Tết âm lịch còn lại hai ngày nghỉ, Đường Đường gọi Chung Minh đi ra ngoài một chút, Chung Minh tức giận cự tuyệt: "Đi cái mông! Bên ngoài tuyết rơi gió lớn, em muốn chết sao em gái?"
"Dù sao cũng tốt hơn cậu ở nhà một mình suy nghĩ lung tung. Mình lấy xe chồng mình đón cậu, dẫn cậu đi gặp bạn mới của mình."
"Bạn mới?" Trực giác Chung Minh cảm thấy không tốt lắm.
Giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn đúng không? Chung Minh nghĩ cái gì thì ra cái đó.
Đường Đường ngồi đối diện dính như keo với cô gái nào đây? Vì sao ngồi cạnh cô gái này thì bộ dạng lẳng lơ của Đường Đường lại trở thành thiếu nữ nhà lành?
Đối với loại sức mạnh của nữ nhân trưởng thành này Chung Minh thật sự không có sức chống đỡ, chỉ ngồi đối diện mà Chung Minh đã cảm thấy ống máu đã mất đi một nửa.
"Cậu ấy là Chung Minh, cùng tôi mặc một cái quần yếm lớn lên. Đây là honey của mình...." Đường Đường muốn giới thiệu, kết quả giới thiệu đến nữ cường nhân thì ngừng lại, tiện đà quay đầu cầu nhẹ nhàng hỏi đối phương, "Honey, tên gì?"
"Lục." Đối phương trả lời ngắn gọn.
"Lục tiểu thư." Đường Đường không sợ mất mặt trước mọi người tiếp tục nói.
Khóe miệng Chung Minh co rúm, đây là chuyện gì? Hai người dính như keo mà không biết tên của nhau? Người này lại làm trò gì nữa đây?
Lôi Đường Đường vào WC, Chung Minh chất vấn: "Cậu và Lục tiểu thư kia xảy ra chuyện gì? Đừng nói với mình loại này.... Là cái quan hệ đó nha!"
"Đúng vậy, giống cậu và Bạch Cẩn Niên, quen biết sau một đêm. Nhưng hai đứa mình cảm thấy khá hợp nhau, nên quyết định thử kết giao." Đường Đường nói lời này mặt lại tỏ vẻ không sao cả.
"Cậu không sợ chồng cậu biết?"
"Biết thì biết, biết thì vừa vặn ly hôn."
"Đường Đường, cậu nghĩ cậu đang làm cái gì? Cậu thật vất vả đem mình đi ra ngoài, hiện tại lại muốn làm trò ly hôn, cái này là vì sao...."
"Kết hôn không phải mình tự nguyện." Đường Đường dựa vào tường hai tay chống nạnh, nói lời thẳng thắn sắc bén, không có một chút kệch cỡm. Chung Minh nghe giống như áp lực đè nén lâu ngày được phát tiết.
Đường Đường nói tiếp: "Cậu biết năm đó mình kết hôn vì cái gì không? Nếu không phải mẹ lấy cái chết ép kết hôn thì mình có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế? Mình và Đổng Dịch Huyên đã sớm bỏ trốn? Còn về phần người chồng kia là do bạn mẹ giới thiệu? Về phần đói khát đến online tìm tình một đêm? Chung Minh, cậu không phải ngày đầu quen biết mình, cậu biết mình đối với họ Đổng một lòng một dạ, kết quả người ta phủi mông một cái đi cũng không lưu lại cho mình cái gì, quản "sinh hoạt" thân mật của bản thân có nên không. Nghĩ đến đây mình muốn cười to luôn Chung Minh à, cậu nói cho mình biết, chân tình đáng giá bao nhiêu tiền? Không đáng một đồng? Cho dù chỉ là tình một đêm còn có một người thương yêu mình cả đêm, họ Đổng hiện tại ôm người nào ai biết đây. Giữ gìn cho cô ta có ích gì!"
Sắc mặt Chung Minh xám ngắt, thật cẩn thận hỏi: "Nguyên lai cậu cùng Đổng Dịch Huyên có kết giao.... Mình hoàn toàn không cảm giác được." Đổng Dịch Huyên là bạn học của hai người, có thời gian Đường Đường cùng cô ấy rất thân thiết, nhưng họ Đổng đích thực là nữ tử lãnh đạm, Chung Minh chỉ cảm thấy Đường Đường sùng bái người ta nên kiên quyết muốn kề cận mà thôi, không nghĩ đến còn có chuyện như thế.
Nếu thật sự như lời Đường Đường nói, đúng là có chút thương xót. Nhưng làm bạn tốt chẳng lẽ cổ vũ ca ngợi nói "Ừ, tình một đêm là một chuyện tốt" như vậy phải không?
"Mình cảm thấy, việc này, có hơi ảo..... Cậu muốn cùng cô ấy, từ một đêm thành tình nhiều đêm sao? Có biết gì về cô gái ấy không? Muốn tìm hiểu người ta một chút không?"
Đường Đường cả người xụi lơ: "Chị gái của mình, xin chị, mình không cần cùng cô ấy kết hôn, chẳng lẽ đi điều tra hộ khẩu nhà người ta sao? Giống cậu với Bạch Cẩn Niên thôi, chuyện tình ba trăm năm cũng chỉ gặp một lần, yên tâm đi."
Chung Minh buồn phiền không nói ra lời.
"Kỳ thật, mình đặc biệt hâm mộ cậu cùng Bạch Cẩn Niên." Cuối cùng Đường Đường nói bên tai Chung Minh, "Nhìn cậu cùng cô ấy cả ngày đấu khí, mình hâm mộ muốn chết. Nếu họ Đổng còn bên cạnh, mình tình nguyện cùng cô ấy một ngày đại chiến tám trăm hiệp. Không giống hiện tại cả một người cãi nhau cũng không có, từ ngày đó mình có cảm giác sẽ cô đơn đến già, ha ha..."
Chung Minh thật sự kinh ngạc vạn lần: Ước ao mình và Bạch Cẩn Niên? Ước ao như mình và cô ta mỗi ngày đấu khí đến thể xác và tinh thần mệt mỏi? A, trên thế giới này mọi người đều có khuynh hướng tự ngược sao? Đường tiểu thư thật có thể ở cạnh người cả ngày sinh khí với chính mình, đem trái tim treo ngược là một loại cảm nhận tình yêu sao?
Nhưng Chung Minh cũng tự hỏi mình, nếu một ngày Bạch Cẩn Niên biến mất, không ai cùng nàng cãi nhau, không ai cho nàng trêu chọc, cũng không thấy được vẻ mặt đáng ghét kia, cuộc sống sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ?
Không dám tưởng tượng.....
Nhìn Đường Đường thân thuộc cùng người xa lạ họ Lục mắt đi mày lại thân mật, bức họa này Chung Minh nhìn vô cùng không thoải mái. Bởi bì Chung Minh biết bề ngoài thân mật như vậy, nhưng tâm Đường Đường chỉ toàn khoảng trống.
Đường Đường rõ ràng vẫn còn yêu họ Đổng, chỉ có thể chọn người lấp đầy khoảng trống, Bạch Cẩn Niên có phải cũng có cảm thụ như vậy? Ai có thể nói, Chung Minh không phải như vậy?
Từ tiệm cà phê ấm áp nói lời từ biệt hai người kia, Chung Minh không ngồi xe về nhà, mà bước chậm trong gió rét.
Luôn luôn sợ lạnh lại đi trong hoàn cảnh lạnh rét thế này, chính là muốn không khí lạnh lẽo tẩy đi một chút ý nghĩ, muốn đem chuyện không vui hoàn toàn tẩy sạch, cả người run rẩy giải phóng đại não đang bất an.
Chung Minh đứng đón đầu gió lạnh, muốn đón gió rít gào: Thần ơi, xin thần đem tên hỗn đản trong đầu tôi đi đi. Tôi không muốn thích người nào, không muốn quan tâm người nào, như vậy sẽ không có thương tâm khổ sở.
Vừa mới đối thoại trong lòng vài câu với thần, Chung Minh đột nhiên bị một người hung hăng lôi kéo vào trong xe. Đang muốn lớn tiếng la cứu vì tưởng mình bị bọn bắt cóc trói đem đến nơi hẻo lánh bán, còn chưa thấy thần linh thì đã xuất hiện bệnh thần kinh.
"Một mình cô đứng trên đường khóc cái gì?" Bạch Cẩn Niên đến bây giờ đều không có thói quen mang theo khăn tay bên người, cho nên dùng tay áo giúp Chung Minh lau nước mắt. Ngữ khí ba phần trách cứ bảy phần quan tâm, làm cho ánh mắt Chung Minh khó rời được khỏi khuôn mặt của Bạch Cẩn Niên.
"Tôi đang khóc? Tôi đang khóc sao? Nói bậy." Chung Minh xấu hổ cười, ngồi vững vàng, "Cô mới là, như thế nào đột nhiên xuất hiện ở đây." Bạch Cẩn Niên thấy Chung Minh quật cường cũng không nhiều lời, chỉ có thể theo lời Chung Minh nói: "Tôi lái xe đi ngang qua, tùy ý trong đám người lại nhìn thấy cô. Rất kì quái, tôi cũng hiểu đây là sự trùng hợp đáng sợ."
Tác giả: Mọi người vẫn phải duy trì xem văn trong sáng a, vạn lần không cần tích cực, tích cực sẽ không hứng thú đâu.
A còn có gì nữa không, kì thật tác giả không phải là Chung tiểu thư hay Bạch tiểu thư, là mẹ của các nàng ấy a! (Lạnh quá).