Hiếm khi mới có dịp cùng anh gặp mặt, điều này làm cho lòng dạ Hạ Ngưng Âm nôn nao khẩn trương đến đỉnh điểm.
Đem văn kiện đặt một bên, Hạ Ngưng Âm đi đi lại lại quanh phòng, thần sắc nặng nề, tâm trạng bồn chồn lo lắng, phút chốc, cô không cách nào bình tĩnh được nữa, liền nhấn số gọi cho Lăng Tuyên.
Tiếng chuông đổ vang vọng, thật lâu mới có người nhận.
"Tiểu Âm, thế nào?"
Bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm của người đàn ông nhưng có vẻ rất vội vã, Hạ Ngưng Âm mới sực nhớ hiện đang còn giờ làm việc của bác sĩ ngượng ngùng hỏi: "Tuyên ca, chuyện thuốc mê thế nào? Có tin tức hay không?"
Lăng Tuyên bừng tỉnh hiểu vấn đề, dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Là Hàm Niệm làm, còn cụ thể hơn, đến lúc đó hãy nói sau, hiện tại anh có cuộc giải phẫu gấp."
Cúp điện thoại, lời của Lăng Tuyên khiến Hạ Ngưng Âm trũng sâu vào đáy cốc, cô không ngờ Phong Hàm Niệm lại đối với cô như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng đắc tội với cô ta lần nào, cô đối với Phong Hàm Niệm luôn luôn tin tưởng hết lòng, mặc dù tình cảm của các cô so ra kém hơn với Lăng Tuyên ca cùng Lan Khả , dầu gì cũng là bằng hữu a, tại sao lại hãm hại cô chứ?
Cầm điện thoại run run, ngón tay lạnh ngắc tra tìm số liên lạc của Phong Hàm Niệm, hơi do dự, cô muốn hỏi vì cái gì, cô muốn hỏi nguyên nhân, nhưng không dũng cảm nhấn nút màu xanh rốt cuộc như thế nào lại đối xử với cô như thế? Lại còn là đối tượng thân nhất bên cạnh cô.
Cuối cùng ấn khóa màn hình, Hạ Ngưng Âm căng thẳng nắm chặt điện thoại, xâu chuỗi từng sự việc thì nhận ra dụng tâm là gì, Hạ Ngưng Âm cũng hiểu được, để điện thoại xuống, nhìn về phía xa xăm bên môi kéo nụ cười thống khổ.
Lẳng lặng thu dọn đồ tan việc, kể từ khi tới Tư thị nhận chức, cô luôn là người ra về trễ nhất bởi vì quá bận rộn với công việc, nhưng hôm nay, cô thay đổi tác phong, Hạ Ngưng Âm là người thứ nhất rời khỏi cửa chính.
Đang lúc này, thân hình cao gầy đồng thời từ thang máy chuyên dụng bước ra bắt gặp bóng dáng Hạ Ngưng Âm không khỏi giật mình, đối với sự xuất hiện của cô khiến anh vô cùng kinh ngạc, nhíu đầu mày tuấn liễu, Tư Khảm Hàn bước nhanh theo sau Hạ Ngưng Âm.
Lững thững chen vào dòng người tấp nập đợi xe buýt, Hạ Ngưng Âm không chớp mắt nhìn xe buýt chạy ngang qua.
Nhìn ra được Hạ Ngưng Âm đang rất vội, kiểu như không kịp chờ đợi một ai đó, Tư Khảm Hàn ngồi trong chiếc xe cuồng dã quan sát bên ngoài, anh thấy rõ thần sắc của cô trắng bệch vì gấp gáp.
Xe còn chưa tới, mọi người đã nhốn nháo, cúi đầu coi đồng hồ , Hạ Ngưng Âm không kịp đợi, liền thay đổi phương hướng, quắc chiếc taxi đang chạy tới sau đó ngồi vào chạy mất hút theo làn gió.
Tư Khảm Hàn nghi ngờ, cũng đuổi theo cô có khoảng cách tránh bị phát hiện.
Taxi dừng lại trước cửa nhà hàng, Tư Khảm Hàn mới phanh xe là Hạ Ngưng Âm đã co giò ba chân bốn cẳng chạy vào trong đó biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Canh chừng từng cử động, Tư Khảm Hàn tỏ ra bình tĩnh mở cửa bước xuống xe, mặt không biểu cảm, ngẩng đầu ngó những dòng chữ neon lấp lóe tên cửa tiệm, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chợt, Tư Khảm Hàn lắc đầu tặc lưỡi, đối với cơn hốt hoảng của Hạ Ngưng Âm cũng không kịp chờ đợi rốt cuộc đã biết nguyên nhân, anh dám khẳng định mình không hề nhớ lầm khi trước cô và Lăng Tuyên cũng từng tới tiệm cơm này.
Khuôn mặt góc cạnh trở nên lạnh lẽo, Tư Khảm Hàn đẩy nhanh cước bộ tiến vào trong.
Thời điểm Hạ Ngưng Âm ngồi xuống bàn đặt sẵn còn chưa thấy Lăng Tuyên, chiếc ghế đối diện trống rỗng, mi tâm hơi thả lỏng, nhớ tới thái độ hấp tấp của mình, nhất thời, không khỏi cười khổ, xem ra cô khẩn trương quá mức rồi.
Tư Khảm Hàn vừa vào đảo mắt chung quanh liền thấy Hạ Ngưng Âm một thân một mình ngồi cạnh cửa sổ sát vách, đó cũng là nơi trước kia anh từng bắt gặp bọn họ thân mật, cô đưa lưng về phía cửa chính cho nên không thấy được anh.
Tư Khảm Hàn tìm vị trí không quá xa cô, từ chỗ ngồi anh thấy vô cùng rõ sự mong chờ của Hạ Ngưng Âm cứ liên tục nhìn ra cửa mỗi khi có tiếng mở cửa, hễ không thấy được người của mình lập tức cúi đầu tiu nghĩu.
Đôi ưng mâu đen láy dán chặt trên người cô, quan sát từng hành động như không thể đợi lâu hơn, chỉ đành cười nhạt nhẽo.
Lúc này, khóe mắt sắc bén nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lăng Tuyên cũng nhanh chân nhanh tay không khác gì cô, một đường đi thẳng tới bàn ăn.
"Tiểu Âm." Lăng Tuyên ngồi xuống chiếc ghế trống.
"Tuyên ca, anh đến rồi." Hạ Ngưng Âm ở phía đối diện thấy sự xuất hiện của anh mừng rỡ như sao sáng, ngẩng mắt nhìn anh mới phát hiện gò má vốn góc cạnh hoàn mỹ nay hóp sọp, cô kinh ngạc hỏi: "Tuyên ca, anh bệnh à? Sao lại gầy thành ra như vậy?"
Lăng Tuyên cười nhạt, tầm mắt cũng để ý đôi gò má của cô, từ tốn hỏi: "Em cũng đâu khác gì anh, chúng ta đều ốm một dạng."
Hạ Ngưng Âm nghe vậy cười cười, không trả lời, cúi đầu, trầm mặc.
Lăng Tuyên nhìn ra cô vì buồn mà thành ra như vậy, trực tiếp vào vấn đề: "Tiểu Âm, nếu đoán không sai anh cũng bị Hàm Niệm hạ độc."
Lời của anh hàm chứa đầy linh cảm chứ không có căn cứ chính xác, Hạ Ngưng Âm nóng lòng hỏi: "À? Tại sao chứ? Chẳng lẽ anh còn chưa đủ chứng cứ?"
"Anh tự mình trở lại khách sạn lấy băng ghi hình nhưng trùng hợp bị mất."
"Này, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ miết?" Vẻ mặt Hạ Ngưng Âm đau khổ, không cam lòng.
Cô rất muốn biết toàn bộ quá trình và cả nguyên là gì, cô không cách nào bỏ qua khi bản thân bị hãm hại ra nông nỗi này, ngày nào còn chưa tra ra được, ngày đó cô còn ngủ không yên giấc, cảm giác bóng tối đang đến gần mình hơn, tùy thời đều có người mưu hại giết chết mình một dạng, nội tâm vạn phần lo lắng không cách nào an ổn được.
"Ha ha, chọc em thôi." Lăng Tuyên cười nho nhã, nhíu mày với cô, "Không sai, bọn họ đã đánh cấp băng ghi hình, nhưng cũng bỏ sót lại một thức."
Hạ Ngưng Âm nghe vậy, từ ủ rũ chuyển sang vui mừng ngay "Thật không? Nói cách khác, chúng ta có thể biết chân tướng sự việc chứ?"
"Ừ, tới đây xem." Lăng Tuyên vẫn mãi nụ cười hiền hòa đúng khí chất của vị bác sĩ, từ túi áo lấy ra chiếc đĩa CD bỏ vào máy tính có mang theo bên mình, Hạ Ngưng Âm đứng ngồi không yên nóng lòng thấp thỏm mãi, đến bên cạnh Lăng Tuyên nhìn đoạn video đang phát chiếu mà mắt trừng ngày một to.
Vừa bật lên, liền xuất hiện bốn người lạ mặt, cô và Lăng Tuyên đều bị bọn họ xách vào thang máy, đỡ cô là Phong Hàm Niệm, mà đỡ Lăng Tuyên là một người đàn ông khác, nhưng chỉ được vài giây là hết.
Hạ Ngưng Âm khó hiểu nhìn Lăng Tuyên "Thế nào chỉ có vài giây thôi?"
"Khúc vào thang máy được thu vào đĩa CD khác, mà Phong Hàm Niệm chính là thu thậpcòn sót cái này." Lăng Tuyên lộ ra bên cánh môi bạc nụ cười sáng chói như ánh mặt trời "Thời điểm biết tất cả bị đánh cấp thực tình anh cực kì tức giận, nhưng vô tình có ý tưởng lóe lên, thay vì đi kím đoạn video đặc sắc kia chi bằng đi tìm chứng cứ nhỏ nhặt khác, sau đó anh quay lại lần nữa thì đúng là tìm được cái này."
Khóe miệng Hạ Ngưng Âm nhếch cao lại cười không nổi, không biết nên vui hay buồn, Lăng Tuyên xoa đầu cô, tiếp tục nói: "Anh cho em xem cái khác." Dứt lời lấy thêm chiếc CD khác, lần này xuất hiện trên màn hình là Phong Hàm Niệm cùng gã đàn ông đang bàn bạc rồi cô cho hắn bao đồ nhỏ.
Chỉ vào máy tính, Hạ Ngưng Âm trợn to hai mắt, "Chính hắn thay chúng ta gọi thức ăn mang vào."
Lăng Tuyên gật đầu, ánh mắt kiên định "Không sai, hiện tại chúng ta có thể khẳng định là Phong Hàm Niệm là kẻ chủ mưu sau câu chuyện này."
Tâm tình Hạ Ngưng Âm khổ sở khôn nguôi "Em thật lòng không hiểu nổi, tại sao Hàm Niệm lại làm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì, làm như vậy có đem lại lợi ích cho cô ấy?"
"Anh gọi điện cho cô ấy chỉ toàn ngoài vùng phủ sóng, hơn nữa, người nhà của của Hàm Niệm cũng không biết cô ta đi đâu, số CD sau này là toàn lấy được từ người của Hàm Niệm." Lăng Tuyên trần thuật câu chuyện chỉ biết thở dài, vỗ bả vai Hạ Ngưng Âm an ủi "Tiểu Âm, đừng quá thương tâm, chuyện đã qua, chúng ta quên đi, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi."
Hạ Ngưng Âm gật đầu, nhưng thật là cảm thấy không thẹn với lương tâm là tốt rồi sao? Trước kia công ty đồn đại, những lời lẽ đó cô nhớ không sót một chữ, còn có nụ cười khinh bỉ của Tư Khảm Hàn , rõ ràng đầu óc không ngừng hồi tưởng, cơ hồ mỗi một lần bọn họ ở trên giường triền miên thì anh đều lấy cái video ra vụ nhục cô, kêu cười bình thản cho qua, nói dễ vậy sao?
Tư Khảm Hàn cầm chiếc đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, bất quá miệng cũng không nhúc nhích, đôi con ngươi nồng đậm sát khí trước cảnh Lăng Tuyên ôm đầu Hạ Ngưng Âm đặt lên vai xoa nhẹ, bất thình lình cơn thịnh nộ nổi lên ngùn ngụt.
Bắt gặp bọn họ tình chàng ý thiếp giữa chốn thanh thiên bạch nhật, Tư Khảm Hàn cười lạnh ra tiếng, hạ đũa xuống, thân hình cao lớn mỗi bước chân đều gây cho mọi người cảm giác áp lực rất lớn, đứng dậy đi tới chỗ bàn sát vách.
Lăng Tuyên nhạy cảm phát hiện có cái nhìn đáng sợ dõi theo mình, nhất thời cũng sợ mấy phần, ngẩng đầu liền trông thấy Tư Khảm Hàn, bất động vài giây, tránh để Tiểu Âm chuốc thêm phiền toái, liền nhanh chóng đẩy cô ra khỏi người mình.
Bị đẩy ra bất chợt, Hạ Ngưng Âm thiếu chút nữa tỏ ra giận dỗi, không rõ chân tướng nhìn vào đôi mắt Lăng Tuyên, chỉ biết anh đang hướng về phía cửa chính cũng tò mò quay đầu dõi theo liền trông thấy Tư Khảm Hàn thì kinh ngạc hết mức, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xanh mét như tàu lá chuối, cẩn trọng thăm dò "Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Tư Khảm Hàn tự nhiên ngồi xuống, ra vẻ thoải mái mà kéo nhẹ khóe môi, "Chẳng lẽ tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cô?"
"Không dám." Hạ Ngưng Âm nhỏ giọng đáp.
Tư Khảm Hàn bắt chéo chân, tay phải vân vê cằm, ánh mắt sâu thẳm thẳm: "Trái lại tôi rất tò mò, vì có người từng nói không có thời gian để nghỉ ngơi thế nào lại có thời gian tới nơi này cùng người khác câu tam đáp tứ à?"
Lăng Tuyên hiểu được lời châm chọc của anh, trên trán tức thì hiện vài vạch đen, vừa định mở miệng thay Hạ Ngưng Âm giải thích, cô liền kéo anh lại, trao anh ánh nhìn thâm sâu, Lăng Tuyên mím môi mỏng, đành đem những lời muốn nói nuốt hết vào bụng.