Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 65: Bảng xét nghiệm DNA.
Chiếc Lamborghini dừng lại trong sân, Hàn Dĩ Xuyến tự mình mở cửa xuống và đi thẳng vào trong, cô chỉ chào thím Vương vài câu rồi đi lên lầu; mở cửa vào phòng của mình, cô một tay chống lưng, một tay đặt trên bụng đi tới ngồi xuống giường một lúc, ánh mắt cô lướt một vòng khắp phòng, cô có cảm giác có người thường xuyên vào đây, ôm gối bên cạnh lên và đưa tới mũi để ngửi nhưng chẳng có phát hiện gì; lắc đầu để dẹp bỏ những suy nghĩ đó, cô đứng lên để mở cửa sổ thì tầm mắt lại rơi xuống chiếc hộp nhỏ nằm trong thùng rác, cả người cô run bần bật, đi tới nhặt chiếc hộp đó lên và quay trở lại giường, ngồi xuống.
Hai tay đang cầm chiếc hộp của Hàn Dĩ Xuyến run lên, tim cô bắt đầu quặn thắt vì cô biết rõ thứ ở bên trong cái hộp và nhớ rõ chính tay cô đã ném nó vào thùng rác.
Cô cắn chặt môi và mở chiếc hộp ra, chiếc vòng tay da hiện rõ trước mắt cô, cầm nó lên trên tay và đưa một tay khác vuốt nhẹ lên hai chữ " XL" được khắc trên đó, tim cô đau thắt từng nhịp, nước mắt lại cứ thế mà tuôn rơi, cô càng lau thì nó rơi càng nhiều....
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tạo sao chứ?
Tại sao cô cứ phải khóc vì hắn?
Tại sao cô không thể quên được?
Tại sao cô đã cố gắng như vậy nhưng vẫn đau?
Khóc cả nửa ngày, Hàn Dĩ Xuyến mới đứng lên, cô đem chiếc đồng hồ cất vào hộp rồi bỏ vào ngăn kéo, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
- ---------------------
Từ Lâm sau khi đưa Hàn Dĩ Xuyến về thì liền rời khỏi Đài Song Khê, hắn còn một buổi họp quan trọng sắp bắt đầu; suốt dọc đường đến Đại Từ, hắn ngồi trên xe mà không đọc được trang văn kiện nào cả, trong đầu không ngừng nghĩ đến hình dáng cùng gương mặt của Hàn Dĩ Xuyến, bộ dạng tuyệt vọng của cô như con dao nhọn cứ vào tim hắn, lẽ ra hắn nên vui mừng mới phải nhưng tại sao hắn lại có cảm giác vô cùng khó thở.
Sự trầm mặc của cô trên đường trở về Đài Song Khê khiến hắn bắt đầu thấy sợ hãi, hắn không biết mình đang sợ gì, chỉ biết là có một cảm giác vô cùng đáng sợ cứ bao vây lấy hắn, đuổi bám hắn không buông. Phải chăng đó là cảm giác sợ mất cô....
- ----------------------------
Buổi đầu tiên Hàn Dĩ Xuyến trở về Đài Song Khê, Từ Lâm đều ăn sáng và ăn tối cùng cô nhưng mỗi bữa ăn đều căng thẳng và tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng đũa hoặc thìa va chạm vào bát, hai người không nói với nhau nửa lời; những bữa cơm sau đó cũng không hề có gì khác. Buổi tối thì Từ Lâm luôn thức trắng đêm để làm việc, những lúc mệt mỏi vô cùng thì hắn thường vào phòng Hàn Dĩ Xuyến khi cô đã ngủ say và ôm cô ngủ đến gần sáng rồi rời đi.
Suốt thời gian mang thai, thím Vương đã một tay chăm sóc cho Hàn Dĩ Xuyến và bảo bảo, bà cũng thường đưa cô đi mua đồ cho bảo bảo rồi lại cùng cô đi khám.
Bảo bảo cũng đã thường xuyên đạp bụng cô hơn rồi, vì vậy mà ngày nào cô cũng cùng nó trò chuyện rất lâu.
.........................
Trước ngày sinh của Hàn Dĩ Xuyến một tháng, Từ Lâm thường xuyên không về nhà, có lần đi ra ngoài mua đồ cô đã nghe được nhiều lời đồn rằng Từ Lâm thường xuyên dẫn một cô gái vào club, cô biết đó là Y Bình, cũng phải, Từ Lâm làm sao có thể cấm dục lâu như vậy được? Hắn tìm Y Bình cũng là chuyện đương nhiên thôi, nhưng cô không hiểu tại sao đến bây giờ hắn mới đi tìm cô ta....
Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người bọn họ là cô lại thấy oán hận trong lòng, cô hận những kẻ đã từng làm tổn thương đến bảo bảo!
................
Ngày sinh bảo bảo sớm hơn dự kiến của bác sĩ năm ngày. Tối hôm đó, Hàn Dĩ Xuyến từ trong phòng tắm đi ra thì đột nhiên bụng đau quằn quại, cô ngã xuống và không thể đi tiếp được nữa, đau đến toát mồ hôi, cô vừa ôm bụng vừa kéo ngã một chiếc ghế ở trước mặt, thều thào
- A! Bảo bảo... hãy cố gắng một chút nữa thôi.... một chút nữa thôi....
Nghe tiếng động lớn, thím Vương cùng người làm nhanh chóng chạy lên, vừa mở cửa ra thì họ đã cuống cuồng mà chia nhau ra làm việc, người thì gọi xe cấp cứu, người thì giúp dìu Hàn Dĩ Xuyến xuống lầu, người thì gọi Từ Lâm.
- -------------------------------
Điện thoại trượt khỏi tay Từ Lâm, hắn như người mất hồn mà đứng lên; Mẫn Quan đang ngồi bên cạnh cũng bị Từ Lâm doạ cho khiếp đảm, vội vàng hỏi
- Đã xảy ra chuyện gì?
Từ Lâm quay đầu nhìn Mẫn Quan, giọng khàn khàn nói
- Cô ấy sinh rồi! Dĩ Xuyến cô ấy, thật sự đã sinh đứa con đó!
Mẫn Quan cũng chấn động không kém, nhưng còn có cảm giác vui mừng nữa, anh ta lắp bắp nói
- Cậu tin nó là con của mình?
Nghe vậy, Từ Lâm lập tức phản bác
- Nó không phải!
Mẫn Quan cũng không vội tức giận, ngược lại còn bình tĩnh đưa ra đề nghị
- Vậy thì hãy đến đó xác nhận!
Từ Lâm nhíu mày nhìn anh ta, nhàn nhạt hỏi
- Cậu có ý gì?
Mẫn Quan kiên định nói
- DNA! Hãy đi xét nghiệm DNA!
Từ Lâm trố mắt nhìn Mẫn Quan, hắn không ngờ anh ta sẽ nói như vậy.
DNA!
Rồi sẽ nhận được kết quả ra sao đây!
Hắn phải một lần nữa đối diện với sự thật tàn khốc?
- -----------------------------------------
Bệnh viện Heart
Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chịu đựng từng cơn đau cắt xé cơ thể qua từng lần vặn, nước mắt nóng hổi cùng mặn chát của Hàn Dĩ Xuyến liên tục tuôn rơi.
Cô không chỉ có đau mà cô còn rất cô đơn!
Giờ phút này, giờ phút thiêng liêng này, cô chỉ muốn có hắn ở bên, chỉ cần đứng bên ngoài thôi cũng được!
Như vậy là cô đã quá tham lam sao?
Cô chỉ xin hắn năm phút cũng được, chỉ cần năm phút hắn đứng bên ngoài thôi!
Thật sự cô đã yêu cầu quá cao sao?
...................
Lâm... Anh ở đâu.....
..........Em đau lắm.....
......Đến bên cạnh em được không......
.......Chỉ một lát thôi....
........Em chỉ cần một lát thôi......
..........................
Cô biết tất cả chỉ là viễn vong, giờ này chắc hắn đang cùng Y Bình vui vẻ trên giường rồi!
Mồ hôi ướt hết cả người cô, khắp trán, cổ, gò má cùng nước mắt mặn chát.
Cô cố gắng vặn đến cùng cực đau đớn....
Giọng bác sĩ cùng y tá vẫn đang thúc giục bên tai....
- A, a, a,...!
.................
Bảo bảo, cố lên nào.....
Mẹ con mình sắp làm được rồi....
.................
- Oa, oa, oa!
Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má Hàn Dĩ Xuyến.
Cô đã làm được rồi!
Bảo bảo của cô đã chào đời rồi!
Bảo bảo mà cô ngày đêm mong đợi đã đến với thế giới này rồi!
Bảo bảo mà cô đã bảo vệ bằng cả máu và nước mắt đã đến với cuộc sống của cô!
..........................
Tiểu Hiên, chào mừng con đến với thế giới của mẹ.....
- -----------------------------
Triết Liệt do dự cùng khó xử cầm bảng xét nghiệm DNA đến chỗ Từ Lâm đang đứng và đưa cho hắn.
- Từ tiên sinh, đây là kết quả xét nghiệm DNA quan hệ cha con giữ ngài và đứa bé mà thiếu phu nhân vừa sinh!
Từ Lâm vô cùng khẩn trương cầm bảng xét nghiệm lên xem, hắn đọc lướt qua rất nhanh các chỉ số bên trên rồi đến phần kết luận, cũng là phần quan trọng nhất, kết quả hiện rõ trên đó khiến tim hắn như bị bóp đến nát vụn
" Không có quan hệ cha con"
Hai tay đang cầm bảng xét nghiệm của Từ Lâm run lên, trống ngực phập phồng kịch liệt, giọng hắn khàn đục cất lên
- Đã xét nghiệm mấy lần?
Triết Liệt hít thở sâu một hơi rồi trả lời
- Đã kiếm tra lại ba lần rồi ạ! Kết quả vẫn như vậy!
Bảng xét nghiệm trong tay bị Từ Lâm vò nát rồi ném xuống sàn.
- Aaa!
Bụp
Từ Lâm bị mất bình tĩnh hoàn toàn mà vừa hét lên vừa đấm mạnh vào tường, lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung, ánh mắt nhuốm một màu máu lửa.
Thời gian qua, dù hắn luôn làm việc cật lực vì những dự án mới của Đại Từ và những sự cố phát sinh của BAMs, trong lòng hắn đã có những giây phút ngắn ngủi, hắn thật sự hy vọng đứa bé trong bụng Hàn Dĩ Xuyến là con của hắn; ngay lúc hắn nghe tin cô đang sinh, hắn cũng hy vọng sẽ có điều kỳ diệu xảy ra, hy vọng rằng sự thật có thể không như hắn từng tin tưởng, hy vọng đứa bé sắp chào đời chính là con hắn....
Vì thế mà hắn muốn thử đi xét nghiệm.
Nhưng......
Sự thật mà hắn luôn tin tưởng suốt thời gian qua đúng là sự thật!
Đứa bé đó thực sự không phải con của hắn!
Tại sao hắn lại không giữ vững sự tin tưởng từ trước đến nay của mình?
Tại sao ngay những giây phút cuối cùng hắn lại mềm lòng? Mềm lòng vì cô? Mềm lòng vì đứa bé?
Tại sao hắn phải hy vọng để rồi thất vọng?
Rốt cuộc thì tại sao?
Tại sao sự thật vẫn tàn khốc như vậy?
Tại sao lại chứng minh cho hắn thấy rằng cô đã phản bội hắn?
Tại sao.....?
Hắn thực sự đã muốn gạt bỏ oán hận trong lòng mình đối với cô, hắn đã muốn cùng cô bắt đầu lại....
Cấm dục suốt một thời gian dài, hắn cũng rất muốn giải toả nhưng cứ ôm hôn Y Bình được vài phút là hắn không thể tiếp tục nữa, hắn luôn nhớ đến cô, người hắn muốn là Hàn Dĩ Xuyến, chỉ có cô mới có thể thoả mãn được hắn..
Vì vậy mà hắn đã thử tin cô một lần.
Nhưng tại sao lại không thể....?
Triết Liệt biết bây giờ Từ Lâm đang suy sụp đến mức nào nên chỉ im lặng mà đứng bên cạnh, như âm thầm an ủi.
- -------------------------------
Trong phòng hồi sức, Hàn Dĩ Xuyến đang ngồi dựa lưng vào thành giường, cơ thể cô còn khá yếu sau khi sinh xong, gương mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua cơn đau, mái tóc dài mượt vẫn còn dính ướt mồ hôi; khi y tá bế một đứa trẻ đang được bọc trong khăn bông mềm, nó liên tục oà khóc
- Oa, oa, oa!
Hàn Dĩ Xuyến dù đau đớn, mệt mỏi nhưng vừa nghe tiếng con khóc, nhìn thấy con đang đến gần thì lập tức nhoài người tới và vươn hai tay ra đón nó từ tay y tá; cô cẩn thận và nhẹ nhàng ôm con vào lòng, vừa cười cười dỗ dành nó
- Tiểu Hiên ngoan, ngoan nào, đừng khóc, mẹ đây!
Nước mắt hạnh phúc liên tục giàn giụa trên gương mặt nhợt nhạt của cô, cô vẫn mỉm cười rất ngọt ngào, hai tay ôm chặt bảo bảo trong tay cực kỳ nâng niu như một vật vô giá trên đời, miệng không ngừng dỗ dành
- Tiểu Hiên ngoan, ngoan nào mẹ thương.
Y tá đứng bên cạnh mỉm cười nói
- Tiểu công chúa thật sự xinh, còn ngoan ngoãn cho các cô tắm nữa!
Hàn Dĩ Xuyến đưa một tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa, nụ cười ngọt ngào trên khoé môi vẫn không hề tắt đi, cô nhìn tiểu công chúa bằng ánh mắt vô cùng yêu thương và trìu mến, giọng nhẹ nhàng dỗ liên tục.
Tên của tiểu công chúa là do cô đặt từ hai tháng trước: Từ ( Hàn) Nhược Hiên.
Trong phòng hồi sức còn có ba người khác, Thuyên An, mẹ Hàn và trưởng phòng Ninh, còn có cả thím Vương nữa.
Họ cũng rất thích tiểu công chúa và không ngừng khen ngợi, trêu chọc nó.
- Tiểu Hiên, cô là Thuyên An đây này, đợi sau khi tiểu Hiên lớn lên cô sẽ dẫn con đi chơi.
- Tiểu Hiên, bà ngoại đây này, có nhìn thấy bà ngoại không đây cục cưng nhỏ?
- Tiểu Hiên, bà bà đây, tiểu Hiên mau lớn để chơi với bà bà nhé!
Thấy tiểu công chúa cứ khóc không ngừng, Hàn Dĩ Xuyến khẩn trương dỗ dành
- Oa, oa, oa!
- Tiểu Hiên ngoan nào.....
Cô định hỏi y tá gì đó thì chợt nhìn thấy tiểu công chúa khẽ vung cánh tay nhỏ xíu của nó lên và tiếp tục oà khóc
- Oa, oa, oa!
Hàn Dĩ Xuyến giật mình cầm nhẹ cánh tay bé lên, nghi hoặc hỏi y tá
- Đây là.....
Y tá lúng túng một hồi rồi mới đưa ra câu trả lời
- À, cái đó là chỗ lấy máu xét nghiệm.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn vào cánh tay tròn trịa của tiểu công chúa, trên đó có một miếng băng dán bịt miệng vết thương; có lẽ vì vết thương này nên từ nãy giờ tiểu công chúa đã khóc đến không thể ngừng, nó đang đau!
Nhưng xét nghiệm, xét nghiệm gì chứ?
- Xét nghiệm?
Y tá không dám giấu diếm mà thuật lại toàn bộ sự việc
- Có một người đàn ông đã đến đây và yêu cầu lấy máu của tiểu công chúa, anh ta tự nhận là chồng của cô, sau đó tôi thấy anh ta đem mẫu máu vừa lấy được đến phòng xét nghiệm DNA!
Hàn Dĩ Xuyến giật mình ôm chặt tiểu công chúa hơn, cô nuốt khan một ngụm nước bọt rồi hỏi
- Xét nghiệm DNA? Là ai?
Rầm
Y tá chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị một lực lớn đá văng; Hàn Dĩ Xuyến nhìn người đàn ông vừa bước vào, tim cô chợt trở nên ấm áp nhưng Từ Lâm lại đi tới giường cô với gương mặt dữ tợn, đầy sát khí và toàn thân lạnh lẽo cầm theo một tờ giấy gì đó ném thẳng vào người cô, khiến cô dần kinh ngạc, còn hắn thì lạnh giọng hỏi
- Cô còn gì để nói?
Hàn Dĩ Xuyến nhẹ nhàng chuyển tiểu Hiên vào tay Thuyên An rồi cầm tờ giấy trước mặt lên, ánh mắt vẫn nhìn về Từ Lâm đầy vẻ đề phòng.
Vừa mới mở tờ giấy đó ra xem, hai tay Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu run lên, mắt đẹp nhíu lại vì hoảng loạn; cô tiếp tục đọc xuống dưới phần kết luận, hai mắt trừng lớn, hai tay run lên, cô liên tục lắc đầu và phản bác không ngừng
- Không thể nào, không thể nào, đây sao có thể......
Vừa lẩm bẩm cô vừa ném tờ báo cáo xét nghiệm xuống rồi ngước nhìn Từ Lâm, nước mắt cô đã sớm tuôn ra, kịch liệt run rẩy mà phủ nhận
- Là giả, kết quả này là giả, Lâm, anh phải tin em, tiểu Hiên thật sự là con gái của anh.
Cô mất khống chế mà nhoài người dậy, hai tay yếu ớt níu lấy áo Từ Lâm, lắc đầu liên tục
- Lâm, kết quả đã bị làm giả, tiểu Hiên thật sự là con gái anh mà... Tại sao anh không chịu tin em....
Từ Lâm không chút nhân từ mà đẩy cô ra, hơi cúi người xuống rồi đưa tay nâng cằm cô lên, tàn nhẫn nhả ra mấy chữ
- Luôn miệng nói đó là con của tôi, Dĩ Xuyến à, em có biết xấu hổ không vậy?
Hàn Dĩ Xuyến vẫn đang khóc lóc lặp đi lặp lại mấy câu nói nãy giờ, cô không thể tin đây là sự thật!
Từ Lâm thì lạnh lùng liếc nhìn cô rồi lại nhìn sang tiểu Hiên đang trên tay Thuyên An, chợt nhếch môi cười, nụ cười đầy ác ý.
Tiểu Hiên bị tiếng cãi vã quá lớn làm cho hoảng sợ, liên tục khóc lớn; Thuyên An vừa phải dỗ tiểu Hiên vừa phải khuyên Hàn Dĩ Xuyến.
Mẹ Hàn nãy giờ cố kìm nén cơn giận nay đã không thể nhịn nữa, bà cầm bảng xét nghiệm DNA lên và ném vào người Từ Lâm, phẫn nộ quát
- Cút! Cút ngay cho tôi! Cháu ngoại tôi và con gái tôi không liên quan gì đến cậu! Cậu cút cho khuất mắt tôi!
Y tá nãy giờ bị doạ cho tái mặt nhưng vẫn kịp lên khuyên lơn mẹ Hàn.
- Bác gái, bác hãy bình tĩnh trước đã!
Bên cạnh giường, Thuyên An liên tục dỗ tiểu Hiên nín khóc
- Tiểu Hiên ngoan, đừng sợ, sẽ không sao đâu.....
Dứt lời một chút, cô lại nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, cậu không cần phải giải thích với anh ta, tiểu Hiên không cần người cha như vậy!
Mẹ Hàn vẫn còn kích động mà đuổi Từ Lâm.
Phòng hồi sức bây giờ đã náo loạn cả lên.
- Đủ rồi!
Trưởng phòng Ninh nãy giờ im lặng bây giờ cũng lên tiếng, bà cố gắng giữ bình tĩnh mà nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, em vừa mới sinh xong, không nên cử động quá nhiều! Còn về ba của tiểu Hiên, không cần phải xác nhận nữa, tiểu Hiên là con của Dĩ Xuyến, nó không cần cha! Ai có thể chấp nhận nó thì ở lại những người khác thì ra ngoài giúp!
Từ Lâm thu người lại, hai tay chỉnh lại tây trang rồi ném cho Hàn Dĩ Xuyến cái nhìn lạnh lẽo, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng dần khép lại, trưởng phòng Ninh liền đỡ Hàn Dĩ Xuyến ngồi lại ổn định, Thuyên An nhẹ nhàng đưa tiểu Hiên cho cô.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa ngừng khóc, cô ôm chặt tiểu Hiên vào lồng, không hiểu sao nó lập tức ngừng khóc và nhìn cô.
Cô chưa từng căm ghét ai như vậy, chỉ vì muốn ruồng bỏ mẹ con cô, chỉ vì không muốn thừa nhận đứa con này, chỉ vì muốn đem oán hận chuốc lên người cô mà Từ Lâm hắn sẵn sàng làm giả bảng xét nghiệm DNA để cô tuyệt vọng hoàn toàn!
Đã vậy thì cô cũng không cần hắn phải thừa nhận tiểu Hiên nữa!
Vì cô đã rất hận hắn, cô hận hắn, cả đời này có lẽ cũng sẽ không ngừng hận hắn!
- ----------------------------
Từ Lâm hầm hực tức giận ra khỏi bệnh viện, Triết Liệt cũng im lặng đi theo.
Bọn họ đều không để ý đến đã có một người đàn ông đi vào phòng xét nghiệm DNA ngay sau đó.
......................
Từ Thiên Tần tháo kính mát xuống và đẩy một phong bìa dày đến trước mặt bác sĩ giám định DNA
- Hãy ngậm chặt miệng vào!
Bác sĩ giám định mở phong bìa ra xem rồi cười cười
- Ngài cứ yên tâm, ngoài hai chúng ta ra thì sẽ không ai biết được bọn họ là cha con đâu!
Từ Thiên Tần lập tức đưa ngón trỏ đặt lên môi, cười gian xảo với bác sĩ giám định.
Bác sĩ giám định liền làm động tác ngậm miệng rồi cười lớn.