Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 3: Không có biện pháp, tiếp tục đi [H]




Ở dưới ánh mặt trời làm một người đứng đắn, nhưng trong góc tối cũng thể hiện ra nội tâm tà ác.


Chung Minh cảm thấy nàng đang bị trạng thái điên cuồng vây quanh, đến bây giờ nàng cũng không nghĩ có lúc bản thân lại làm ra việc phóng đãng như vậy.


Nàng gặp gỡ bạn gái năm năm trước, sau đó thì cùng một chỗ, nếu là trên giường, mặc kệ bạn gái liên tục điên cuồng, Chung Minh đều giữ khuôn phép mặc cho người chiếm lấy, biểu hiện cũng trong quy củ, thậm chí không có lần nào xảy ra tình huống "nằm trên". Trước mặt bạn bè, bạn gái và Chung Minh đều ăn khớp giữ hành vi tác phong, không dám vượt quá mức.


Chung Minh chính là như vậy, bình bình đạm đạm an an ổn ổn vượt qua hai mươi lăm năm, đến khi bạn gái rời đi nàng mới thấy được, hóa ra không phải người tốt đều được hưởng điều tốt, cũng không phải người ngốc sẽ có phúc của người ngốc.


Cũng hiểu được mình ngốc ngếch, chỉ dám ở trong góc khóc run, bạn gái cũng không giữ được.


Giờ phút này Chung Minh muốn biến hóa nhanh chóng, cô gái yếu đuối ai cũng xem thường nay trở thành nhân vật quan trọng, người dưới thân vui sướng hoặc đau khổ không phải là do ngón tay Chung Minh chạm vào sao?


Chung Minh kéo eo làm cho Bạch tiểu thư quỳ trên giường, Bạch tiểu thư liền quỳ.


Chung Minh kéo cánh tay Bạch tiểu thư ôm lấy nàng vỗ về, Bạch tiểu thư liền vỗ về.


Chung Minh ấn đầu Bạch tiểu thư vùi vào hai chân nàng tiến tới đỉnh vui vẻ, Bạch tiểu thư liền nằm úp sấp phục vụ dưới thân.


Giống như trời sinh làm nô lệ không có tự tôn, chỉ vâng theo ý thích chủ nhân, bắt Bạch tiểu thư làm chuyện đê tiện Bạch tiểu thư cũng không kháng cự. Cho dù mày Bạch tiểu thư vẫn không giãn ra, dùng lưỡi làm Chung Minh sung sướng vài lần cũng không nguyện ý đi vào bên trong động tình, nhưng Bạch tiểu thư vẫn tự hành hạ ngoan ngoãn ở lại bên trong hai chân, dùng động tác ngây ngô lấy lòng người trên thân.


"Đủ rồi." Chung Minh không nhận một chút thoải mái nào từ đầu lưỡi Bạch tiểu thư, kỹ thuật trúc trắc không trọng điểm, chuồn chuồn lướt nước hời hợt làm cho Chung Minh càng thêm ngứa. Chung Minh kéo Bạch tiểu thư đặt dưới thân nàng, tìm xuống thắt lưng, mặt Bạch tiểu thư đã muốn đỏ bừng bừng, thấy hai chân một lần nữa tạo ra bộ dáng đáng ngại ngùng.


Chung Minh bụng dưới có chút ướt, cười nhạt: "Thật sự rất khó để thỏa mãn cô, xem ra tôi phải một lần nữa cho cô được vui vẻ, nếu không lại gây ra trạng thái bất mãn a."


Lời trêu chọc dâm đãng làm cho Bạch tiểu thư cắn môi dưới, vẻ mặt xấu hổ buồn bực, Chung Minh tự nhiên có thể cảm giác được Bạch tiểu thư vô cùng không thích loại người xa lạ nói chuyện mang theo ý nhục mạ. Nhưng Chung Minh cũng không thỏa mãn, muốn tiếp tục phá bỏ tính cao ngạo giả mù xa mưa rụt rè của Bạch tiểu thư. Ngoại trừ trong phòng tắm hôn nồng nhiệt, ở ngoài Bạch tiểu thư gần như không đáp lại nàng.


Chung Minh lấy cánh tay nâng chân nhỏ thon dài của Bạch tiểu thư lên, chỗ bí ẩn liền phơi bày trước mặt Chung Minh. Bàn tay bao trùm lên nên ấy, chậm rãi chơi đùa vân vê, chỉ thấy người dưới thân nắm chặt ra giường, ngực không ngừng phập phồng, trong ánh mắt lạnh lùng vì cảm giác khoái lạc mà bớt đi vẻ lãnh đạm, thêm vào đó là thần sắc mê ly.


Chung Minh nhìn gương mặt xa lạ, chợt khó chịu muốn khóc.


Chung Minh đối với Bạch tiểu thư làm tất cả những gì nàng cùng làm với bạn gái cũ. Trí nhớ của Chung Minh đều bị hình ảnh bạn gái lấp đầy, cùng người đó đụng chạm da thịt vốn đã khắc cốt ghi tâm.


Bất chợt chuyện trước đây như thủy triều dũng mãnh hiện lên trong trí nhớ, một cái nhăn mày, một nụ cười của bạn gái cũ rõ ràng như mới hôm qua.


Người kia đi qua sân thể dục rộng lớn như vậy chỉ vì mua cho Chung Minh một cây kem. Ngày hè ánh nắng mặt trời rực rỡ phơi trên làn da trắng của người yêu, gương mặt xinh đẹp bởi vì ánh nắng chói chang mà hơi cau lại. Tóc dài che đi khuôn mặt người yêu, đến khi một cây kem hình nón nằm trong tay Chung Minh mới thấy người yêu đổ mồ hôi vì mình.


Bạn gái vì Chung Minh đã làm rất nhiều việc, người kia yêu Chung Minh căn bản không cần hoài nghi, nhưng tại sao chỉ chớp mắt người yêu đã cùng người khác đi mất rồi?


"Tôi thật sự không rõ, tại sao phải như vậy." Chung Minh kéo tóc Bạch tiểu thư, bị đau, vốn đã đắm chìm trong sung sướng lại vì đau mà tỉnh lại, không rõ việc gì, lại thấy người trước mặt mắt đang đỏ lên.


Chung Minh bộ dạng muốn ăn thịt người nhìn Bạch tiểu thư, tay kia đã muốn thâm nhập trận địa, rất nhanh tìm đến nơi tư mật mà hoạt động. Cự li gần có thể cho Chung Minh thấy được từng biểu hiện biến hóa nhỏ của Bạch tiểu thư. Từ đau đến ngấm ngầm chịu đựng, từ chịu đựng đến đắm chìm, từ đắm chìm đến sung sướng.... Chung Minh hiểu được mình mỗi lần chạm vào đều vừa đúng chỗ, cơ thể Bạch tiểu thư co rút lại rất nhanh tiếp tục co rút, dường như sắp tới đỉnh vui sướng. Người dưới thân sắc mặt vô cùng đỏ, cả người hồng hào, bị ép mở ra hai chân phải kẹp vào hông của Chung Minh, bên trong chặt chẽ làm động tác hai ngón tay của Chung Minh trở nên gian nan hơn.


"Bạch tiểu thư". Chung Minh đột nhiên dừng lại động tác phóng đãng, buông tha mái tóc dài, lấy tay kéo hai má Bạch tiểu thư: "Vui vẻ như vậy sao?"


Vốn đã tới cao trào nhưng lại đột ngột ngừng lại, chỗ sâu nơi bụng dưới bỗng nhiên mất đi kích thích, biến thành cảm giác bị trêu đùa, khát vọng mà không được thỏa mãn vô cùng khó chịu, cơ thể không khỏi tự siết chặt đòi hỏi.


"Bạch tiểu thư thật không biết xấu hổ." Chung Minh cảm giác được ngón tay mình khó có thể rút ra, cười khẩy nói.


Bạch tiểu thư nắm chặt ra giường đến khi ngón tay trắng bệch. Lấy hết can đảm, thả lỏng, giọng nói khô khốc khàn khàn nói: "Bạch Cẩn Niên."


Chung Minh nhướng mày.


"Tôi tên Bạch Cẩn Niên. Lần sau làm nhục tôi, xin trực tiếp gọi tên tôi, để tôi nghe hiểu được."


Biết được tên làm Chung Minh có chút kinh ngạc. Nữ nhân này ngoại trừ có khuynh hướng thích bị ngược đãi, hình như tâm đã chết lặng, một lòng cầu nhục.


Vậy nên Bạch Cẩn Niên hoàn toàn phối hợp không phản kháng để Chung Minh dễ dàng đoạt lấy.


Nhưng tâm trí Bạch Cẩn Niên vẫn tồn tại kiêu ngạo, nếu không tại sao không nghe được thanh âm Bạch Cẩn Niên, không thấy Bạch Cẩn Niên đón chờ?


Chung Minh cay đắng cười, có thể Bạch Cẩn Niên giống mình, sa vào trầm luân.


"Bạch Cẩn Niên, vậy cô nghe cho rõ, đêm nay cô chính là của tôi, tất cả phải nghe theo tôi, hiểu chưa?"


"Hiểu được." Quả nhiên trả lời hai chữ này mắt Bạch Cẩn Niên cũng không chớp, giống một thi thể chết không nhắm mắt. Cơ thể Bạch Cẩn Niên mẫn cảm, rất nhanh nóng lên, tương tự cũng rất nhanh hạ nhiệt. Biểu cảm trên khuôn mặt đóng băng, đã không còn một chút nhiệt tình khó nhịn, giống như người khác có kích thích gì cũng không khơi ra một chút cảm giác.


Nhưng Chung Minh cũng hiểu được thân thể Bạch Cẩn Niên. Chỉ cần một cái hôn, có thể làm cho ánh mắt Bạch Cẩn Niên trở nên mờ mịt.


"Có lẽ cũng chỉ có đêm nay. Cô không cần phản kháng không cần nhẫn nại, cùng tôi sung sướng đi." Chung Minh hôn lên đôi môi đỏ mọng bất động của Bạch Cẩn Niên, lưỡi quấy nhiễu khoang miệng, không phản ứng, hung hăng cắn môi Bạch Cẩn Niên, có mong muốn nghe được Bạch Cẩn Niên than đau.


"Bạch Cẩn Niên, cô là vui sướng từ việc bị ngược đãi?" Chung Minh nắm cằm nâng đầu Bạch Cẩn Niên lên. Tay phải bắt đầu cọ xát làm nóng thân thể, thật hài lòng khi thấy đôi môi Bạch Cẩn Niên bắt đầu run lên.


"Ngược đãi...." Bạch Cẩn Niên miễn cưỡng mở miệng, giọng điệu không được rõ ràng, hô hấp dồn dập làm xáo trộn ngôn ngữ, "Có lẽ bây giờ chỉ có bị ngược đãi, bị nhục mạ.... Mới khiến tôi cảm giác được mình còn sống."


Chung Minh bỗng nhiên đau xót, đau xót xong lại trở nên luống cuống.


"Được, hôm nay tôi sẽ đem toàn bộ tự tôn của cô dẫm nát dưới chân, Bạch Cẩn Niên." Chung Minh đáp lời giống như đang thốt ra một lời thề ước hẹn, cảm thấy an ủi đối phương, thề sống chết thỏa mãn người kia, tuyệt không đổi ý.


Bạch Cẩn Niên nghe nói vậy đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt trở nên hồng hồng, nhắm mắt lại, giống như khóc phát ra một tiếng rên.