Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 49: 49: Đến Bảo Sơn






Nơi âm u lạnh lẽo, không biết là ngày hay đêm,một người nằm thoi thóp trên đất ẩm ướt, giữa lùm cỏ rậm rạp.

Hắn mặc y phục trắng cáu bẩn,loang lổ vết máu,gương mặt lắm lem ,da trắng nhợt nhạt,thỉnh thoảng trong hơi thở yếu ớt đứt quãng giọng nói khe khẽ thốt ra.

_Tử! Lăng!.

.

hước!.

ặc! ặc!.

.

Đó chính là Mộ Tuyết,Y bị Khiêm Tử Lăng dùng chú Di Thuật đưa đến đây, không biết đã nằm như thế bao nhiêu lâu,vẫn không thể gượng dậy nổi.

Đầu óc quay cuồng,chuyện kiếp trước kiếp này đan xen lẫn lộn,còn thấy được cả ký ức của Lãnh Mộ Tuyết,thấy Hắn đi đến một nơi vô cùng lạnh lẽo ,tuyết phủ trắng xóa,hắn đã dùng chú thuật yểm một vòng kim quang trắng bảo vệ khỏi gió tuyết nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương của nơi này.

Hắn đang lên dốc,dường như là đang leo lên đỉnh của một ngọn núi,gió thổi qua mang theo hơi nóng phả vào người hắn.

_Đùa à?
Phía bên kia đối diện ngọn núi băng này lại là một ngọn núi lửa mà dung nham trong lòng núi đang sôi sục một màu lửa đỏ rực.

Hắn đến nơi quái quỷ này làm gì chứ?
_Ầm!.

ầm !.

Nơi khe vực giữa hai ngọn núi lại có một khối kim loại trắng kỳ dị , không ngừng phóng ra lửa điện.

Lãnh Mộ Tuyết gia tăng linh lực cho vòng kim quang bảo vệ thêm nhiều lớp,dùng kinh công phi thân xuống bên dưới.

_Hừm!.

cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!.

nguyên liệu luyện thần võ của ta!.

.

_Ặc!.

ặc!.

Cơn ho chợt đến kéo Mộ Tuyết về với thực tại,sau đó chưa được bao lâu Y mê mang thiếp đi ,lại nhìn thấy hình ảnh Khiêm Tử Lăng đang nằm trong một trận pháp.

_Á!.

.

aaaa!.

Cái nốt chu sa trên trán của Mộ Tuyết phát sáng khiến cho đầu của Y đau buốt,buột miệng kêu lên.

Y lại bị kéo vào ký ức của Lãnh Mộ Tuyết
Y nghe loáng thoáng bên tai mình tiếng của Lãnh Mộ Tuyết đang đọc một bí tịch
_Trường Bạch Sơn,Long Sơn Đỉnh,Bảo Sơn,Tây Quỷ Sơn là bốn nơi có linh khí sơ khai,một trong bốn nơi này là con đường dẫn vào tiên giới!.

.

ừm!.

là nơi nào chứ?hì nếu tìm ra con đường này thì đúng là một bước lên tiên!.

ha ha!.

_Ưm!.

ưm!.

.

đầu ta nhức quá! aaaa!.

_Á!.

nhức đầu quá!.

Mộ Tuyết rên rỉ trong cơn mê
_Nước!.

nước!.

.

Cả người của Y nóng bừng lên,dấu chu sa trên trán dường như bị đều gì đó kích thích nó càng lúc càng phát sáng.

Từ một nơi cách đó không xa trong một đống bụi đất ,phát ra ánh kim đỏ lờ mờ,sau đó càng lúc càng sáng hơn , một viên ma đan đỏ rực nằm trong lòng một bàn tay xương xẩu bị chôn vùi trong đất bay lên lơ lửng.

Nó như bị hút về phía Mộ Tuyết đang nằm.


_Hước!.

.

ực!.

.

Kỳ lạ thay dấu chu sa trên trán của Mộ Tuyết như hút cái viên tròn màu đỏ đó bay vào miệng của Mộ Tuyết,Y nuốt ực một cái đã nuốt ma đan xuống họng.

Hoá ra trước đây trong lúc cấp bách Khiêm Tử Lăng chỉ nghĩ đến việc đưa Mộ Tuyết đến một nơi an toàn mà không ai phát hiện ra,nghĩ nhanh đến Động Dạ Nguyệt treo leo trên vách núi,nhưng ma lực của hắn không đủ cho nên trong lúc Hắn di chuyển Mộ Tuyết lại di chuyển Y xuống đáy vực nơi mà Hắn đã di chuyển hai thi thể phu phụ Ngưu Tinh cùng với Ma Đan của Ma Tôn.

Cái thứ mà Mộ Tuyết đã nuốt kia chính là Ma Đan của Ma Tôn.

Ma Đan vào người của Tiểu Quỷ công phá mãnh liệt,thiếp lập lại toàn bộ các mạch máu,khớp xương,huyết quản đảo lộn,khiến sức chịu đựng của Mộ Tuyết đẩy đến giới hạn,Y la hét điên cuồng,toàn thân nhuộm một màu đỏ tươi,cả tròng mắt cũng chuyển đỏ.

_Áaaaaaaaaa! !
_Uỳnh!!.

Từ dưới vực sâu trăm trượng đen tối bổng dưng vang lên tiếng nổ xé không gian khiến cả Trung Ma Vực rung chuyển ,đi song song với nó là thứ ánh sáng đỏ kỳ dị bao trùm cả núi rừng.

Cả làng Ngưu Tinh kinh hãi,yêu ma quỷ quái lân cận cũng lo lắng.

_Là là chuyện gì vậy?
_Có Quỷ mới xuất thế à?
_Aaa! sợ quá !.

ở đây còn an toàn không hả?Nó là quỷ cấp gì thế?
Một Lão Trâu Tinh già nua nói.

_Lão phu đoán chừng màu kim quang ánh đỏ đó chính là đặc thù của Quỷ cấp Tuyệt!.

nên tìm chỗ ẩn nấp thôi!.

Một pháo đài của dòng tộc Quỷ Tướng canh giữ Trung Ma Vực nghe bọn quỷ quái trú ẩn gần rừng Xương Rồng kháo nhau chạy trốn còn đồn rằng có Quỷ cấp Tuyệt xuất thế liền xuất binh chạy đến xem xét.

Động Dạ Nguyệt lẫn vực sâu đều bị bới móc,lục soát tìm kiếm từng thớ đất ,nhưng kỳ lạ thay ,ngoài hai bộ xương Trâu Tinh và vết tích của xác cây Hoa Dạ Nguyệt Chuyển Mệnh ra chẳng còn gì.

Nhưng lại phát hiện ra hàng nghìn vết cào cấu trên vách đá sâu hút để lại dưới vực,vừa dài vừa sắc ngọt khiến cho tên Quỷ Tướng cũng khiếp đảm ,Hắn đoán chừng đã có một bàn tay vuốt sắc gây ra,tốc độ phải cực nhanh cực chuẩn và hung bạo.

_Có thể cào vách đá gây ra những vết này không phải là quỷ tầm thường!.

.

Hừm!.

! !
Mộ Tuyết ngây dại chạy sang tửu lâu lớn va phải đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn,Y ngã ngửa ra sau,đau đớn mếu máo.

_Aaaa!.

đau!.

hic hic!.

Tên đệ tử của Trường Bạch Tiên hiểu chuyện liền đến bên cạnh Mộ Tuyết đưa tay kéo Y đứng lên,vẻ mặt bối rối.

_Xin lỗi cô nương,nàng có sao không?
Ánh mắt mèo con ngấn lệ,miệng bậm nhẹ môi để lộ cái má lún đồng tiền đáng yêu,Mộ Tuyết như hớp hồn tên đệ tử kia ,khiến hắn mê mẩn,đứng đực mặt ra.

Đông Kỳ Vân nhanh chân chạy sang kéo Mộ Tuyết về phía mình,Y mau mắn nói.

_À!.

không sao, không sao!.

tiểu muội của ta trời sinh đầu óc ngờ nghệch,suy khờ,đã làm bẩn y phục của Tiên gia,xin lỗi!.

.

đi thôi đi thôi!.

_Aa! không!.

con ngựa !
_Ngươi mới ngựa đó ,im lặng chút đi!.

Đoạn kéo Mộ Tuyết đi sang đường, không để cho Mộ Tuyết nói thêm điều gì hay cho tên đệ tử đó hiểu thêm điều gì nữa.

Cả ba nhanh chóng rời khỏi Trấn trước khi bị Mộ Tuyết làm lộ thân phận.

Nhưng Dung Ân không phải là Tu Nhân cấp thấp, lớp da hoá trang từ thuật dị dung của Đông Kỳ Vân tạo ra không che được mắt của hắn.

Dung Ân từ trong tửu lâu nhìn sang phía đối diện đã thấy ba vị ngồi ở quán mì có chút kỳ quái,liền niệm chú giải thuật che mắt.

_Hừm! là tên nhãi ranh Đông Kỳ Vân và con Yêu Hồ!.

tưởng dùng dị dung thuật thì lão phu không thể nhận ra hay sao!
Riêng Mộ Tuyết thì Hắn nhìn mãi chẳng ra là ai,cũng đúng bởi vì Đông Kỳ Vân chỉ cho Mộ Tuyết mặc y phục của nữ đệ tử và điểm phấn tô son cho Y mà thôi,huống hồ Mộ Tuyết là Đại Mỹ Nam với làn da trắng như ngọc mịn như hoa ,nhan sắc so với nữ nhân chân chính có hơn không kém.


Không vội bứt dây động rừng,Dung Ân tập hợp đệ tử bàn ra kế sách và âm thầm bày trận pháp ở phía trước đón đầu Đông Kỳ Vân.

Trời dần tối thì cả ba đi đến bìa rừng ngoài trấn ,Bạch Diễn Tình không dừng càu nhàu.

_Hừ!.

có khách điếm trong trấn không ở chạy ra nơi rừng rú này làm gì?Ngươi sợ vài cái tên đệ tử tép con của Trường Bạch Tiên sao?
Đông Kỳ Vân vẫn một tay nắm chặt tay Mộ Tuyết một tay phe phẩy quạt ,Y vừa ung dung đi vừa nói.

_Núi rừng không phải là thích hợp với Hồ Ly như ngươi hay sao,huống hồ ở trong tửu quán đó có hơn cả trăm tên đệ tử của Trường Bạch Tiên,ta và ngươi thì dễ dàng đánh trả nhưng Lãnh Sư Huynh thì không thể!.

.

cứ nhịn việc nhỏ trước mắt để sau này làm chuyện lớn!.

_Hừm!.

bổn tiên đây tu luyện hơn ngươi mấy trăm năm ,cần ngươi dạy ta sao?
Đông Kỳ Vân nhếch nhẹ khoé môi lộ ý cười
_Già thế cơ?
_Ngươi!muốn ăn đòn hả?
Đông Kỳ Vân vừa quạt cho Bạch Diễn Tình vừa cười nói
_Ấy ấy không muốn! bớt giận!.

bớt giận!.

tiên gia gì mà hay nổi giận thế này?
Trong lúc ấy bổng dưng vang lên tiếng kêu cứu của nhiều người,và tiếng bước chân chạy đến từ phía ngược lại ,Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình liền đề cao cảnh giác thủ thế tự vệ.

Từ bóng đêm mơ hồ có năm ,sáu người bị thương,mệt mỏi dìu dắt nhau chạy đến phía sau còn có đệ tử của Trường Bạch Tiên đuổi theo truy sát,bọn chúng hô hoán nhau
-Bọn Bách Kiếm Môn các ngươi còn chạy đi đâu được nữa ,chịu chết đi!
Một người trong nhóm người bị truy sát chống trả lại nói
-Hừ!.

bọn ta dù chỉ còn hơi thở cuối cùng cũng không để cho bọn người Trường Bạch Tiên các ngươi sống yên thân!.

.

yaaaaa!.

.

Nghe thấy đệ tử của Bách Kiếm Môn bị truy sát Đông Kỳ Vân nóng lòng lao đến giải vây ,nhưng bị Bạch Diễn Tình kéo lại
-Ngươi đừng vội! hãy quan sát thêm!.

Chưa để cho Bạch Diễn Tình nói hết câu thì bọn đệ tử của Bách Kiếm Môn đã bị giết hết,Đông Kỳ Vân không thể nén giận ,hắn giằng tay ra khỏi Bạch Diễn Tình xông đến tả xung hữu đột đánh cho bọn đệ tử Trường Bạch Tiên ói máu nằm thoi thóp,một trong các đệ tử của Bách Kiếm Môn thều thào gọi tên Đông Kỳ Vân.

-Đông Quản Sự! aa!.

ặc ặc!.

Đông Kỳ Vân vội ngồi xuống đở đầu của hắn lên,Y vừa nói vừa dùng tay còn lại truyền linh lực giữ mạng cho tên đệ tử đó
-Ngươi sao rồi?ngươi cố lên,!.

.

ngươi là đệ tử của Đường Chủ nào?
-Ta! hước ! ta!.

đương nhiên là đệ tử của Dung Ân Trưởng Lão!.

.

yaaaaa!.

.

Đông Kỳ Vân vừa ngộ ra thì tên đó cũng vừa đẩy cho Y một chưởng vào ngực
-Hừ!.

.

-Soạt!.

.

Nhưng Bạch Diễn Tình nhanh hơn hắn,Y dùng đuôi kịp quấn lấy cổ của Đông Kỳ Vân kéo về phía mình , ôm vào lòng và đồng lúc tung đuôi đánh cho tên đệ tử kia bay xa mất hút,Đồng Kỳ Vân bị siết cổ mặt đỏ bừng lên,nước mắt cũng trào ra,vừa ho vừa trách.

_Yaaaa!.

cái tên này!.

sao ngươi lại siết cổ ta chứ?
Bạch Diễn Tình trừng mắt ,nghiến răng,hận không thể bốp nát cổ của tên trước mặt này
-Gr ừ!.


bổn tiên mà không kéo ngươi về kịp thì ngươi đã bị tên đó đánh cho nát linh đan rồi đấy!
-Hừ ngươi có phóng đại không hả,Hắn cùng lắm chỉ là linh đan cấp Bạch Kim thôi!
Bạch Diễn Tình gào lên như muốn làm thủng màng nhĩ của Đông Kỳ Vân.

_Uổng cho ngươi học chú thuật, trong lòng bàn tay của hắn có yểm chú mà nhìn không ra! Còn Cãi Lại!.

Đông Kỳ Vân cũng không nhận sai càng cãi thêm.

_Ngươi đánh cho hắn bay xa trăm dặm ta làm sao mà biết đó có phải là chú thuật gì hay không chứ?
Bạch Diễn Tình mím chặt môi ,tức muốn nổ phổi,sau đó xách cổ áo của Đông Kỳ Vân lên,khiến cho Hắn chới với.

_Hừ!.

.

nói chuyện với ngươi ta thà nói chuyện với tên suy khờ Tiểu Tuyết ,ít ra hắn cũng biết nghe lời!.

.

_Ya,ya ya!.

thả ra!.

Ta cũng thấy Tiểu Tuyết ngoan hơn ngươi!.

Tiểu Tuyết há!
Đông Kỳ Vân quên bén là lúc Hắn chạy đến đánh bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên thì đã buông tay của Mộ Tuyết ra rồi,đến lúc này mấy nhớ đến Y.

_Á!.

Tiểu Tuyết đâu rồi!.

_Ta làm sao mà biết được!.

Một toán người bổng dưng xuất hiện ,kèm theo giọng nói kiêu căng đáng ghét của Dung Ân.

_Hahaha!.

Tên nhãi ranh và con Hồ Ly đáng ghét,hãy nhìn xem là ai đây?
Mộ Tuyết đã bị Dung Ân bắt giữ ,lão ta còn kề kiếm sắc bén vào cổ của Y.

Mộ Tuyết sợ hãi khóc lóc.

_Ca ca!.

cứu ta! huhuhu!.

.

ta sợ!.

lão ta là người xấu!.

Đông Kỳ Vân lo lắng trấn tĩnh Mộ Tuyết
_Tiểu Tuyết ngoan đừng sợ!.

.

hừ!.

Cái lão già chết tiệt ngươi!.

đến một cô nương ngốc nghếch cũng không tha!.

mau thả Tiểu Tuyết ra!.

Dung Ân nheo nheo mắt nhếch ria mép
_Hừ!.

lão phu tuân lệnh của Tông Chủ Hàn Bất Tiếu truy sát tất cả bọn người của Bách Kiếm Môn , không tha một ai!.

Tiểu tử thối khôn ngoan thì hãy tự bạo hủy linh đan đi,lão phu có lòng thương xót sẽ tha cho ngươi sống !.

.

Đông Kỳ Vân nhăn ấn đường mặt khó chịu nói.

_Ta phỉ! Có điên mới tin lũ ác độc các ngươi! thả Tiểu Tuyết ra mau! bổn Công Tử đây sẽ tha cho lão một con đường sống!.

Dung Ân mặt giận dữ đến độ máu muốn chảy lên phá tung não.

_Hừ!.

không nghe lời hả xem đây!.

_Á!.

huhuhu!.

đau đau!.

Lão ta độc ác cứa vào cổ của Mộ Tuyết khiến cổ của Y bị cắt một đường ,máu chảy túa ra ướt cả cổ áo.

Đông Kỳ Vân tròn mắt hốt hoảng ,nắm chặt lòng bàn tay lại giận mình không thể tung chưởng đánh Dung Ân.

_Khốn kiếp !.

.

yaaa!.

.

_Bốp!bốp!.


Bạch Diễn Tình dùng phân thân ,hiện ra một phiên bản đứng sau lưng bọn người của Trường Bạch Tiên,tung đuôi đánh Dung Ân buông rơi kiếm xuống đất.

Mộ Tuyết sợ hãi vùng ra khỏi tay lão chạy đến phía Đông Kỳ Vân,nhưng Dung Ân đánh tới một chưởng vào lưng Y,khiến cho Y bay đi ngã vào người của Đông Kỳ Vân.

Dung Ân liền hô lên.

_Bày trận!
Bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên liền nén đau đớn ,đứng gượng dậy,mỗi tên thi chuyển pháp chú ,cùng nhau kết thành một cái lưới ánh sáng ,chụp xuống Bạch Diễn Tình,tức thì phiên bản phân thân đang đánh nhau với Dung Ân biến mất.

Mộ Tuyết trúng chưởng ói máu nằm bất động trong vòng tay của Đông Kỳ Vân.

_Lãnh Sư Huynh,Lãnh Sư Huynh!.

aaa!.

Mộng Thi Thuật bị phá rồi!.

Bạch Diễn Tình đứng dưới lưới phép ,bị bọn Trường Bạch Tiên vây quanh ,bọn họ không ngừng rót linh lực giữ lưới.

Dung Ân cười lớn cao ngạo
_Ha ha ha!.

Hồ Ly !.

ngươi không ngờ lại bị vây giữ trong trận Oanh Lôi này có phải không! ngươi quên rồi hay sao! Tông Chủ của bọn ta chính là Truyền nhân của Tiên!.

đối phó với Hồ Ly như ngươi đương nhiên là có nhiều cách ! ha ha ha!.

.

Bạch Diễn Tình không một chút biến sắc ,hắn đưa mắt nhìn lên cái lưới phép bắt đầu xoẹt ra những tia sét,rồi nhếch mép cười khẩy.

_Oanh Lôi trận là cái thá gì!.

Bổn Tiên hôm nay sẽ đưa các ngươi về âm ty!.

yaaaa.

_Ầm! ầm!.

.

Bạch Diễn Tình tung ra mười một chiếc đuôi quất kịch liệt,hỗn loạn,phá vỡ chiếc lưới trên đầu ,quất bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên nát thân thể,máu thịt lẫn lộn.

Dung Ân đã khinh suất khi cho những kẻ bày trận có linh lực yếu kém thi triển trận pháp, linh đan của những người này không đồng cấp, nên linh lực tạo lưới phép lúc mạnh lúc yếu,khiến trận pháp không thể thi triển,Bạch Diễn Tình dễ công phá,Lão hoảng hốt vội ngự kiếm định bỏ chạy,nhưng bị đuôi của Bạch Diễn Tình quấn lấy chân quật vào gốc cây cổ thụ.

_Bốp! rắc!.

_Áaaaaa!.

.

Hắn bị gãy ngang xương lưng ,máu miệng hộc ra không ngừng.

_Ặc! ưa!.

Bạch Diễn Tình tung một chưởng đánh nát hắn thành tro bụi.

_Ầm!.

_Thứ độc ác không thể để lại trên đời!.

.

hừ!
Đông Kỳ Vân run rẩy ôm Mộ Tuyết ,mắt của hắn đỏ lên ,nước mắt chực trào ra.

_Lãnh sư huynh!.

huynh đừng chết!.

huynh chết rồi ta làm sao ăn nói với bọn đệ tử của Trúc Thanh Đường đây,làm sao nhìn mặt của Tô Đường Chủ đây hic hic!.

Bạch Diễn Tình đi đến xem xét
_Hừm! hắn đã chết đâu mà ngươi lại khóc than!.

_Hic hic!.

Mộng Thi Thuật bị phá rồi!.

thuật này chỉ dụng được trên mỗi người có một lần thôi!.

hic hic!.

huynh ấy còn bị thương nặng như thế, làm sao giữ hai hồn phách của Y ổn định được đây!.

hic!
_Hừm!.

vậy thì mau đưa hắn đến Bảo Sơn càng nhanh càng tốt!.

không phải ngươi nói Thái Sư Thúc của các ngươi Bảo Liên Chân Nhân là người có ngộ tính cao hơn cả truyền nhân của Tiên hay sao,biết đâu lão ta có thể hồi sinh hắn đấy!.

Đông Kỳ Vân nghe thế liền cõng Mộ Tuyết lên lưng ngự kiếm bay đi.

_Bạch Diễn Tình đi thôi!.

.

phải cứu huynh ấy !.