi!

Thím Vương lại nhìn tiểu Hiên rồi hít sâu một hơi nói

- Thiếu gia, hôm nay là ngày thất tịch, lễ tình nhân của người Trung Quốc, một mình Dĩ Xuyến ở bên ngoài, chắc cậu cũng hiểu tâm trạng của cô ấy hiện giờ?

Nói xong, bà liền đưa tay hướng về phía tiểu Hiên, dịu giọng gọi

- Tiểu Hiên, vào xếp hình nào!

Tiểu Hiên hôn chụt lên má Từ Lâm tạm biệt rồi bước tới bên cạnh thím Vương để bà bế lên.

Thím Vương vừa bế tiểu Hiên đứng lên liền cúi đầu chào Từ Lâm rồi xoay người rời khỏi phòng khách, đi lên lầu.

Toàn thân Từ Lâm cứng đờ, hắn chống hai hai xuống đùi, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Hắn đúng là một kẻ tồi tệ!

Từ lúc Hàn Dĩ Xuyến bỏ chạy ra ngoài, hắn không đi tìm cô mà chỉ cho thuộc hạ đi theo sau cô, cũng không nghĩ đến những gì cô đã từng chịu đựng khi ở một mình, vô tâm quên mất một ngày quan trọng với cô như vậy!

Có lẽ bây giờ, tâm trạng của cô thật sự rất trống trãi, lạnh lẽo, hoặc hơn thế nữa......

Vừa nghĩ đến chuyện cô có thể ngồi khóc một mình bên ngoài, hắn không chút do dự mà đứng lên, cầm vội áo khoác rồi đi ra khỏi nhà, lái xe rời đi.

- ------------------------------

Hàn Dĩ Xuyến không biết mình đã đi như vậy được bao lâu rồi, cũng không biết mình đã đi qua những nơi nào, đi như thế nào và bây giờ đang ở đâu.

Cô chỉ biết ôm chặt hai bên cánh tay để đỡ lạnh vì gió, cứ như vậy mà đi, cô nhìn cảnh vật xung quanh, tất cả đối với cô đều như nhau cả, hoa hồng, những hộp socola được bày bán khắp các cửa hàng lớn nhỏ, tràn ngập khắp đường phố, những cặp tình nhân tay trong tay cười đùa vui vẻ đi lướt qua......

Trong một thế giới tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười như vậy mà cô cũng chỉ có một mình!

Gió thổi mỗi lúc một lớn, càng lúc càng lạnh......

Từng giọt mưa nhỏ đã tí tách rơi xuống......

Chỉ trong chốc lát đã thành một cơn mưa to, ào ào đổ xuống khắp thành phố!

Những người bán hàng bên ngoài nhanh chóng thu dọn hàng hoá vào trong; những đôi nam nữ thì cùng che một chiếc ô hay một chiếc áo khoác, cứ như vậy mà chạy vội trong mưa, hoặc những cặp đôi khác lại nắm tay nhau chạy, liên tục bị ướt mưa nhưng vẫn cười đùa vui vẻ.

Chỉ mỗi mình Hàn Dĩ Xuyến vẫn bình thản bước đi chậm rãi như vậy, mưa ướt hết người cô, mang lại cái lạnh như vậy nhưng cô vẫn không có ý định trú mưa mà cứ tiếp tục bước đi.

Thất tịch, trời đã đổ mưa!

Có lẽ bây giờ Ngưu Lang và Chức Nữ đã gặp nhau rồi, cùng rơi những giọt nước mắt nhớ nhung, xúc động......

Nhưng tại sao cô vẫn không gặp người đàn ông mà cô yêu?

Có lẽ cô thật sự là một kẻ ngốc!

Cũng đã sáu năm trôi qua, làm sao một tình yêu còn có thể vẹn toàn như lúc bắt đầu!

Sáu năm trước hay sáu năm sau, chỉ mình cô yêu hắn thôi sao?

Một câu " Anh yêu em", thật sự đối với cô đã trở nên mơ hồ!

Mưa, không ngừng chuốc xuống ào ạt, vô tình.....

Khắp đường phố đã không còn một bóng người.

Trời cũng đã bắt đầu tối dần.....

Hàn Dĩ Xuyến cứ bước đi như vậy đến khi cơn mưa đã hoàn toàn tạnh.

Trước mặt cô hiện giờ chẳng có gì ngoài những ánh đèn đường sáng rực và những vũng nước trên đường, nước mưa hình như đã gột rửa sạch sẽ những bụi bẩn của cả con phố nhưng tại sao vẫn không thể xoa dịu được tâm trạng rối ren, hoang mang của cô?

Chiếc ghế băng bằng gỗ phía xa đột nhiên lại có một cô gái ngồi một mình trong tĩnh lặng, nhưng hình như cô gái ấy không phải chỉ ngồi im lặng như vậy, bên cạnh cô ấy đặt một bó hồng trắng, xung quanh chiếc ghế cô ấy ngồi lại được thắp đầy các ngọn nến đủ màu, trên tay cô gái ấy còn cầm một vật gì đó dạng như lá thư hay phong bìa.

Hàn Dĩ Xuyến đứng nhìn cô gái lạ ấy một lúc lâu rồi cũng quyết định bước đến gần.

Cô vừa đi tới vừa lịch sự hỏi

- Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cô có thể nhích sang một bên được không?

Cô gái ấy bị làm phiền liền ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dĩ Xuyến, không vui mà đáp

- Cô là ai? Lấy quyền gì mà yêu cầu tôi này nọ?

Hàn Dĩ Xuyến vén gọn lại mái tóc rối ren và còn dính chút nước mưa, cô nở nụ cười yếu ớt và nói

- Tôi cũng chẳng biết mình là ai!