Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 43: Thật tức cười!




Phong Hàm Niệm cười vui vẻ, khoát tay Tư Khảm Hàn vào nhà hàng Tây, đi ngang qua hành lang, Phong Hàm Niệm tinh mắt thấy Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, chợt đứng lại.

Tư Khảm Hàn nghiêng mặt theo mắt cô.

Phong Hàm Niệm nhìn Tư Khảm Hàn cười thùy mị, ngón tay chỉ về phía bên kia, giọng nói dịu dàng xen lẫn hứng thú: "Tư tổng, anh xem, đó không phải là Tiểu Âm sao?"

Tư Khảm Hàn nghe tên Hạ Ngưng Âm, liền nhướng mày, thấy cô đang cùng một người đàn ông cười cười nói nói rất vui vẻ.

Anh híp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm phía trước, người đàn ông kia không phải là Lăng Tuyên sao? Trong lòng hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này chân trước đáp ứng yêu cầu của anh, chân sau lại đi quyến rũ người khác, thật tức cười! Xem ra là anh quá dung túng cho cô.

Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên ở trong phòng ăn vừa trò chuyện vừa ăn cơm, không có chú ý tới quang cảnh bên ngoài.

Phong Hàm Niệm quan sát vẻ mặt Tư Khảm Hàn cũng không thấu được suy nghĩ của anh, con ngươi đảo một vòng, cô lầm bầm nói: "Ah? Đó không phải là Lăng Tuyên sao? Hình như anh ấy từng đi du học thì phải? Anh ấy trở về lúc nào nhỉ? Không ngờ ba năm sau bọn họ cũng tiếp tục hẹn họ."

Tư Khảm Hàn giống như nghe được lời của cô..., kéo tay Phong Hàm Niệm ra, xoay người đi về phía chỗ ngồi cách bọn họ không xa.

Phong Hàm Niệm đuổi theo sau, cẩn thận nhìn anh, thấy anh vẫn trầm mặc trước sau như một, cô cũng tự biết im lặng.

Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên chậm rãi dùng cơm, một bữa cơm diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, Lăng Tuyên tính tiền rồi cùng cô rời khỏi nhà hàng.

Hạ Ngưng Âm quay đầu lại lộ hàm răng trắng đều như bắp, nhẹ vỗ bả vai của anh khuyên nhủ: "Tuyên ca, anh không cần đưa em về, hiện tại đã là mười giờ, trễ rồi, em bắt taxi về được."

Lăng Tuyên nhất quyết không chịu, lôi kéo cổ tay của cô "Dù sao anh cũng có xe, lại không bận việc gì, hay là anh đưa em về, thân con gái đi taxi giờ này rất nguy hiểm."

Hạ Ngưng Âm mặc cho anh nắm tay vì sợ anh nhìn ra sơ hở gì, nhưng lại không muốn cho anh đưa về, nếu để anh phát hiện quan hệ của cô và Tư Khảm Hàn, không biết anh sẽ nhìn cô thế nào, cô không muốn mất đi người bạn thân duy nhất này.

Nhưng cô lại không tìm được lý do cự tuyệt, cứ để anh đưa cô về nhà Tư Khảm Hàn chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, Hạ Ngưng Âm nhất thời bối rối.

Lăng Tuyên đang mở cửa xe cho cô thì có tiêng chuông vang lên, anh nói với cô xin lỗi một tiếng rồi nghe điện thoại.

Hạ Ngưng Âm ngồi trong xe, nhìn Lăng Tuyên , thanh âm khàn khàn, "Cái gì? ! Được, được tôi lập tức trở về!" Lăng Tuyên quay mặt sang, cười áy náy "Tiểu Âm, xin lỗi, nhà anh có việc, phải về gấp nên không thể đưa em về nhà."

"Không sao." Hạ Ngưng Âm cười mừng rỡ, âm thầm thở dài một hơi, tâm tình sáng sủa hơn.

Lăng Tuyên giúp cô bắt taxi mở cửa xe cho Hạ Ngưng Âm đi vào, đóng cửa lại trước khi xe chạy Lăng Tuyên như có lời muốn nói "Tiểu Âm, anh. . . . . . , anh. . . . . ."

Hạ Ngưng Âm ngơ ngác trước sự ấp úng của anh, làm cô hơi lo lắng đưa tay vuốt gò má đỏ của anh: "Tuyên ca, sao thế, không thoải mái chỗ nào?"

Lăng Tuyên quẫn bách quay mặt chỗ khác "À? Đi đường cẩn thận." dứt lời liền đóng cửa xe lại.