Cùng thời điểm đó, tại nhà hàng nơi tổ chức hôn lễ ngày mai.
Cúp điện thoại, Hòa Huân Thức khó nén vẻ đắc ý, đi tới bên cạnh Tư Khảm Hàn đang chỉ đạo bố trí nhà hàng, “Hàn, một nửa giang sơn của Lam Trung đã sụp đổ, nếu lần này chúng ta trả giá thắng lợi, vậy thì hắn chỉ còn chờ phá sản thôi.”
“Ừ.” Tư Khảm Hàn không cao hứng như Hòa Huân Thức dự đoán, chân mày khẽ nhíu, như đang có tâm sự.
“Hàn? Anh làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Tư Khảm Hàn có chút không đúng, Hòa Huân Thức lo lắng, theo lý thuyết, kế hoạch báo thù chuẩn bị nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng sắp đến hồi kết, hơn nữa dưới tình huống kết quả rất tốt, anh ta nên vui vẻ mới đúng.
“Huân.” Tư Khảm Hàn không nghe thấy Hòa Huân Thức nói gì, chợt xoay người lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Nhanh chóng sắp xếp thêm nhiều thủ hạ tới bảo vệ Hạ Ngưng Âm, nhanh đi.”
“Anh làm sao vậy? Tôi đã sắp xếp thủ hạ rất tốt rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hòa Huân Thức an ủi Tư Khảm Hàn, từ lúc quen anh, Tư Khảm Hàn trên bất cứ phương diện nào cũng mạnh hơn anh rất nhiều, nay lại có thể dùng bộ dáng hoảng sợ như vậy nhìn mình sao?
Thật sự mà nói Hòa Huân Thức không trấn an được Tư Khảm Hàn, ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng, vành mắt đỏ rực, đang muốn nói gì, đúng lúc này, điện thoại di động của Hòa Huân Thức reo lên, Tư Khảm Hàn lập tức chăm chú nhìn anh.
“Cái gì? Mau đuổi theo!” Tay Hòa Huân Thức cầm điện thoại run lên, nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Khảm Hàn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đè nén bất an trong lòng, Tư Khảm Hàn bình tĩnh hỏi.
“Trước khi thủ hạ của tôi kịp phản ứng, cô ấy đã vào taxi, bị bắt đi rồi.”
Trái tim kịch liệt sợ hãi, co quắp, một tay chống tên bàn ăn, các khớp xương trắng bệch, ánh mắt đau thương nheo lại, đã bảo em không được ra ngoài, tai sao em không nghe chứ? Tại sao? Ở nhà ngây ngốc làm cô dâu của anh không tốt sao?
Nắm lấy khăn trải bàn, bàn tay to lớn hất lên, toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn rơi xuống, thanh âm đổ vỡ tan tành vang trên mặt đất, kinh động những nhân viên đang hỗ trợ ngoài sân không hay không biết, Hòa Huân Thức khoát khoát tay, ngăn nhân viên đến hỏi thăm.
“Hàn, thật xin lỗi, tôi. . . . . .” Tư Khảm Hàn ngăn lại lời nói của Hòa Huân Thức, ánh mắt nhìn xa xăm, lắc lắc đầu, “Không phải lỗi của cậu, người sai, là tôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hòa Huân Thức cũng tỉnh táo lại.
“Không làm thế nào cả.” Xem ra Tư Khảm Hàn lại rất trấn định, bàn tay trắng bệch nắm chặt thành nắm đấm, “Qua một thời gian ngắn nữa khẳng định bọn chúng sẽ mất lợi thế, để xem động tĩnh của bọn chúng, về phần đấu thầu, tôi sẽ không buông tay!”
Anh hiểu ý của Tư Khảm Hàn, cũng tin tưởng Tư Khảm Hàn tính toán mọi chuyện rất chu toàn, nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở một chút, điều Tư Khảm Hàn quan tâm nhất, “Vậy Hạ Ngưng Âm làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Lam Trung không đạt được mục đích, thẹn quá hóa giận, giết con tin thì làm thế nào?”
“Tôi tuyệt đối không để cho ông ta có cơ hội đó!” Ánh mắt Tư Khảm Hàn nảy sinh ác độc, “Huân, lát nữa kêu người gỡ xuống toàn bộ ảnh cưới của tôi, thay bằng tôi với Nhã Tư, nhưng hiện tại chưa cần đổi, chúng ta tùy cơ hành sự.”
“Cái gì? !” Hòa Huân Thức không thể tin những gì mình nghe thấy, Tư Khảm Hàn rất tỉnh táo, trước nay chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, cười lạnh một tiếng, “Tôi sẽ thuyết phục Nhã Tư làm cô dâu của tôi một lát, bây giờ tôi phải trở về một chuyến.”
Cho dù không đồng ý, Hòa Huân Thức cũng đành ngậm miệng, không nói gì.
Trở lại sân lớn Tư gia, Tư Khảm Hàn lập tức vào thư phòng, tìm tài liệu cần dùng, bởi vì Hòa Huân Thức vẫn đuổi theo chiếc taxi kia, cho nên bên phía bọn cướp chưa gửi tin gì đến, thẳng cho đến buổi tối.
Quản gia gõ cửa thư phòng, “Thiếu gia, nhận được bưu phẩm.”
Tư Khảm Hàn giật mình, mắt nhìn màn hình máy tính không có tiêu điểm, một lúc lâu sau mới mở cửa nhận lấy bưu phẩm, ngồi trở lại chỗ cũ, vừa từ từ mở bưu phẩm vừa hỏi: “Có nhìn thấy là ai đưa đến không?”
Ánh mắt quản gia nhìn bên trong cái bọc, trong lòng thấp thỏm không yên nói: “Không có, là đặt ở cửa, người gác cổng nói là nhìn không rõ lắm.”
Tư Khảm Hàn cầm vật bên trong cái bọc lên, một chiếc nhẫn khắc sx và một nốt nhạc, một lọn tóc nhỏ, lẳng lặng nằm bên trong, Tư Khảm Hàn giữ cho bản thân bình tĩnh tự nhiên, lấy ra cẩn thận đánh giá.
“Đại thiếu gia? Tại sao lại có người có thể gửi những thứ này tới đây?” Quản gia vô cùng khó hiểu hỏi.
“Là đại thiếu phu nhân, cô ấy bị bắt cóc rồi.” Tư Khảm Hàn nói nhẹ như gió thổi mây bay.
“Hả?! Sao có thể như vậy được? Kẻ nào to gan như vậy dám cướp người của Tư gia chúng ta? Mau đi cứu người thôi?” Quản gia thật sự hoài nghi biểu hiện của Tư Khảm Hàn, lòng ông như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên, lo lắng đi tới đi lui, “Vậy đại thiếu gia, chúng ta lên làm thế nào đây?”
“Đừng vội, cháu tự có biện pháp, chú ra ngoài trước đi.” Tư Khảm Hàn khoát tay, mặt không biểu cảm gì, quản gia sợ run lên, đăm chiêu nhìn Tư Khảm Hàn, đi ra ngoài.
Cảm giác bước chân của quản gia đã đi xa, Tư Khảm Hàn không kiềm chế được nữa, cả người co quắp trên ghế, cầm vật trong bọc, suýt chút nữa vặn nát.
Lạnh lẽo âm u, lá vàng rậm rạp trên cây, phất qua phất lại lộn xộn không yên, run rẩy xào xạc trong gió thu, lung lay như sắp rơi xuống, lạnh lẽo tiêu điều.
Tại một góc vắng vẻ vùng ngoại ô B thị, một tòa nhà vẫn chưa xây xong, mấy người đàn ông đang ngồi trước cửa run bần bật thì thầm.
Bên trong một căn phòng trống trải, từng đợt gió lạnh thổi vào, u ám thê lương, làm Hạ Ngưng Âm đang trong cơn ác mộng tỉnh dậy.
Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi mỏng, quần jean, tay chân đều bị người ta dùng dây thừng trói chặt, làn da trắng nõn rỉ ra vết máu thẫm, miệng cũng bị nhét chặt một miếng vải bông thật dày, trên người và mặt chi chít những vết thương sưng đỏ rỉ máu.
Hạ Ngưng Âm choáng váng mơ hồ tỉnh lại, trên người truyền đến từng cơn đau đớn tê dại khiến cô nhất thời có chút ý thức, đôi mắt ảm đạm chuyển động, lo lắng nhìn những thứ trên người mình, thấy mình bị dây thừng trói chặt, cơn đau từ những đòn đánh tàn nhẫn lại truyền đến khiến cho cô suýt chút nữa lại ngất đi, lúc này cô tuyệt vọng muốn khóc.
Ngày hôm qua cô ra khỏi cửa ngồi lên taxi, cô nhớ mình bị tài xế dùng một tầm vải bịt miệng cô, sau khi tỉnh lại không biết vì sao lại ở chỗ này, đôi mắt ngập lệ, sớm biết thế này thì đã nghe lời Tư Khảm Hàn rồi, bây giờ nên làm thế nào đây? Sao Tư Khảm Hàn vẫn chưa tới cứu cô?
Rét run cầm cập, cô nhớ rõ, bọn chúng nói sau khi Tư Khảm Hàn nhận được bưu phẩm một chút tin tức cũng không có, bởi vì Lam Trung nổi giận, đánh cô một trận, cảm giác đau này vẫn như cũ, rất rõ ràng.
Hạ Ngưng Âm khó khăn chuyển động mí mắt nặng trĩu, chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị người ta cắt đứt suy nghĩ, giọng một người đàn ông nặng nề vang đến tai cô, “Chết tiệt, không phải Tư Khảm Hàn rất để ý con đàn bà này sao? Vì cái gì mà không chịu lấy hạng mục cạnh tranh đấu thầu đổi lấy cô ta?”
Một người đàn ông khác nói: “Thật ra thì tao sớm đã cảm thấy biện pháp này không được rồi, từ trước đến nay Tư Khảm Hàn không thiếu nữ nhân, tao cảm thấy hắn sẽ không vì một đứa con gái mà buông tha vụ làm ăn trên trăm tỷ, cho dù đó có là cô dâu của hắn cũng vậy thôi, xem ra chúng ta đã đánh giá cao sự tồn tại của nữ nhân này, còn nữa, chuyện của mẹ hắn cũng không khiến hắn buông được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác?”
Lam Trung nghe xong, càng tức giận hơn, “Nghĩ cái con khỉ? Còn có biện pháp gì? Hiện tại chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, chúng ta vào giáo huấn mụ đàn bà kia một chút, tao tuyệt đối không thể chấp nhận Tư Khảm Hàn cứ như vậy nẫng tay trên, tao muốn để cho nó phải trả một cái giá lớn bằng máu!”
Hạ Ngưng Âm vừa nghe vừa hoảng sợ dịch chuyển cơ thể, vết roi còn chưa khép lại lại một lần nữa xuất hiện vết rách, cô đau đến không thở nổi.
Mí mắt cô sưng đỏ không ngừng giật giật, thân thể cứng đờ, kinh hãi run rẩy, bất an dựa vào tường, không tin được lắc đầu, trong lòng không ngừng an ủi chính mình, sẽ không phải như thế, Tư Khảm Hàn sẽ tới cứu cô, hôm nay bọn họ sắp kết hôn, sao anh có thể không tới cứu cô.
Lúc này mấy người đàn ông đi vào, xấu xa nhìn cô.
Lam Trung từ từ tiến lại gần cô, rút miếng vải trong miệng cô ra, dùng lực bóp cằm cô, không cho cô nói chuyện, đùa giỡn nói: “Hạ Ngưng Âm phải không? Chậc chậc, thật là nhếch nhác, cô đang chờ người yêu tới cứu sao? Có điều thật đáng tiếc, nghe nói, hắn sẽ không tới cứu mày đâu.”
Cằm Hạ Ngưng Âm bị bóp đau nhức, trái tim cũng thấp thỏm lo âu run rẩy, nhưng cô vẫn quật cường trừng mắt nhìn hắn, nhưng đinh đóng cột phản bác: “Không, ông nói dối, anh ấy sẽ tới cứu tôi, ông đừng có thể khiêu khích chia rẽ chúng tôi.”
Lam Nguy càng bóp chặt cằm cô, tựa hộ muốn bóp nát, “Lừa mình dối người! Hắn đang ở đâu? Sao còn chưa tới?”
Cằm Hạ Ngưng Âm bị bóp đến khó chịu, nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt khinh thường nhìn hắn, cho tới khi hắn buông tay, miệng lấy lại tự do, ho khan vài tiếng, nuốt nước miếng, giọng khàn khàn khẩn trương nói: “Không thể nào, anh ấy sẽ tới cứu tôi, Hàn sẽ tới cứu tôi, ông đừng nói láo.”
Lam Nguy nhìn ánh mắt hoảng sợ lại cố giả bộ trấn định, cảm thấy tỷ lệ Tư Khảm Hàn sẽ đến càng mong manh.
Nghĩ đến Tư Khảm Hàn không quan tâm cô, không đến cứu cô, hắn không còn bất kỳ lợi thế nào, tất cả hắn làm đều vô ích, hậu quả thân bại danh liệt, hắn không dám nghĩ tới, lửa giận nhanh chóng nổi lên trong lòng, tỉnh táo hoàn toàn biến mất, “Vậy sao? Tao cũng vô cùng chờ mong.”
Hắn kéo lấy mái tóc dài của cô, đẩy mạnh đầu cô đập vào tường, đánh cho đến khi cô ngất xỉu máu tươi chảy đầm đìa trên đầu, hắn mới không cam lòng ném cô xuống, vừa đi vừa lớn tiếng quát tháo: “Người đâu, cho cô ta nếm chút khổ cực, chờ sau khi chúng ta ăn cơm xong, tao sẽ tự mình tới thẩm vấn.”
“Vâng.” Những người bên cạnh lại một lần nữa cầm gậy dài lên không ngừng quất vào cô, “Lam tiên sinh, cô ta ngất rồi.”
Sau khi Lam Trung ăn cơm xong, đi tới, nhìn Hạ Ngưng Âm thương tích đầy mình, ánh mắt âm lãnh (âm u lạnh lẽo): “Đem cái bao thứ hai gửi đi, lúc này lấy nước tạt cho cô ta tỉnh lại, không được ngừng.”
“Nhưng, đánh như thế này, cô ta sẽ chết, bây giờ hô hấp của cô ta đã rất yếu rồi.”
“Thừa lời, chết thì thôi, cứ theo lời của tao mà làm.”
Một thời gian ngắn nữa trôi qua, bên ngoài có người vẻ mặt hớn hở cầm điện thoại đi tới, đưa điện thoại cho Lam Trung rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Lam tiên sinh, Tư Khảm Hàn gọi tới, nói muốn gọi cô gái kia nghe điện thoại.”
Lam Trung nhìn điện thoại, trong lòng vui vẻ một hồi, đặc ý cười vào điện thoại, “Ha ha, Tư Khảm Hàn? Vật tao muốn đâu?” Sao vẫn chưa có.
“Lam Trung?” Người ở đầu bên kia điện thoại dừng lại nửa giây, lạnh giọng uy hiếp hắn: ‘Để cô ấy nghe điện thoại, nếu không đừng mơ có được thứ ông muốn.”
“Mày! Tư Khảm Hàn, chú ý thái độ của mày!” Lam Trung tức hộc máu, thua trận nhục nhã hắn sẽ nhớ rõ, khẽ cắn môi, giờ phút này hắn không thể không cúi đầu, lặng lẽ kêu thủ hạ đưa điện thoại cho Hạ Ngưng Âm, hắn nhanh chóng đi tới mày nghe trộm.
Hạ Ngưng Âm bị hắt nước tỉnh lại, khóe miệng bị đánh đến sưng đỏ, khuôn mặt trắng noãn hoàn toàn biến dạng, vết thương chồng chất, nhìn điện thoại gọi tới, cô cười vui vẻ, nhịn đau, khàn khàn nói: “Hàn, là em, mau tới cứu em có được không?”
Điện thoại bên kia chần chờ nửa giây, giọng nói tà mị dễ nghe lại truyền đến: “Hạ Ngưng Âm, chuyện đến nước này, cũng không cần phải giấu giếm nữa, tôi cũng không muốn giấu nữa, còn nhớ không? Lúc bắt đầu tôi đã nói, đắc tội với người của tôi, cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt, cô không biết phải không? Tôi chỉ là lợi dụng cô mà thôi.”
Giọng của anh vẫn dịu dàng như nước, nhưng nội dung lại tàn nhẫn chí mạng.
Hạ Ngưng Âm nghe thấy có gì đó không đúng, đau đớn trên người cũng không cảm giác được nữa, hốt hoảng lắc đầu, khóc nói: “Không, không thể nào, anh lừa em.”
Tư Khảm Hàn nhún nhún vai buồn cười nói: “Ha ha, người không quan trọng với tôi sao tôi phải cứu?” Tiếp theo lời nói xoay chuyển, “Lam Trung, muốn giết cứ giết, không cần nhìn mặt mũi tôi.”
“Không, không thể nào, anh. . . . . .” Hạ Ngưng Âm còn chưa nói hết lời, đã bị Tư Khảm Hàn cười to cắt đứt.
“Ha ha.” Đầu bên kia điện ngoại chưa ngừng, mỉm cười nói tiếp: “Cô vẫn chưa rõ sao? Từ lúc bắt đầu tôi đã tính cả rồi, lợi dụng cô, tôi làm tất cả đều có mục đích.”
“Mục đích rất rõ ràng, để sự chú ý của mọi người tập trung vào cô, để bọn họ tin rằng tôi rất thích cô, thậm chí ngay cả ngày hôm nay chúng ta kết hôn đều là tôi cố ý sắp xếp, quả nhiên bọn họ ngây ngốc tin vậy, bọn họ thật buồn cười dùng co uy hiếp tôi, sự thật chứng minh kế hoạch của tôi rất thành công.”
Hạ ngưng âm kinh ngạc, liều mạng lắc đầu, cho dù gặp gỡ như thế nào, đánh dữ dội, hành hạ bao nhiêu, cô đều gắng gượng vượt qua, cô cũng không khóc, vậy mà bây giờ lại rơi lệ như mưa, càng không ngừng lắp bắp: "Anh không phải đối xử ta như vậy , em không tin, em không tin, tại sao anh phải làm như vậy? Căn bản anh cũng không có lý do làm như vậy."
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường, "Lý do? Thật ra thì tôi vốn không muốn nói khiến cô bị kích thích, nếu cô đã muốn lý do, vậy ta cũng nói cho cô biết, cô chỉ là người chết thay cho Tiền Nhã Tư, nếu tôi không làm như vậy, hôm nay bị người ta trói đi chính là Nhã Tư rồi, tôi làm tất cả chỉ vì bảo vệ cô ấy, cô ấy mới thật sự là người tôi yêu, tôi khiến tất cả mọi người biết cô là nữ nhân của tôi, chính là để cho bọn họ đem mục tiêu chuyển sang cô, như vậy cô ấy mới không bị thương tổn, cô hiểu sao?" dđlqd
Hạ Ngưng Âm không thể tiếp nhận sự thật này, lại lắc đầu, “Không, anh nói dối, anh nói dối, anh chỉ là không muốn em lo lắng mà thôi, anh nói dối. . . . . .”
Tư Khảm Hàn khẽ cười một tiếng, chán ghét nói: “Tôi cũng chưa từng nói tôi yêu cô, ngay cả thích cô cũng không có, không phải sao, chỉ là cô ngây ngốc nghĩ nhiều mà thôi, có điều, từ giờ trở đi, cô nhớ kỹ, về sau cô sống hay chết đều không liên quan đến tôi, đừng gọi điện thoại quấy rầy tôi nữa, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn lại nhận cuộc điện thoại nhàm chán nào nữa, biết chưa?”