Từ Ngự Phong không hề né tránh ánh mắt của Từ Lâm và trực tiếp đối diện với hăn, thở dài một hơi nặng nề rồi nói.
- Đáng lẽ ra ta không nên gọi con về Thượng Hải, ta và mẹ con sớm đã không thể đến với nhau nên ta không thể nuôi dạy con từ nhỏ. Ở đây ta cũng có gia đình của mình, ta tìm con về với mong muốn con có thể chung sống với gia đình ta, nhưng con lại không làm được, ta biết con hận ta nhưng con không thể đem hết mọi oán hận đó mà chuốc lên hết những người không liên quan được. Cả con và Thiên Tần đều là máu mủ của ta, chẳng lẽ con muốn bắt ta phải chứng kiến cảnh anh em con tàn sát lẫn nhau sao? Nếu con vốn đã không thể tha thứ cho ta thì con cứ oán hận ta cả đời cũng được, con trở về Italia đi! Ta phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình ta, đó là những gì ta có thể làm ngay lúc này, hy vọng con có thể hiểu cho ta!
Hai tay Từ Lâm đang rất run nhưng hắn lại cố gắng tỏ ra bình thản, đôi mắt hắn đã đỏ ửng từ lâu. Đột nhiên hắn cười phá lên, còn vỗ tay rất lớn
Bộp bộp bộp!
- Thật là cảm động! Ông thật sự là một người cha vĩ đại đấy! Nhưng làm sao đây? Tôi lại không hề có hứng thú với trò chơi phụ tử của ông. Tôi bảo tôi về Italia? Hừ, Từ Ngự Phong, ông nghĩ mình là ai mà có thể ra lệnh cho tôi? Đại Từ là Từ Lâm tôi, ông muốn đuổi tôi đi để đưa con trai của ông lên vị trí đó!
Câu cuối cùng hắn hét lên và tay chỉ về chiếc ghế chủ tịch trong bàn họp. Hai mắt hắn đỏ ngầu, không phải vì tức giận mà là bị tổn thương, là cảm giác bị bỏ rơi.
Thu tay về, hắn nở một nụ cười khinh miệt với Từ Ngự Phong và bước đến ngồi xuống chiếc ghế chủ trì.
- Đại Từ là do một tay tôi vớt lên, Từ Ngự Phong, ông tưởng tôi là ai mà có thể gọi tôi về giúp ông dọn bàn ăn rồi đến lúc ông và thằng thiểu năng đó ăn no rồi, chỉ cần vứt cho tôi một cục xương và đuổi tôi đi? Muốn xem tôi là con chó của các người? Ông có biết Hắc Long đã nuôi tôi như thế nào không? Tôi cực kỳ ghét những kẻ dám ra lệnh và uy hiếp tôi? Hậu quả sẽ thế nào, ông muốn biết?
Từ Ngự Phong tức đến run người, ông chỉ vào mặt hắn và run rẩy mắng.
- Thằng nghiệt tử này! Con muốn giết cả ta?
Từ Lâm lại vỗ tay trong hứng thú, hắn cười nhạt.
- Chậc chậc! Ông đang sợ sao? Nhưng ông yên tâm, dù sao ông vẫn là " ba" của tôi, tôi chỉ muốn đùa với gã thiểu năng đó một chút mà thôi!
Từ Ngự Phong đau lòng nhìn hắn, ông ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, nặng nề nói.
- Nếu con đã vô tình như vậy rồi thì ta chẳng còn gì để nói nữa! Con không muốn về Italia thì ta cũng không ép nữa, con muốn Đại Từ thì cứ lấy đi! Ta chỉ xin con một điều, con thả Thiên Tần ra đi, để nó đến viện kiểm sát hợp tác điều tra!
Từ Lâm khẽ nhếch mép, hắn lại đứng lên, bước ra khỏi vị trí.
- Ông muốn tôi tha cho cậu ta?
Từ Ngự Phong nhanh chóng cướp lời, thở dài một hơi rồi nói
- Tiểu Lâm, dù sao đối với cái chết của mẹ con thì Thiên Tần cũng vô tội, con có thể tha cho nó được không?
Từ câu từng chữ ông nói ra khiến hai mắt Từ Lâm hừng hực lửa giận, hắn rống lên.
- Vô tội? Ông nghĩ cậu ta vô tội? Mua chuộc người làm giả bản xét nghiệm DNA khiến tôi và tiểu Hiên bị chia cắt suốt sáu năm, tôi phải để lỡ mất Dĩ Xuyến suốt sáu năm. Trong sáu năm đó ông có biết cô ấy phải sống thế nào không? Vậy mà ông dám nói rằng cậu ta vô tội? Món nợ mà cậu ta đã nợ chúng tôi, tôi sẽ từ từ mà đòi!
Từ Ngự Phong lúng túng không biết phải nói gì, ông mở lời như cầu xin
- Tiểu Lâm, ta là cha nhưng lại không thể dạy dỗ Thiên Tần, để nó làm ra những chuyện đó với con. Ta thay mặt nó xin lỗi con, cũng xin lỗi vợ con và tiểu Hiên. Nếu con oán, con hận thì cứ việc nhằm hết vào ta, Thiên Tần vẫn còn tương lai phải bước tiếp!
Tay Từ Lâm đã cuộn chặt thành nắm đấm, hắn chưa từng cảm thấy có một loại đau đớn như thế này xuyên thẳng vào ngực, một loại đau đớn khi bị cha mẹ ruồng bỏ..... Đến cuối cùng hắn vẫn chỉ là một đứa con riêng, một đứa con hoang, một đứa con của tình nhân!
Người đàn ông đó tuy luôn miệng nói yêu mẹ hắn nhưng rốt cuộc thì gia đình đối với người đó mới thật sự là quan trọng!
Không biết tại sao, không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn lại trở thành một tên ngốc đáng thương như vậy, như một đứa con hoang luôn mong muốn có được sự chấp nhận của người cha.
Suốt hai mươi năm hắn luôn oán hận người "cha" này, không bao giờ thừa nhận là con của ông. Thì hôm nay ông đã không làm phiền hắn nữa, đáng lẽ ra hắn phải vui mừng mới phải, nhưng tại sao hắn lại thấy cô độc đến vậy?.
Hắn vẫn nhìn Từ Ngự Phong, ánh mắt không chút biểu cảm gì đặc biệt. Nhưng hắn vừa cất tiếng lên thì đã rõ ràng thấy được hắn đang rất khó khăn.
- Được! Tôi có thể đáp ứng nguyện vọng của ông. Nhưng đổi lại, tôi có điều kiện!
Từ Ngự Phong có chút do dự nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
- Điều kiện? Được rồi, ta đồng ý, con nói đi! Là điều kiện gì?
Ngón tay Từ Lâm gõ nhịp nhàng trên bàn, hắn cười lạnh
- Thứ nhất, như ông đã nói thì Đại Từ là của tôi! Thứ hai, Từ Thiên Tần phải đến quỳ gối xin lỗi Dĩ Xuyến. Thứ ba, Bạch Sính Đình và Từ Thiên Tần không được đến gần bà nội, và tốt nhất bọn họ nên khuất xa khỏi tầm mắt của tôi. Thế nào?
Từ Ngự Phong nghe xong thì gương mặt đột nhiên biến sắc, nhưng ông vẫn chỉ còn biết thuận theo.
- Ta đáp ứng con nhưng ngược lại con phải thả Thiên Tần ra.
Ông không nói gì thêm nữa khi nhìn thấy Từ Lâm gật đầu, ông thở dài nặng nề rồi xoay người rời khỏi phòng họp.
Thân ảnh to lớn của Từ Lâm đờ đẫn giữa phòng khi nhìn Từ Ngự Phong đóng cửa phòng lại phía sau, ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn sang ba tấm vé máy bay trên bàn, hắn liền đưa tay cầm hết lên, vò đến rách nát, rồi hắn liền cười phá lên, cười vang rất lớn như một kẻ điên.
- Haha! Haaaaa!
Tiếng cười đau đến xé lòng, hắn không biết mình có thật sự đang cười, chỉ biết có thể dùng tiếng cười này che lấp đi gương mặt đang rất đỗi đáng thương của hắn.
Hắn ngừng lại, nhìn tấm vé máy bay dưới sàn rất lâu rồi ngồi phịch xuống giữa phòng, hắn cầm tấm vé đã bị vò nát lên, tay kia chống lên trán rồi cúi gầm mặt, một lúc lại hét lên.
- Aaaaaaa!!!! Nói dối! Tất cả đều là nói dối!
Hắn càng thấy ghê tởm Từ Ngự Phong thì lại càng thấy chán ghét bản thân mình.
.................................
Bên ngoài cửa, Triết Liệt đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai cha con Từ Ngự Phong, tuy vậy cậu ta vẫn chỉ đứng lặng yên bên ngoài mà không gõ cửa. Ngay cả khi Hàn Dĩ Xuyến đến và muốn xông vào, cậu ta liền chặn ngang.
- Phu nhân, cô hãy trở về!
Hàn Dĩ Xuyến sốt ruột như ngồi trên đóng than, tiếng gầm hét của Từ Lâm bên trong phòng khiến cô mất cả kiểm soát mà quát.
- Tránh ra, tôi phải vào trong!
Triết Liệt nhất quyết không tránh đường, cậu ta chỉ kịp cúi đầu một cái rồi nói.
- Phu nhân, cô cũng đã nghe rồi, hiện giờ tâm trạng của Từ tiên sinh không tốt, cô nên để ngài ấy được ở một mình!
Hàn Dĩ Xuyến vẫn không ngừng nhìn cánh cửa trước mắt, cô tức giận mắng.
- Chính vì tâm trạng anh ấy không tốt nên tôi càng không thể để anh ấy ở một mình!
Triết Liệt cũng không ngừng tìm lí do giải thích
- Phu nhân, cô cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng của mình. Từ tiên sinh khi tức giận sẽ không thể kiểm soát được mình, ngài ấy có thể làm cô và cả đứa bé bị thương!
Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn cậu ta, càng tức giận hơn nữa.
- Nói bậy, anh ấy sẽ không bao giờ làm hại con mình!
Giữa lúc đó giọng mệt mỏi của Từ Lâm từ trong phòng vọng ra.
- Dĩ Xuyến, về phòng làm việc đợi Anh!
Tuy có hơi bất ngờ nhưng Hàn Dĩ Xuyến vẫn không tranh luận gì thêm, vẻ mặt đang khẩn trương của cô ngưng lại rồi khẽ nói.
- Em biết rồi!
Sau đó thì đi thẳng về hướng thang máy.
- ----------------------------
Tại một khu đất trống ở ngoại ô xuất hiện hai chiếc xe thương vụ, sau đó là một người đàn bà và một người đàn ông cùng bước xuống, đến đứng đối diện nhau.
Người đàn bà này không phải ai khác mà chính là Ninh Diệp, bà đội chiếc mũ lưỡi chai che nửa khuôn mặt cùng một cặp kính râm. Bà tháo kính xuống và nói với người đàn ông đối diện.
- Hiện giờ tôi vẫn chưa thể biết được hết tất cả kết cấu trong toà nhà của Hắc Long Bang, nhưng tôi đã vô tình thấy được nơi vào đường hầm bí mật trong đó, để có thể xâm nhập vào thì quả là không dễ!
Triết Liệt kẹp điếu thuốc ở ngón tay và cười khẩy
- Từ tiên sinh vẫn không ngừng tìm hài cốt của lão phu nhân về, ngài ấy cũng vì chuyện của phu nhân mà đã bỏ mặc tình hình của Đại Từ mấy hôm nay rồi. Cổ phiếu của Đại Từ cũng vì liên tục rớt giá.
Ninh Diệp bước lên phía trước vài bước rồi nói với cậu ta ở đằng sau.
- Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải tìm được nơi Hắc Long đã giấu hài cốt của chị tôi trước khi ông ta điều thêm thuộc hạ đến, cũng là để tiểu Lâm có thể tập trung giải quyết chuyện của Đại Từ!
Triết Liệt bước lên trước vài bước, ngang bên cạnh Ninh Diệp.
- E rằng bây giờ mọi chuyện rất khó vì lão gia đã bỏ mặc Từ tiên sinh rồi, ông ấy yêu cầu ngài ấy phải thả Từ Thiên Tần, đổi lại cổ phiếu của lão gia và của Từ Thiên Tần trong Đại Từ sẽ hoàn toàn nhượng hết cho Từ tiên sinh!
Ninh Diệp thoáng kinh ngạc rồi chuyển sang tức giận, bà hậm hực nói
- Lão già khốn kiếp Từ Ngự Phong! Năm đó ông ta bỏ rơi chị tôi và tiểu Lâm, bây giờ ông ta lại lần nữa bỏ rơi tiểu Lâm, xem ra thì trong lòng ông ta chẳng hề xem tiểu Lâm là con!,
Triết Liệt cười lạnh nhạt, mái tóc đen bị thổi tung lên rối nhẹ trong gió, cậu ta cận trọng nói.
- Còn chuyện này tôi nghĩ cô cũng nên biết, lão gia hiện đang bí mật cho người tìm kiếm hài cốt của lão phu nhân!
Ninh Diệp càng thêm tức giận hơn nữa, bà hừ lạnh một tiếng
- Ông ta vẫn còn dám nghĩ đến chị ấy? Chuyện này tuyệt đối không thể để tiểu Lâm biết được!
Triết Liệt trầm ngâm một lúc rồi gật nhẹ đầu.
- Chuyện này tôi sẽ biết cách xử lý! Cô phải hành động thận trọng, tránh để Hắc Long nghi ngờ!
Từ khi hài cốt của Ninh Hạ bị cướp mất, cậu ta đã bố trí cho Ninh Diệp một vị trí trong toà nhà chính của Hắc Long Bang, đó là công việc của kỹ thuật viên phòng lắp ráp, nhờ luôn che kín mặt trong lúc làm việc nên đến bây giờ bà vẫn không bị nghi ngờ. Mục đích chính của cả hai người chính là tìm ra thật nhanh vị trí giấu hài cốt.
Mà Ninh Diệp lựa chọn làm việc nguy hiểm như vậy còn vì một phần trách nhiệm và sự ăn năng hối hận.
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi, hai người đều rời khỏi và trở về trung tâm thành phố theo hai hướng khác nhau.
- ----------------------------------
Tuy bề ngoài Từ Lâm cố gắng tỏ ra mình không sao, mình vẫn ổn nhưng Hàn Dĩ Xuyến đều có thể nhìn ra rất rõ hắn đã chịu đả kích như thế nào.
Hai tiếng trước, khi hắn trở lại phòng làm việc liền cùng cô ra khỏi công ty, sau đó đến trường đón tiểu Hiên và nói sẽ đưa con đến khu vui chơi.
Tuy nhiên từ nãy đến giờ, hắn cứ ngồi bần thần một mình, thỉnh thoảng khi tiểu Hiên gọi hắn chỉ gượng cười nhìn con hay cố gắng nở một nụ cười nhẹ với Hàn Dĩ Xuyến; hắn như một đứa trẻ lạc lõng giữ một nơi đông người nhưng vô tình, vừa bị ba mẹ bỏ rơi.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn đứng trước vòng đua quay vẫy tay với tiểu Hiên, nhưng cô cũng không ngừng nhìn sang phía Từ Lâm, cô có thể thấy hắn luôn lén lấy ra một chiếc đồng hồ để nhìn ngắm một lúc rồi lại cất vào, cô nhận ra chiếc đồng hồ đó, vì đó là món quà sinh nhật mà Từ Ngự Phong đã tặng hắn khi hắn mới về Từ gia; đôi lúc hắn lại nhìn theo những chiếc đua quay rồi cười lạnh nhạt nhưng cô độc.
Tiểu Hiên ngồi trên con ngựa gỗ của vòng đua quay không ngừng cười khúc khích, bé vẫy tay với mẹ liên tục và còn làm rất nhiều động tác đáng yêu khác; Hàn Dĩ Xuyến cũng bị con làm cho vui lây, cô phải cố gắng lắm mới có thể bước đến chỗ Từ Lâm.
Lúc cô vừa xuất hiện trước mặt thì Từ Lâm đã vội đeo chiếc mặt nạ tươi cười lên, kéo cô ngồi xuống.
- Mệt rồi?
Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến cô.
Hàn Dĩ Xuyến cầm lấy hai bàn tay hắn bọc trong tay mình, cô lắc nhẹ đầu.
- Lâm, sao đột nhiên anh lại muốn đưa tiểu Hiên đến đây chơi? Hôm qua chúng ta đã đến rồi.
Khi vừa hỏi xong thì cô đã cảm thấy hối hận rồi, đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn, câu hỏi này Từ Lâm có thể không trả lời vì chuyện ba muốn đưa con gái đi chơi là một chuyện tự nhiên, không có quy định thời gian; nhưng thật chất thì cô cũng không phải đang cần nghe câu trả lời mà chị là tìm cách mở lời với hắn mà thôi!
Từ Lâm hình như không để ý đến hàm nghĩa trong câu hỏi đó mà chỉ cười, hắn nhìn về phía tiểu Hiên đang chơi và nói một cách bâng quơ.
- Chỉ là anh không muốn như ai đó, cũng không muốn tiểu Hiên phải giống anh.
Lúc hắn nói, Hàn Dĩ Xuyến rất chuyên tâm lắng nghe, lúc hắn dừng lại, cô nhìn sang hướng tiểu Hiên, cười nhẹ.
- "Người đó" mà anh đang nói đến là ba?
Gương mặt Từ Lâm chỉ trong phút chốc liền trở nên lạnh lẽo như băng, hắn hơi cao giọng.
- Đừng nhắc đến ông ta!
Hàn Dĩ Xuyến chỉ cười rồi thở dài, cô lắc đầu và nói.
- Lâm, anh luôn miệng nói không cần ba nhưng hành động vừa nãy của anh em đã nhìn thấy rất rõ ràng, anh nhớ ông ấy! Anh luôn lạnh nhạt với ông ấy nhưng thật ra trong lòng anh đã thừa nhận ông ấy là ba từ lâu rồi!
Từ Lâm hất tay cô ra và lớn giọng ngắt lời cô.
- Đủ rồi, em đừng nói linh tinh nữa!
Hàn Dĩ Xuyến không hề kinh ngạc hay giận dữ, cô vẫn thản nhiên phân tích.
- Lâm, không có đứa con nào là không cần ba cả! Anh và tiểu Hiên đã chia cắt suốt sáu năm nhưng trong sáu năm đó con vẫn luôn đợi anh, khi gặp được anh con liền đòi về ở cùng anh. Lâm, tiểu Hiên cần anh và cũng giống như anh cần ba vậy! Anh tức giận khi ông ấy không còn đi theo phía sau anh để dỗ dành như trước đây, đó là tâm lí vốn có của một đứa trẻ; anh không muốn ông ấy bảo vệ Từ Thiên Tần, càng không muốn ông ấy vì anh ta mà bỏ mặc anh, đó cũng là hành động và suy nghĩ tự nhiên của một đứa trẻ khi làm nũng!
Gương mặt Từ Lâm đỏ như vừa bị phỏng, hắn nhíu mày nhìn cô rồi hỏi trong bộ dạng bị sốc
- Em nói anh là trẻ con?
Hàn Dĩ Xuyến không hề né tránh ánh mắt như lửa đạn của hắn mà trực tiếp trả lời.
- Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên anh chưa bao giờ được gần gũi với ba nên những điều đó hoàn toàn là tâm lý tự nhiên, một đứa trẻ bao giờ cũng muốn trong mắt ba mẹ mình chỉ có mỗi mình mình!
Cô còn định nói hắn như một đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn nhưng lời nói vừa đến cửa miệng thì cô đã vội nuốt về, chuyển nhanh sang hướng khác.
- Anh có cảm giác đó mỗi khi ở cùng với ba, nhưng cho dù thế nào anh cũng không thể thể hiện ra.
Ngược lại, Từ Lâm lại cố tình né tránh ánh mắt của cô, hắn lúng túng phản biện.
- Đừng nói linh tinh. Anh hận ông ta vì đã bỏ rơi mẹ và anh!
Hàn Dĩ Xuyến kéo tay hắn lại lần nữa và bọc trong hai bàn tay của mình, cô nhìn thẳng vào mắt hắn và nói.
- Lâm, nếu anh thật sự hận ông ấy như vậy thì tại sao phải tức giận khi ông ấy nói ra những lời đó? Không đúng, anh không tức giận mà là cô độc, lạc lõng!
Từ Lâm quay sang hướng khác, chán ghét bực nhọc
- Anh đã nói không phải rồi!
Hàn Dĩ Xuyến cũng không vì vậy mà từ bỏ, cô kiên quyết khẳng định.
- Từ nhỏ anh không được ở cùng ba nên đối với lúc gặp lại ông ấy anh vẫn muốn được làm những gì mà trước đây anh chưa từng làm cùng ông ấy. Chẳng hạn như anh muốn ông ấy chỉ quan tâm đến mỗi mình anh....
Vừa nói cô vừa nhìn Từ Lâm, cô cứ dõi theo từng chuyển biến nhỏ trên gương mặt hắn, rốt cuộc thì hắn cũng cúi đầu không phủ nhận nữa.
- Vậy thì sao chứ? Ngay từ khi anh chào đời đã bị ông ta ruồng bỏ, cho dù là đã gặp lại thì có gì thay đổi sao? Ông ta đã có gia đình riêng của mình rồi, ông ta cần gì đến một đứa con hoang!
Hàn Dĩ Xuyến điều chỉnh lại tư thế ngồi, cô thở dài lắc đầu
- Lâm, đến bao giờ anh mới chịu thừa nhận đây? Trong lòng anh thật sự xem ông ấy là ba nhưng vẫn sống chết không chịu thừa nhận, chẳng lẽ anh muốn đợi đến lúc ông ấy chỉ còn là nấm mồ lạnh?
Hình như câu cuối cùng của cô đã khiến Từ Lâm phải giật mình, hắn ngước lên nhìn cô rồi lại né tránh.
- Ông ta muốn anh thả Từ Thiên Tần đấy!
Hàn Dĩ Xuyến nghe xong vẫn rất thản nhiên, cô gật đầu nhìn hắn
- Đó là em trai của anh đấy!
Nghe xong câu đó, Từ Lâm càng thêm bực nhọc, Hàn Dĩ Xuyến có khuyên thế nào thì hắn vẫn không thay đổi chính kiến ban đầu. Mãi đến khi cô để hắn ngồi một mình mới thấy hắn lấy ra chiếc đồng hồ ban nãy, nhìn một lúc hắn liền lấy điện thoại ra, gọi cho Triết Liệt.
- Thả cậu ta ra đi!
- --------------------------------------
Đội kỹ thuật viên của Hắc Long Bang luôn phải làm việc với tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, dù chỉ một chút lơ là cũng đã bị đào thải ngay lập tức, mà không phải đơn giản chỉ là đuổi việc, có thể sẽ bị giết để đảm bảo mọi bí mật trong tổ chức không bị truyền ra ngoài.
Chính vì điều này mà Ninh Diệp không thể quan sát kỹ tất cả kết cấu trong toà nhà này được, mà phải đợi cơ hội thích hợp mới tìm được chút thông tin quan trọng. Nhiệm vụ trước mắt của bà hiện giờ là nhanh chóng tìm ra được nơi giấu hài cốt của chị gái mình.
Theo thường lệ thì sau mười giờ tất cả nhân viên đều nghỉ ngơi, toà nhà cũng ngắt điện hoàn toàn. Thời khắc này chính là lúc thích hợp nhất để Ninh Diệp hành động, bà đã tìm kiếm hơn một tuần rồi nhưng mãi vẫn chưa tìm ra được nơi đó.
Theo những cánh cửa mà bà đã vẽ lại được thành một bản đồ, bà lần theo những lối cũ mà tiếp tục tìm kiếm. Thời gian chỉ có hai tiếng ba mươi phút vì sau đó Hắc Long sẽ mở một cuộc họp kín trong thư phòng, bà phải trở lại vị trí trước giờ đó.
Đã hơn một tiếng rồi mà bà vẫn chưa phát hiện ra được thêm điều gì, bà thất vọng định quay về thì đột nhiên chân bà giẫm phải một chiếc chìa khóa, bà cẩn thận nhặt nó lên....
Thoạt nhìn thì chiếc chìa khóa chẳng có gì đặc biệt cả, nhìn qua nhìn lại một lúc lâu thì rốt cuộc bà cũng nhận thấy một sự khác lạ, đó là chiếc chìa khóa này không phải là chìa khóa!
Đây rõ ràng là một chiếc điều khiển cảm ứng!
Nhưng tại sao vật này lại rơi ở đây?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa, bà tiếp tục rọi đèn và bước tiếp, bà mở tiếp một cánh cửa thì lại phát hiện ra một điều khác lạ, đó là dấu chân in trên sàn rất rõ!
Chẳng lẽ có ai đã vào đây?
Bà cảnh giác hơn nữa và bước thật cẩn thận theo dấu chân dưới sàn nhà, đến một cánh cửa khác, bà không còn nhìn thấy dấu chân đó nữa, nhưng cánh truớc mặt hình như đang mở, bà chỉ kéo nhẹ cánh cửa ra và nhìn vào bên trong.
Suýt chút nữa thì bà đã la lên rồi, bà vội lấy tay bịt chặt miệng và tiếp tục quan sát tình hình bên trong.
Một người phụ nữ cũng mặc đồ nhân viên kỹ thuật đang kéo ra một chiếc quan tài, không cần suy nghĩ Ninh Diệp cũng biết đó là quan tài của chị gái bà.
Nhưng người phụ nữ đó là ai thì bà không biết! Là địch hay là bạn? Và do ai phái đến?
Hình như đã chắc chắn điều gì đó, người phụ nữ đẩy chiếc quan tài về chỗ cũ và đứng lên, bước về phía cửa.
Ninh Diệp vội tránh đi, bà nép vào sau những chiếc thùng gỗ đến khi người phụ nữ đó đi mất thì bà mới từ từ bình tĩnh lại.
Dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng bà đã nhìn thấy rất rõ người phụ nữ đó.
Đó là người của Từ lão phu nhân, là cánh tay phải của Từ lão phu nhân!
Nếu như vậy thì Từ lão phu nhân cũng đang tìm kiếm hài cốt của Ninh Hạ?
Nhưng tại sao người phụ nữ đó lại bỏ đi dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ bên trong quan tài không có gì? Còn nữa, chiếc chìa khoá khi nãy rốt cuộc là như thế nào?
- -----------------------------
Cuộn len lớn đã thay thế những tập hồ sơ đặt trên bàn làm việc của Hàn Dĩ Xuyến, cô đang rất bận rộn với công việc đan khăn hiện giờ, những sợi len màu xám ấm áp được cô tỉ mỉ xâu chuỗi lại thành từng centimet cho chiếc khăn choàng cổ đang sắp hoàn thành, đây là món quà mà cô dành tặng Từ Lâm trong mùa giáng sinh sắp tới! Đây có lẽ là món quà thứ hai mà cô tặng hắn?
Vừa đan từng sợi len, cô không giấu nổi vẻ hạnh phúc trên mặt.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Hàn Dĩ Xuyến không ngẩng đầu lên và trực tiếp cho vào.
Ngay sau đó, Khải Đình đẩy cửa ra và bước vào, cúi đầu chào rồi nói.
- Cô Hàn, có người đến tìm cô ạ, anh ta đang đợi dưới sảnh ạ!
Hàn Dĩ Xuyến ngước mắt lên nhìn, cô hơi kinh ngạc và hỏi
- Là ai vậy?
Khải Đình ngập ngừng một lúc rồi nói
- Là... Là Phàm tổng ạ!
Phàm Diệc!
Anh thật sự đã đến tìm cô!
Trong đầu cô vẫn còn lưu lại ký ức kinh hoàng của ngày hôm đó.
Gương mặt đáng sợ của Phàm Diệc lúc ấy, cả hành động đi quá giới hạn của anh, tất cả cứ dần ù về khiến cô không đủ dũng khí để ra gặp anh!
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến run nhẹ, cô bỏ chiếc khăn đang đan dở xuống và nghẹn lại lời nói với Khải Đình..
- Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi!
Khải Đình vừa rời đi, Hàn Dĩ Xuyến lo lắng hít thở thật sâu, cô trở nên khẩn trương và lo lắng, rốt cuộc thì cô có nên ra gặp anh không?
Dù sao đó cũng là một phép lịch sự tối thiểu, hơn nữa nếu cô không ra thì anh có thể sẽ vào đây!
Không được!
Nếu anh vào đây, trong phòng làm việc chỉ có mỗi cô và anh, nếu anh lại hành động như hôm đó thì cô khó mà cầu cứu!
Hừ!
Nghĩ đến đây, Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên thấy bản thân thật đáng khinh, bây giờ cô đối với anh lại trở nên đề phòng đến mức như vậy, người đã đem hết tất cả thanh xuân và tình yêu của mình dành hết cho cô, vậy mà bây giờ cô lại có suy nghĩ đề phòng anh?
Cô thật sự đáng khinh bỉ mà! Thật sự là một người phụ nữ xấu xa!
Chuyện xảy ra hôm đó cũng một phần là lỗi của cô.
Cô đã khiến anh tổn thương rất nhiều, cô nợ anh rất nhiều mà có lẽ cả đời này cô cũng không thể trả hết!
Cô không thể cho anh thứ anh muốn, cô không thể nhận và đáp lại tình cảm của anh. Chỉ điều này thôi cô cũng đã nợ anh một món nợ lớn rồi!
Nếu Từ Lâm thật sự chuốt giận lên người anh thì có lẽ cô sẽ phải áy náy cả đời!
Hàng loạt suy nghĩ diễn đang ra trong đầu đều bị cô gạt qua hết, dọn dẹp vài thứ trên bàn, cô lấy áo khoác treo trên mắc khoác vào và bước ra khỏi phòng.