Tổng Giám Đốc 85℃ - Thất Nghiệp Xảo Khắc Lực Chức Nhân

Chương 10




Từ sau sự cố "mua phim lừa" lần trước, Lý Nhị Địch bắt đầu ngày ngày ở nhà bật đi bật lại bộ phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.

Ban đầu, Trương Đại Tiết chỉ nằm dài trên sofa giả vờ không quan tâm, nhưng đến lần thứ 10.086 nghe câu thoại "Tôi nhất định sẽ quay lại" của Sói Xám, cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa mà đá Lý Nhị Địch một cú: “Anh có thể xem cái khác được không?”

Lý Nhị Địch lạnh lùng đáp: “Không được, tôi thích.”

Từ khi quen biết với Trương Đại Tiết, lần nào anh cũng bị cô chèn ép đến mức không còn đường phản kháng. Hiếm hoi lắm mới có cơ hội trả thù, làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua?

Nhưng trái ngược với kỳ vọng của Lý Nhị Địch, Trương Đại Tiết không hề nổi nóng hay kích động. Cô chỉ thờ ơ "ừm" một tiếng rồi giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng.

Lý Nhị Địch: Tại sao lại có cảm giác như đấm vào bông thế này?

Vẫn chưa cam lòng, Lý Nhị Địch vặn âm lượng TV lên mức cao nhất, vừa xem vừa vỗ đùi cười ha hả như tiếng cừu kêu.

Trương Đại Tiết vẫn ngồi yên bất động.

Người đàn ông ngây thơ, cứ nghĩ vậy là có thể kích thích cô sao? Anh ta không biết rằng cô đang giả vờ chụp ảnh nhưng thực ra là đang quay lại đoạn phim anh ta đang lên cơn "cừu điên". Đợi đến khi cô đăng lên mạng, để xem anh ta có còn dám cười nữa không. Phụ nữ mà, phải học cách tìm cơ hội phản công ngay cả trong tình huống tuyệt vọng. Nếu anh bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.

Nhưng tất nhiên, Lý Nhị Địch chẳng hề hay biết, vẫn đang điên cuồng đóng góp thêm loạt biểu cảm phong phú vào bộ sưu tập của Trương Đại Tiết.

Trong khi đang quay phim rất vui vẻ, một thông báo trên điện thoại khiến Trương Đại Tiết chú ý: "Bộ phim tình cảm cổ tích của Disney, Aladdin, sẽ được ra mắt toàn cầu trong năm nay."

Trương Đại Tiết mở poster phim ra, mơ hồ cảm thấy nhân vật chính ở vị trí trung tâm, Will Smith, trông hơi giống ai đó.

Điều này khiến cô khá hứng thú.

Cô lại giơ chân đá Lý Nhị Địch đang cười rung cả người: "Tối nay đi xem Aladdin không?"

Lý Nhị Địch lập tức hóa đá: “Tôi không có thời gian lãng phí vào việc xem phim.”

Vậy anh có thời gian để lãng phí vào việc xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám sao?

Nhưng Trương Đại Tiết vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đưa điện thoại ra trước mặt Lý Nhị Địch để quảng bá: “Anh nhìn nhân vật chính này xem, trông không giống nữ thần của anh, u Dương Na Na không? Thử xem đi, baby.”

Lý Nhị Địch vẫn giả vờ như một pho tượng lạnh lùng: “Tôi không có nữ thần.”

Trương Đại Tiết mỉm cười bí ẩn, lấy lại điện thoại và mở WeChat của Lý Nhị Địch ra rồi lướt xem các bài đăng: “Vậy thì ai là người nửa đêm đăng lên WeChat: "Na, em đã sống cuộc sống mà mọi cô gái đều mơ ước" hả?”

Pho tượng Lý Nhị Địch bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Chết tiệt! Đăng bài mà lại quên chặn cô nhóc phiền phức này.

Anh đành giơ tay đầu hàng: “Tôi đi mua vé.”

Trương Đại Tiết vui mừng trong lòng, vì xem phim gia đình với bỏng ngô trong rạp chiếu phim chắc chắn dễ chịu hơn nhiều so với việc bị ép nghe Cừu Vui Vẻ và Sói Xám lặp đi lặp lại suốt 24 giờ. Có trời mới biết, đã bao nhiêu lần cô phải chịu đựng câu nói "Tôi nhất định sẽ quay lại" ngay cả trong giấc mơ.

Vé xem phim được đặt vào lúc 7 giờ tối.

Khó ai có thể tưởng tượng nổi một tổng giám đốc lịch sự và một quý bà nhà giàu lại có thể mặc áo thun và tản bộ ra rạp chiếu phim sau bữa tối.

Hai người họ, Trương Đại Tiết là người yêu môi trường, còn Lý Nhị Địch là người mê ở nhà, bàn đi tính lại rồi quyết định chọn rạp chiếu phim đối diện khu biệt thự của họ.

Tất nhiên, nếu không phải vì Lý Nhị Địch chết tiệt còn muốn xem thêm một tập Cừu Vui Vẻ và Sói Xám trước khi ra ngoài thì họ đã có thời gian chải chuốt lại ngoại hình, chứ không phải vội vàng mặc tạm đồ như vậy mà ra đường.

Trương Đại Tiết hậm hực nghĩ, sự bực tức này càng dâng cao khi cô phải xếp hàng 15 phút để mua bỏng ngô.

Cô ôm hộp bỏng ngô, châm chọc Lý Nhị Địch đang đứng cạnh, tay đút túi quần: “Không phải là tổng giám đốc ngang ngược thì nên bao trọn rạp chiếu phim để cùng vợ tận hưởng giây phút lãng mạn sao?”

Lý Nhị Địch búng một hạt bỏng ngô trong tay lên rồi đón nó bằng miệng: “Phải cảnh giác với viên đạn bọc đường xa hoa lãng phí của chủ nghĩa tư bản.”

Trương Đại Tiết: …

Số lượng người trong rạp không đông như Trương Đại Tiết nghĩ, cô hơi ngạc nhiên quay sang hỏi Lý Nhị Địch: “Tôi cứ tưởng phim của Disney thì sẽ có nhiều người xem chứ?”

Lý Nhị Địch chỉ cười mà không đáp.

Làm sao anh có thể dễ dàng mua vé phim mà cô muốn xem được? Anh đã chọn bộ phim kinh dị nổi tiếng là “đàn ông xem phải rơi lệ, phụ nữ xem phải thét lên” - Dưới Giường Có Người. Anh đang rất mong chờ được thấy cô run rẩy sợ hãi.

Phim bắt đầu chiếu đúng giờ.

Mặc dù nội dung không có gì quá đáng sợ, nhưng nhờ phần nhạc nền căng thẳng, bầu không khí cũng có phần rùng rợn. Anh quay đầu nhìn biểu cảm của Trương Đại Tiết, phát hiện cô... đang ngủ.

Lý Nhị Địch cạn lời.

Dù phim này hơi nhàm chán, cũng có chút hài hước thật, nhưng cũng không đến mức khiến người ta ngủ ngay được chứ? Anh liếc nhìn xung quanh, nhận ra một nửa số khán giả ít ỏi trong rạp cũng đang ngáp ngắn ngáp dài.

Có lẽ, đây chính là "gậy ông đập lưng ông" chăng?

Anh nhìn thấy cái đầu của Trương Đại Tiết gật gù như con gà mổ thóc, không kìm được mà lo lắng. Nếu cô có lỡ đụng trúng hay va quệt gì, chẳng phải sẽ khiến mạch suy nghĩ vốn đã không bình thường của cô càng trở nên khó hiểu hơn sao?

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, anh quyết định đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ đầu cô, để cô tựa vào vai mình.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào đầu cô, không để ý đến nụ cười khẽ nhếch lên của Trương Đại Tiết.

Cái tên nhóc này, dám lén lút giở trò đổi phim. Trương Đại Tiết cô, gan trời lấn đất, gan dạ có thể trấn chuột, cô chỉ sợ mỗi mấy cái phim kinh dị quái lạ này. Ngay từ đầu cô đã phát hiện điều bất thường, chẳng có phim gia đình nào mà phần mở đầu lại tối om như vậy. Cô đành chọn cách giả vờ ngủ để trốn tránh, như người xưa từng nói: Có chuyện thì ngủ, ngủ là xong hết.

Nhưng cô không ngờ rằng Lý Nhị Địch không hề đánh thức cô dậy để trả đũa.

Chỉ vì điều này thôi, cô sẽ đồng ý cùng anh xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám một trăm lần cũng được.

Còn Lý Nhị Địch, người phải để Trương Đại Tiết tựa vào vai đến tê cứng, đành phải tập trung xem phim để quên đi cơn đau, thầm nghĩ: Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Phim này đáng sợ quá! Tôi muốn về nhà!