Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 50: Tặng quà sinh nhật....... Ăn luôn nàng.




Còn chưa đến bệnh viện Trần Tịnh Nhất đã tự xoa nắn đầu gối, hết đau. Bạch Cẩn Niên liếc mắt một cái liền hiểu được, quay đầu xe nói quay về nhà.


"Còn sớm mà, chúng ta còn chưa ăn cá hấp sao phải về nhà? Đêm vô tình rất cô đơn nha....." Ngồi ở ghế sau, hai tay Trần Tịnh Nhất gác trên chỗ tựa lưng, bĩu môi bộ dáng đáng thương rên rỉ oán than. Bạch Cẩn Niên nhìn vào kính xe bất đắc dĩ nhìn: "Cậu xác định không cần đi bệnh viện kiểm tra một chút sao, xem thử đầu gối bị hỏng rồi cái đầu có hỏng luôn không? Lớn như vậy còn ở đây giả vờ làm tiểu loli."


Trần Tịnh Nhất nhìn Bạch Cẩn Niên rồi lại nhìn Chung Minh ngồi bên ghế phụ, hỏi: "Chẳng phải tôi không phải là loli sao?"


"Cô giống bà dì kì lạ......" Chung Minh phát hiện mình có ưu điểm lớn là rất thành thật.


"Bà dì kì lạ?" Trần Tịnh Nhất cân nhắc một phiên, "Chẳng lẽ Đường tiểu thư bị bộ dáng bà dì kì lạ của tôi dọa, cho nên hai lần gặp mặt đều dùng phương thức cự tuyệt rời đi sao?"


"Không, Trần tiểu thư, tôi có vấn đề không quá lịch sự muốn hỏi cô trước. Cô thích chị của tôi ở điểm nào vậy? Cậu ấy hẳn có nói là cậu ấy đã kết hôn rồi?" Chung Minh cảm thấy phải hỏi qua vấn đề này mới biết được.


"Ừ, cô ấy nói rồi." Trần Tịnh Nhất rất nghiêm túc trả lời, "Lúc tôi thổ lộ câu đầu tiên cô ấy nói là "lão nương là phụ nữ đã kết hôn"!"


"Vậy cô không lùi bước mà còn muốn tiến lên sao Trần tiểu thư? Chồng cậu ấy là võ sĩ quyền anh, tôi muốn nhắc nhở cô trước!" Chung Minh hoàn toàn không nói sai, Đường Đường sở dĩ ồn ào ly hôn như vậy nhưng vẫn không dám đem kế hoạch này triển khai, nguyên nhân chủ yếu là do nghề nghiệp của chồng. Tuy rằng bây giờ là huấn luyện viên, nhưng cả người sờ vào giống như một tảng đá, mùa hè chưa bao giờ dùng dao cắt dưa, một chưởng đánh xuống là thành hai cánh hoa -- dù sao Chung Minh cũng không dám ăn. Vẻ mặt chồng Đường Đường luôn luôn hung ác nhưng tỉ lệ nghịch với mức độ ôn nhu, Đường Đường nói gì anh ta nghe đó, nhưng không thể cam đoan nếu anh ta biết được vợ mình ở bên ngoài trêu ghẹo nữ nhân thì anh ta trong cơn tức giận có phá bỏ hình tượng lịch sự nhã nhặn không. Vì bảo đảm sinh mệnh cho bạn của Bạch đại nhân, Chung Minh cảm thấy nên có nghĩa vụ thông báo.


"Quyền anh? Thật ra tôi có học qua *Triệt quyền đạo." Trần Tịnh Nhất nói xong nóng lòng muốn thử.


"Cho nên muốn trình diễn một tuồng Đường tiểu thư tranh đoạt chiến?" Chung Minh vẫn nhìn Bạch Cẩn Niên không biểu cảm lái xe.


"Mình thấy mình nên đến bệnh viện đặt trước một cái giường tốt." Bạch Cẩn Niên rốt cuộc mở miệng.


Ba người đi ăn khuya, chỉ nghe Trần Tịnh Nhất nói về tình sử thất tình. Chung Minh tính tình tốt không ngừng gật đầu nghe Trần Tịnh Nhất nói, mà Bạch Cẩn Niên bên cạnh không phải trầm mặc thì chính là nghe điện thoại công việc, tâm tư Chung Minh lại không ngừng kể tội Bạch Cẩn Niên, đối với thái độ lạnh lùng đó vô cùng bất mãn, nhưng hiện tại không tiện phát tác, cố nhịn xuống, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Đường Đường nói "Cứng rắn" "Bùng nổ", ghé mắt liếc nhìn người bên cạnh môi hồng răng trắng không tỏ vẻ gì.


Ngu ngốc này như thế nào có thể nghiêm túc như vậy, tuy rằng không biết thật sự đoan trang hay là giả đoan trang nhưng thật sự rất mê người, phải không? Không nói gì nhiều, trong ánh mắt cũng không hiện lên xúc cảm gì, cảm giác đặc biệt âm trầm, giống như cuộc sống không có gì đáng để nhìn.


Tiểu nhân trong lòng Chung Minh đang hung hăng đấm Bạch Cẩn Niên, ghét bỏ Bạch Cẩn Niên rất ghê tởm. Nhưng tại sao không thể phủ nhận, Bạch Cẩn Niên lại chói lọi như vậy? Tại sao có thể, tại sao có thể như vậy?


Nếu Đường Đường biết tâm lí Chung Minh hoạt động thế này, đoán là dùng khóe mắt liếc Chung Minh cũng không đáng.


Cho dù Bạch Cẩn Niên có bỏ rơi Chung Minh cả đêm Chung Minh cũng như cũ mê gái đến hưng trí, một bên oán trách Bạch Cẩn Niên lạnh lùng, một bên cảm thấy Bạch Cẩn Niên lạnh lùng rất có sức hút. Cho nên không cần bàn luận về chỉ số thông minh của những cô gái đang yêu, mấy cô gái đó đã không còn biết cái gì gọi là chỉ số thông minh.


"Mỗi lần Đường tiểu thư nhìn thấy tôi đều hận không thể trực tiếp bay lên mặt trăng ôm thỏ, tôi hết hi vọng." Trần Tịnh Nhất than thở lắc đầu liên tục.


"Việc này." Chung Minh thấy nên hỏi rõ ràng, "Trần tiểu thư, không phải tôi đả kích nhiệt tình của cô, bạn thân nhà tôi thật sự rất dã man."


Lúc Chung Minh nói ra hai chữ "Nhà tôi" Bạch Cẩn Niên thật im lặng chăm chú nhìn lại, ánh mắt có ngàn vạn ý vị, chỉ là Chung Minh không phát hiện.


"Tôi biết cô ấy cũng không muốn như vậy, cô nói rất đúng." Trần Tịnh Nhất cầm chiếc đũa chỉ chỉ Chung Minh, bộ dạng giống như người lãnh đạo cách mạng đề nghị đồng chí đưa ra ý kiến, "Nhưng không ai có thể ngăn cản chuyện bình thường nhất cũng là chuyện bí ẩn nhất -- nhất kiến chung tình."


Thiếu chút nữa Bạch Cẩn Niên không hình tượng phun ra ngụm nước, Trần Tịnh Nhất căm tức hành vi không lễ phép này, Bạch Cẩn Niên che miệng khoát tay ý bảo Trần Tịnh Nhất: Không cần lo cho mình, cậu cứ tiếp tục nói.


"Này là có ý gì." Trần Tịnh Nhất như con gấu mập lúc trước dồn sức ôm Chung Minh nói, "Chẳng lẽ thế giới này đã không còn gặp nhất kiến chung tình sao? Chẳng lẽ tình yêu thuần khiết như vậy đã chết rồi sao? Tiểu Minh Tử cô mau chủ trì công đạo cho tôi!"


Chung Minh bị Trần Tịnh Nhất ôm đặc biệt không được tự nhiên, cơ thể nhanh nghiêng bốn mươi lăm độ. Liều mạng dùng ánh mắt cầu cứu Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên lại suy tính thấy chết không cứu chuyên tâm uống trà sữa trước mặt.


Này, Niên ngốc! Đây là ý gì! Chẳng lẽ đây là phương pháp kết giao của chị sao? Trà sữa có ngon như vậy không? Tôi cho chị một thùng như vậy muốn không a!


"Thật ra vẫn có thể gặp người chung tình a." Chung Minh điều chỉnh tâm tình nói, "Bạn thân nhà tôi kì thật là thẹn thùng mà thôi, miệng ngại nói thẳng, tuy rằng cậu ấy đã kết hôn nhưng vẫn không hạnh phúc. Tôi cũng không muốn cô đi phá hỏng hôn nhân của người khác, nhưng tôi hy vọng có thể nhìn cậu ấy hạnh phúc lần nữa...."


"Lần đầu gặp tôi đã phát hiện, cô ấy căn bản không hạnh phúc." Trần Tịnh Nhất nói, "Bạch Bạch cậu đừng để ý mình nói thẳng, cô ấy với Nhuyễn Tranh ở cùng nhau, thật ra chỉ là gặp dịp thì chơi, rõ ràng hai người không có tình cảm gì, bất quá là không chịu trách nhiệm sưởi ấm cho nhau mà thôi."


Bạch Cẩn Niên nói: "Không cần nói với mình lời này."


"Nếu có thể, tôi muốn hiểu thêm về cô ấy." Trần Tịnh Nhất thâm tình cầm tay Chung Minh nói, "Tiểu Minh Tử, cô sẽ giúp tôi, đúng không?"


Chung Minh rất có tiết tấu lắc đầu.


"Hạnh phúc của tôi và Đường tiểu thư đều nằm trong tay cô." Trần Tịnh Nhất mặc kệ Chung Minh cự tuyệt, trong ánh mắt vẫn lóe ra ánh sáng thuần khiết làm người ta không dám nhìn thẳng vào.


Nằm trong tay tôi? Chung Minh muốn vung tay đem chuyện khó giải quyết này vứt bỏ: Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi không thể làm cầu cho con gái có chồng ra ngoài ngoại tình, cô đã học qua cái triệt quyền đạo gì đó, tôi đây chỉ là thiếu nữ mềm yếu trói gà không chặt, nếu lỡ như chồng cậu ấy cho tôi một quyền, ai giúp đưa cơm đến bệnh viện trong một tháng cho tôi a?


Nội tâm đang nhiệt liệt hoạt động, nhưng Chung Minh chưa bao giờ dám mặt dày nói ra miệng, chỉ có thể ngồi cười làm lành để Trần Tịnh Nhất ôm.


Bạch Cẩn Niên hiểu rõ Chung Minh, ngồi một bên nắm chặt tay hận rèn sắt không thành thép.


Trần Tịnh Nhất còn muốn bắt Chung Minh cầm đuốc soi đêm tiếp tục tán gẫu, lại bị Bạch Cẩn Niên quả quyết cự tuyệt. Bạch Cẩn Niên trực tiếp đem Trần Tịnh Nhất về nhà trước, sau đó đuổi xuống xe, cũng không để ý Trần Tịnh Nhất ở ngoài xe phát điên, trực tiếp quay đầu xe rời khỏi. Động tác liền mạch lưu loát không chút do dự, di chuyển thành thạo có thể nói là hạng nhất.


"Còn muốn đi đâu sao?" Chung Minh ngồi trong xe tuy rằng đã thắt chặt dây an toàn, nhưng vẫn phải nắm chặt tay vịn trên trần xe, thấy mặt Bạch Cẩn Niên gian ác không biết lại muốn làm chuyện quái dị gì tiếp theo.


"Em nói nên đi nơi nào? Còn cần tôi nhắc mới giác ngộ?" Bạch Cẩn Niên không đầu không đuôi trả lời.


"......" Chung Minh rất muốn nói "Tôi thật sự không biết trong não ngài có cái gì, để tôi đuổi kịp suy nghĩ của chị tôi tình nguyện ở công ty làm con rùa sống rùa chết gì cũng được, trao đổi đi", nhưng là, mọi người cũng biết, Chung Minh không có nói ra.


Chính là biểu tình vô tội ngốc nghếch lại bán đứng Chung Minh.


Bạch Cẩn Niên nhìn Chung Minh, Chung Minh mỉm cười.


Bạch Cẩn Niên nhíu mày nhìn nhìn Chung Minh, Chung Minh càng cười đến xán lạn.


"Được rồi, ý của tôi là, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt hai chúng ta ở riêng." Bạch Cẩn Niên cảm thấy tự mình giải thích thì tốt hơn. Tốc độ truyền tải thông tin trong hệ thần kinh của mỗi người đều không giống nhau, Bạch Cẩn Niên có thể hiểu được chuyện này.


"Ở riêng sao....." Chung Minh không nghĩ tới Bạch Cẩn Niên trầm mặc là do tâm tư này, còn tưởng rằng Bạch Cẩn Niên là kẻ không có máu huyết.


"Thế nào? Em có đề nghị nào sao? Muốn đi đâu sao?" Bạch Cẩn Niên hỏi.


"Không biết a, vậy.... Tùy tiện được rồi." Ngón tay Chung Minh xoay xoay, đầu cúi thấp không thể thấp hơn -- lúc này không giả vờ rụt rè thì lúc nào? Hơn nữa ngu ngốc đột nhiên đưa ra đề nghị một chỗ....... Thẹn thùng thật sự đáng giá như vậy sao?


"Ừ, vậy tôi quyết định được rồi."


Hẹn hò đêm khuya, tiếp theo chính là cái gì? Chung Minh đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ, chẳng lẽ Chung Minh còn có thể giả vờ như không biết sẽ phát sinh cái gì sao?


Chung Minh quay đầu nhìn ra ngoài xe -- là thời điểm khuấy động sao?


Bạch Cẩn Niên chạy đến bờ sông, dòng sông này chảy qua thành phố. Hai người ngồi trong xe, trước mắt bầu trời vốn dĩ tối đen nhưng được ngọn đèn trong thành phố nhuộm màu trở thành dãy ngân hà xán lạn. Làm đứa trẻ lớn lên ở thành phố, Chung Minh đến bây giờ cũng không cảm thấy ngắm sao trời có gì lãng mãn, nhưng đại khái do cùng Bạch Cẩn Niên một chỗ, tâm tư cô gái được tình yêu tô phủ, cho nên xuất thần nhìn bầu trời.


"Trước kia trong lòng có chuyện không vui tôi sẽ một mình đến nơi này." Bạch Cẩn Niên nói, "Không ai quấy rầy, tôi mới có thể thả lỏng tâm tư, từ từ nói chuyện cùng bản thân."


Chung Minh đang suy tư, Bạch Cẩn Niên nói tâm tình không tốt nhưng vì cái gì mà tâm tình không tốt đây? Không đợi Chung Minh tự tìm ra kết quả, Bạch Cẩn Niên đã tiến lại gần giữ bả vai Chung Minh.


"Ngốc, em đang nghĩ gì đó...." Không khí lại sai rồi, Chung Minh hận bản thân chậm nửa nhịp, không ra tay chiếm lợi thế trước, rõ ràng còn bị chị ta ôm vào trong lòng trước.


Nhưng Bạch Cẩn Niên không có làm những động tác khác, từ trong túi lấy ra một cái hộp: "Quà sinh nhật, đã muộn một chút."


Chung Minh xem hộp nhỏ trong tay "Ô" một tiếng -- không phải đâu Bạch Cẩn Niên! Chị còn chưa nói chính thức kết giao đã bắt đầu đưa nhẫn? Đây là thủ đoạn học được từ nơi nào a?


"Rất đắt, tôi, tôi không thể nhận." Chung Minh chống đỡ.


"Không đắt a. Thời gian ít, lại vội vàng tôi không biết đưa cái này có tốt hay không nữa, tùy tiện chọn."


Hô hấp Chung Minh lại chìm xuống: "Chị thật là một người tùy tiện."


"........ Lại khó chịu cái gì."


"Tôi không có khó chịu a."


"Em nếu khó chịu thì sẽ thay đổi lập tức, tôi hiện tại đã có khả năng tóm được."


"Đáng giận... Không cần chị nói lời này, như thế nào, tôi chính là thích giận dỗi, như thế nào?" Thật là, tặng quà sinh nhật còn công khai nói tùy tiện chọn, xem thái độ này là gì? Cho dù thật sự tùy tiện chọn cũng có thể giả vờ suy tư thật lâu mới đúng, biết không?


"A...."


"A cái quỷ."


"Được rồi được rồi, Chung tiểu thư thích giận dỗi." Bạch Cẩn Niên đỡ đầu Chung Minh, hôn lên.


Bạch Cẩn Niên hôn quá mức ôn nhu làm tâm Chung Minh cũng phải tan chảy, ánh mắt không biết nhìn nơi nào mới tốt. Bạch Cẩn Niên mỉm cười nói: "Lễ vật hơn nữa hôn môi, như vậy đủ thành ý không?" Tiếp tục hôn, Chung Minh lui về phía sau, đáng tiếc không gian chật hẹp không cho Chung Minh đường sống, chỉ có thể dựa vào cửa xe bị Bạch Cẩn Niên hôn.


Kì quái...... Không phải mình là người lật sao? Tại sao lại rơi xuống kết cuộc này?


Nhưng.... Vẫn mặc kệ, trước bị thịt thì được rồi. Dù sao đều là ăn, chỉ cần ăn no thì tốt rồi.


Tuy nhiên Bạch Cẩn Niên vô ý đánh rơi cái hộp nhỏ trong tay, hộp mở ra, Chung Minh dùng khóe mắt phát hiện bên trong rõ ràng là bông tai mà không phải nhẫn, nghĩ đến nhĩ động đã sớm bị bịt kín, bị hôn hụt hơi Chung Minh vẫn không nhịn được muốn tao nhã mắng một câu thô tục.


Tác giả: Vì sao chương mới không xem được......... JJ* là đồ tồi! Đánh một cái!


Vẫn chưa xem được! Tiếp tục đánh!


*Triệt quyền đạo: Võ này do Lý Tiểu Long sáng lập.


*JJ: http://www.jjwxc.net/ là web tác giả up truyện.