Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 39: Lệnh bắt giữa khẩn cấp




Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 39: Lệnh bắt giữ khẩn cấp.

Ngồi im trong một góc, đầu gối co lại trước ngực, tay cầm chặt điện thoại, tay đặt trên đầu gối liên tục run rẩy, hai mắt sợ sệt như chú nai con bị lạc cứ đề phòng nhìn xung quanh. Cả người cô đều run lên vị sợ và lạnh.

Cái đầu kia vẫn còn sau lưng cô.

Két!!!

Cánh cửa lớn dưới cầu thang được đẩy ra. Hàn Dĩ Xuyến gồng mình lên cảnh giác, tay cô vớ lấy một ván gỗ và chuẩn bị phòng thủ khi bị tấn công.

Bước chân gần đang đi lên cầu thang,từng bước từng bước lại gần cô. Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên

- Dĩ Xuyến.....

Hàn Dĩ Xuyến ném ván gỗ đi và cầm điện thoại rọi đèn về phía trước, giọng run run trả lời

- Từ Lâm... em ở đây.....

Bước chân của Từ Lâm nhanh dần, chưa đầy năm phút mà hắn đã đứng trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, vẻ mặt lạnh lùng chuyển sang lo lắng, hắn ngồi xuống trước mặt cô, quan tâm hỏi

- Dĩ Xuyến, em không sao chứ?

Hàn Dĩ Xuyến không cần biết đông tây nam bắc gì mà lao vào ngực Từ Lâm, hai tay lạnh cóng vòng qua eo hắn, ôm chặt; mặt thì vùi sâu vào ngực hắn; cả cơ thể cô vẫn còn run rẩy kịch liệt. Nức nở gọi

- Từ Lâm... em sợ....

Từ Lâm cũng ôm lấy cô, một tay đặt trên lưng cô, một tay xoa xoa đầu cô, vỗ về chấn an

- Đừng sợ, tôi ở đây!

Tim Từ Lâm dần trở nên mềm nhũn và ấm áp, cô gái nhỏ trong lồng ngực không chút đề phòng và phụ thuộc vào hắn hoàn toàn, cô đang cần sự bảo vệ, cần sự an ủi, cần cảm giác an toàn. Suốt hơn mười năm qua, hắn đã nhận được bao nhiêu sự lệ thuộc nhưng những sự lệ thuộc đó lại chỉ mang lại cho hắn cảm giác oai phong lẫm liệt của một thủ lĩnh, còn sự lệ thuộc bây giờ của Hàn Dĩ Xuyến đã mang đến cho hắn cảm giác ấm áp của người với người, cảm giác thành công của một người đàn ông.

Hàn Dĩ Xuyến cứ ôm chặt không chịu buông tay, cô không dám xoay người về phía sau mà chỉ nói

- Có người chết... phía sau em... có người chết....

Từ Lâm để mặc cô ôm, hai tay hắn vẫn để nguyên ở vị trí cũ; ánh hướng về cái đầu trước mắt mình, mày kiếm nhíu chặt, tay cầm điện thoại rọi về trước để nhìn rõ hơn, một lúc sau, nụ cười khinh miệt nở trên môi hắn, ánh mắt trầm tĩnh, chấn an cô gái nhỏ đang núp trong ngực.

- Đừng sợ, chỉ là cái đầu giả thôi!

Không biết kẻ ấu trĩ nào lại dùng cái trò trẻ con này để hù doạ người khác. Bao nhiêu năm lăn lộn trong giới hắc đạo, Từ Lâm không biết đã đối diện với bao nhiêu cái xác chết, chỉ cần nhìn qua thì đã biết đâu thật sự là xác người; cái đầu này chỉ vừa nhìn là đã biết là dùng nhiều vật liệu tạo nên; doạ một cô gái nhát gan như Hàn Dĩ Xuyến thì được, chứ đối với Từ Lâm chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!

Hàn Dĩ Xuyến tuy đã thả lỏng một chút nhưng tay vẫn không chịu buông Từ Lâm ra.

Từ Lâm vừa chấn an vừa nhẹ nhàng kéo tay cô ra

- Ngoan, chúng ta ra khỏi đây trước!

Hàn Dĩ Xuyến ngoan ngoãn bỏ tay ra một cách sợ sệt, ánh mắt van nài nhìn Từ Lâm đến khi hắn sắp đứng lên thì cô như một đứa trẻ đáng thương níu lấy gấu áo của hắn.

Từ Lâm nở nụ cười nhẹ, hắn cởi áo khoác ra và đắp lên người Hàn Dĩ Xuyến từ phía sau, cùng lúc đỡ cô đứng lên, giọng trầm thấp nói

- Chúng ta về nhà thôi!

Sau đó ôm ngang Hàn Dĩ Xuyến trong lồng ngực, một tay cầm điện thoại rọi đèn về phía trước, xoay người và sải bước xuống cầu thang.

Hai người bước từng bước qua đóng gỗ nát vụn, lúc này Hàn Dĩ Xuyến đã bình tĩnh hơn

- Từ Lâm! Sao anh lại đến tìm em?

Từ Lâm vừa tìm đường vừa dìu cô đi, mắt phượng vẫn hướng về phía trước, giọng lạnh lùng trả lời

- Tôi bỏ một số tiền lớn ra như vậy để có được em, chưa chán làm sao tôi vứt bỏ!

Tim Hàn Dĩ Xuyến như bị dao rạch một đường vừa sâu vừa dài, tuy rất đau nhưng cô cũng chỉ biết cười khổ.

Hắn nói không sai, cô chẳng qua chỉ là một cô tình nhân được hắn mua bằng tiền.

Hắn quan tâm cô? Hắn dịu dàng với cô? Hắn lo lắng cho sự an toàn của cô?

Không!

Tất cả chỉ là cô tự đa tình thôi!

Cắn chặt môi, tay cầm chặt quai túi xách, cô bước từng bước lửng thửng theo hắn.

- A!

Đột nhiên Hàn Dĩ Xuyến kêu lên một tiếng, cũng rời khỏi lồng ngực Từ Lâm mà cúi thấp người xuống, đưa tay chạm vào bàn chân.

Từ Lâm từ kinh ngạc chuyển sang hốt hoảng, vừa cúi người xuống giúp Hàn Dĩ Xuyến xem chân vừa hỏi

- Sao vậy?

Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi chịu đau, lắc đầu.

Từ Lâm đưa đèn rọi xuống kiểm tra, thấy hai ngón chân giữa của chân phải cô chảy rất nhiều máu, bên cạnh còn có một ván gỗ dính đầy đinh bị gỉ.

Từ Lâm nhíu mày, hình như cô bị vật đó đâm phải!

- Ráng chịu một chút!

Sau đó đứng lên và đẩy cánh cửa lớn trước mặt ra. Mở xong cửa, hắn ngồi xuống trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng ra lệnh

- Leo lên!

Hàn Dĩ Xuyến cà nhắc bước tới gần, rụt rè leo lên lưng Từ Lâm rồi có chút do dự nhưng vẫn vòng hai tay qua cổ hắn, tay này nắm cánh tay của tay kia; tim cô đập thình thịch nhiều lần, môi cũng bị cắn chặt hơn, cô im lặng không biết nói gì.

Từ Lâm vòng tay qua phía sau, hai tay giữa lấy hai bên đùi cô, nhẹ nhàng xốc cô lên cao hơn trên lưng mình, sau đó sải bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Trước mặt họ bây giờ là một cánh đồng cỏ rậm rạp, để đi qua hết đám cỏ này cũng phải hết khoảng mười phút.

Từ Lâm vẫn cõng Hàn Dĩ Xuyến trên lưng, nhẹ nhàng đi qua đồng cỏ hoang.

Hàn Dĩ Xuyến ở trên lưng Từ Lâm, tim không ngừng nhảy nhót vui mừng nhưng lý trí lại gào thét vì lo lắng, sợ hãi; giọng nói nhẹ nhàng nhưng cô đơn hỏi

- Từ Lâm, nếu sau này anh chán em, anh sẽ giết em thế nào đây?

Từ Lâm không chút kinh ngạc trước câu hỏi này của cô, hắn vẫn bước về phía trước, tay giữa chặt hai bên đùi Hàn Dĩ Xuyến, giọng lạnh lùng hỏi lại

- Em muốn tôi giết em?

Hàn Dĩ Xuyến lắc đầu liên tục, cô kéo chiếc áo khoác trên lưng vào sát người hơn, nhẹ giọng nói

- Nếu một ngày nào đó, anh thật sự chán em thì chỉ cần để em trở về với cuộc sống của em, về với mẹ em, với ước mơ của em; em sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh nữa!

Cô không đủ can đảm nói tiếp nữa, nếu thật sự có ngày đó, cô đối với Từ Lâm sẽ chẳng còn là gì cả, cái tên Hàn Dĩ Xuyến có lẽ sẽ bị hắn phủi sạch khỏi quá khứ mãi mãi, cô cũng như những cô tình nhân của hắn, khi được sủng ái thì sẽ có được mọi thứ mình muốn, khi bị hắn ruồng bỏ rồi thì cũng không phải đến mức chết đói, mà cũng nhận được một số tiền lớn có thể sống hết cả đời!

Cô rất muốn hỏi hắn, nhưng lại không đủ can đảm để mở miệng.

" Từ Lâm, anh muốn em ở bên cạnh anh, nhưng có giây phút nào anh nghĩ đến việc cưới em chưa? "

Có lẽ cô đã biết rõ đáp án, tất cả chỉ là cô tự mơ mộng mà thôi!

Từ Lâm thấy cô gái nhỏ trên lưng đã im lặng, tưởng cô ngủ rồi nên không nói gì nữa, tiếp tục bước đi, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, đau nhức!

Ánh trăng chiếu rọi xuống đồng cỏ hoang vắng, rọi chiếu vào hình ảnh đôi nam nữ đang bước đi, người đàn ông với thân hình cao to, vững chãi cõng trên lưng một cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai; hai người kết hợp lại tạo nên một bức tranh rất hoàn mỹ, khuynh đảo chúng sinh.

Đi được khoảng mười phút, giọng nói khàn khàn của Hàn Dĩ Xuyến lại vang lên

- Từ Lâm, anh đã từng yêu ai chưa?

Gương mặt lạnh băng của Từ Lâm vẫn không có chút biểu cảm nào, hờ hững trả lời

- Chưa!

Khoé môi Hàn Dĩ Xuyến chợt hiện lên một nụ cười yếu ớt, cô im lặng và tiếp tục vùi mặt vào lưng Từ Lâm.

Từ Lâm thấy cô lại không nói gì, nhìn xuống chân cô, hắn hỏi

- Còn đau không? Chân của em, còn đau không?

Hàn Dĩ Xuyến khẽ rên một tiếng rồi nhẹ giọng trả lời

- Đỡ hơn rồi!

Cuối cùng thì bọn họ cũng đã đến được chỗ đậu xe của Từ Lâm, mở cửa vị trí phó lái và đặt Hàn Dĩ Xuyến ngồi vào trong, thắt dây an toàn cho cô xong, Từ Lâm nhoài người ra, đóng cửa lại và đang chuẩn bị lên xe ở vị trí ngược lại thì có một đám người không biết từ đâu xông tới, bao vây chiếc xe thành vòng tròn.

Từ Lâm dĩ nhiên phản ứng rất nhanh, trước tiên hắn khoá trái cửa xe hai bên lại rồi mới từ từ xoay người, tiếp chuyện với đám giặc cỏ kia.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, cô định hỏi Từ Lâm nhưng hắn đã đi cách xe khá xa rồi, cô còn cách mở cửa tự đi xuống xem nhưng cửa lại bị khoá trái mất rồi. Lo lắng, bồn chồn nhìn thẳng về thân ảnh cao lớn của Từ Lâm trước mắt, cô quên cả thở!

Đám người này có khoảng hơn hai mươi tên thân hình vạm vỡ, có tên thì to béo như lực sĩ, toàn thân chúng đều xăm đầy những hình ảnh ghê rợn, trên tay mỗi tên đều cầm một cây gậy sắt, mặt hằm hằm sát khí nhìn Từ Lâm.

Đại ca của chúng tiến lên vài bước nói

- Oách con! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày, mày có nguyện vọng gì thì nói với tao để tao thực hiện giúp!

Từ Lâm cúi đầu gãi gãi mi tâm rồi ngẩng đầu lên, thuận tay cởi bỏ carvat, quấn chặt nó vào bàn tay phải, tới lượt cởi cúc áo trên cổ tay, từ từ xắn tay áo lên, lười biếng hỏi

- Ai sai các người đến?

Đám người đó bất mãn quát rồi rống to

- Nhiều lời quá đấy, xông lên nào tụi bây!

Hàn Dĩ Xuyến tái xanh cả mặt khi thấy một đám người đã nhào tới tấn công Từ Lâm.

Nhưng hình như cô đã lo lắng thừa.

Bốn tên cầm gậy sắt xông lên trước, chưa kịp ra đòn thì đã bị Từ Lâm hai tay chế trụ hai tên.

Rắc rắc

Tiếng xương cổ bị bẽ gãy, hai tên kia bị ném ra xa, không rõ sống chết!

Hai tên kia thấy vậy liền xôi máu nhào vào, một tên giơ gậy sắc lên đánh tới mặt Từ Lâm nhưng chỉ với một tay, Từ Lâm đã chặn được đòn tấn công đó, giật lấy cây gậy sắt, đổi lại vị trí cầm cho thuận tay, giơ gậy lên và đập xuống.

- Aaa!

Đầu tên đó chảy máu đầm đìa, ôm đầu kêu thất thah và ngã xuống.

Tên tấn công sau lưng Từ Lâm cũng cùng lúc đó bị hắn đạp mạnh xuống xương ngực, phun một ngụm máu lớn và ngất xỉu!

Tiếp theo là khoảng mười tên cùng xông lên, chúng đều vứt hết gậy mà đánh tay không.

Huỳnh huỵch

Những cú đấm, đá, liên tục vang lên dữ dội, những lần xoay người dứt khoát, mạnh mẽ của Từ Lâm đều khiến cho kẻ địch phải đổ máu mà bản thân mình lại không hề tróc miếng da nào. Có tiếng xương gãy, có tiếng la hét chói tai, tất cả đều của đám người đó.

Một màn này diễn ra trong nháy mắt, những tên còn lại đều đã sợ đến tái mét cả mặt, suýt chút nữa là tè ra quần rồi!

Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ còn trông chờ vào đại ca của mình, nhưng tên đại ca đó cũng chẳng còn hồn vía đâu nữa!

Từ Lâm thản nhiên thư giãn lại gân cốt, ánh mắt khát máu đáng sợ nhìn về số người còn lại, hắn hỏi lần nữa

- Là ai sai các người tới?

Tên đại ca run quá không thể trả lời lưu loát được.

- Là... là.... Tôn Hùng.... chúng tôi là đàn em của Tôn Hùng....

Từ Lâm nhíu chặt mày, hình như đang tìm trong ký ức liên quan đến cái tên này; một lúc sau, hắn nở một nụ cười lạnh khốc, ngước mắt nhìn đám người đang run lẩy bẩy trước mặt, lạnh lùng nhả ra một chữ

- Biến!

Tên đại ca và những tên còn lại như vừa được ban ân xá, cắm đầu cắm cổ mà chạy; nhưng phía sau chúng, gương mặt Từ Lâm đầy vẻ khát máu, hắn rút một khẩu súng ra

Pằng pằng pằng

Sáu phát súng vang lên liên tục, tất cả đều trúng mục tiêu và còn trúng ngay điểm trí mạng; những tên đang bỏ chạy đều ngã xuống và chết tại chỗ.

Nhìn một đóng xác chết trước mặt, Từ Lâm cười đến lạnh thấu xương, hắn cất súng vào, tháo chiếc carvat ra khỏi tay và sải bước về phía xe.

Mở cửa xe ra và ngồi vào vị trí tay lái, ném chiếc carvat vào thùng giữ đồ, hắn thấy Hàn Dĩ Xuyến đang cúi gằm mặt, hai tay ôm chặt đầu, nức nở từng tiếng; gương mặt trở nên dịu dàng hơn, hắn đóng sầm cửa lại và bắt đầu khởi động xe, giọng trầm thấp vang lên

- Sợ?

Hàn Dĩ Xuyến từ từ ngẩng đầu lên, cô giương đôi mắt mọng nước nhìn về phía hắn, yếu ớt hỏi

- Từ Lâm, anh không bị thương chứ?

Lồng ngực Từ Lâm chợt bị chấn động một lúc, hắn thật không ngờ cô cũng lo cho sự an nguy của hắn, khoé môi giật giật, nở một nụ cười ấm áp mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Hắn nhoài người tới gần vị trí phó lái, tay vươn ra giữ lấy gáy cô, nhẹ nhàng như một cơn gió, nụ hôn đặt xuống vần trán trơn bóng của cô, hôn rất lâu, sau khi từ từ rời khỏi, hắn khẽ nói

- Lo cho tôi?

Hàn Dĩ Xuyến thành thật gật đầu, ánh mắt đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi; có trời mới biết lúc nãy khi thấy đám người đó vây kín Từ Lâm, cô đã lo lắng đến phát khóc, thật sự không dám nhìn tiếp; tim Từ Lâm dần trở nên mềm nhũn, hắn vuốt ve gò má cô, cất giọng mê hoặc

- Ngoan....!

Nhưng hắn vẫn không khỏi cười khổ, cô lại lo lắng giữa tháng sáu trời có tuyết rơi thế này.

Tiếng động cơ nổ máy vang lên, Hàn Dĩ Xuyến dần dần tìm lại được ký ức mơ hồ lúc nãy, hình như có tiếng súng nổ, cô vội vội vàng vàng nhìn ra cửa kính xe, thấy một đóng xác chết rải đầy, cô từ lo lắng chuyển sang kinh hãi, lấy tay bịt chặt miệng theo bản năng, nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt khó tin cùng sợ hãi

- Anh đã giết chết bọn họ?

Từ Lâm nhếch môi cười như đây là chuyện hiển nhiên, trả lời dứt khoát vô tình

- Không phải chúng đến để nộp mạng sao?

Vừa dứt lời, chiếc xe đã chuyển bánh rời đi.

Hàn Dĩ Xuyến lắc đầu tuyệt vọng, cô hét toáng lên

- Anh điên rồi! Anh biết bọn họ căn bản không thể đấu lại anh, anh chỉ cần doạ cho bọn họ bỏ chạy, tại sao phải giết bọn họ?

Từ Lâm vừa lái xe vừa cười, nụ cười lạnh lẽo như đêm đông, gió từ bên ngoài thổi vào làm rối lên mái tóc của hắn, tạo nên hình ảnh càng xa cách

- Trong từ điển của tôi không có hai từ " doạ dẫm " mà chỉ có " diệt trừ "!

Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn như một người xa lạ, cô vừa la vừa liên tục đẩy cửa

- Thả tôi ra! Tôi không muốn ở cùng kẻ điên như anh! Anh phải giết bao nhiêu người mới đủ đây?

Từ Lâm như con mãnh thú bị cướp mất miếng mồi, hắn nhìn cô gái bên cạnh đang muốn bỏ chạy, trong lòng chợt dâng lên một nỗi mất mát, ưu thương cùng phẫn nộ khốc liệt.

Vừa nãy không phải cô còn rất ngoan ngoãn sao? Nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã trở về với bộ dạng xù lông như vậy!

Xe đang đi qua một cây cầu lớn

- Ngồi im lặng cho tôi! Em còn ồn ào nữa thì tôi sẽ ném em xuống cầu!

Hàn Dĩ Xuyến có chết cũng không phục, cô càng vùng vẫy nhiều hơn.

- Anh là tên điên! Tôi không muốn ở cùng anh!

Từ Lâm không nhịn được nữa, hắn giảm dần tốc độ xe, vươn tay ra sau gáy Hàn Dĩ Xuyến, tay nắm chặt thành quyền, dùng lực đánh mạnh vào vùng trũng trên ót cô.

Hàn Dĩ Xuyến chưa kịp giãy giụa thì đã nằm bất tỉnh.

Giọng lạnh lùng của Từ Lâm thì thầm bên tai cô

- Ngủ một lát đi! Dĩ Xuyến của tôi.....

Muốn trách thì cũng chỉ biết trách lòng dạ cô quá lương thiện mà thôi!

Chiếc xe tiếp tục lao nhanh trong màn đêm.

- ---------------------------

Sáng sớm ở Đài Song Khê đã ồn ào như hội chợ.

Cảnh sát trưởng của cục cảnh sát và một số đồng đội của mình từ sáng đã đến đây gõ cửa, đưa ra lệnh bắt khẩn cấp đối với Từ Lâm.

Thím Vương luống cuống nhất thời chẳng biết xử trí thế nào, liền gọi Triết Liệt đến.

Triết Liệt đem theo khoảng mười tên thuộc hạ đến bảo vệ xung quanh Đài Song Khê.

Bây giờ dưới đại sảnh đang diễn ra một màn thuốc súng giữa Triết Liệt và cảnh sát trưởng.

- Cảnh sát Kỉ, vừa sáng sớm mà ông đã xông vào nhà dân thế này quả là không đúng phép tắc cho lắm!

Cảnh sát trưởng hừ lạnh một tiếng rồi oai nghiêm nói

- Gọi Từ Lâm ra đây! Chúng tôi phải đưa cậu ta đến đồn cảnh sát để lấy lời khai!

Vừa nói, ông ta vừa ném tờ lệnh bắt giữ lên bàn trà; một thuộc hạ đứng bên cạnh liền cầm lên đưa cho Triết Liệt, sau khi đọc xong, Triết Liệt ném trở lại bàn, không nhanh không chậm nói

- Cục cảnh sát các ngài chắc có nhầm lẫn gì rồi!

Cảnh sát trưởng tức đến thở phì phò, ông ta còn định nói gì đó thì một giọng lạnh lùng vang lên như từ địa ngục

- Ồn ào đủ chưa?

Từ Lâm một thân tây trang chỉnh tề, giày da sáng bóng, toàn thân hắn toả ra khí thế thủ lĩnh bức người, một tay hắn đút trong túi quần, một tay buông lỏng tự nhiên, từ trên cầu thang bước xuống; tới trước mặt cảnh sát trưởng, không vui hỏi

- Cảnh sát Kỉ, sớm thế này mà ông đã đến làm phiền tôi, không biết có chuyện gì?

Một thuộc hạ của Từ Lâm nhanh chóng nhặt tờ giấy trên bàn lên và cung kính đưa cho Từ Lâm, cùng lúc đó là lời nói khinh miệt của cảnh sát trưởng

- Tối qua lúc tám giờ rưỡi, có một người qua đường đã nhìn thấy Từ tiên sinh đánh người ở đường số 53- Đông Đô Thành, còn có cả tiếng súng nổ; sáng nay lại có một người đi dạo quanh đó đã nhìn thấy rất nhiều xác chết, cảnh sát đã đến hiện trường kiểm tra, toàn bộ đều bị thương ở điểm trí mạng mà chết, thi thể có khoảng hai mươi người, toàn bộ đều là nam. Từ tiên sinh, hiện tại anh chính là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này. Hy vọng anh hợp tác với chúng tôi, về đồn cảnh sát lấy lời khai!

Từ Lâm vừa nghe những lời sáo rỗng của cảnh sát trưởng vừa xoa xoa vùng thái dương đau nhức, cầm tờ lệnh bắt giữ trong tay sau đó nhẹ nhàng xé rách thành từng mảnh vụn, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác phía trước, giọng vẫn lạnh lùng như vậy.

- Đi thôi!

Triết Liệt tưởng rằng mình nghe nhầm, dùng ánh mắt khó tin nhìn Từ Lâm.

Từ Lâm sao có thể dễ dàng để cảnh sát đưa đi như vậy?

Cảnh sát trưởng cũng hết sức kinh ngạc nhưng vẫn rất vui mừng vì quá dễ dàng để tóm con cá lớn này!

Ông ta ra lệnh cho cấp dưới giải Từ Lâm ra khỏi phòng khách.

Trước khi đi, Từ Lâm chỉ dặn dò thím Vương một câu.

- Đừng đánh thức cô ấy!

Sau khi Từ Lâm bị cảnh sát giải đi, đám thuộc hạ của hắn và người làm ở Đài Song Khê vẫn chưa hết bàng hoàng.

Triết Liệt trầm tĩnh và lấy điện thoại gọi cho Cố Dược Thần

- Luật sư Cố, Từ tiên sinh bị cảnh sát giải đi rồi!