Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 17: 17: Lục Vị Đệ Tử Của Tạ Tông Chủkhiêm Tử Lăng






Đông Kỳ Vân đi đến gần Cấm Địa thì thấy chúng đệ tử Bách Kiếm Môn vây kín Động, chẳng còn lối nào vào Động Tu Linh mà không bị phát hiện ,liền nghĩ đến con suối chảy uốn quanh sau Sơn Động có một lối thông vào chỗ của Lăng Đỏ ,vội chạy đến đó ,theo chú thuật mà Tạ Quang Hành dạy cho ,y thi triển linh lực điều khiển một cây hoa mọc trong động vươn dây Leo dài ra đi vào trong hồ nước đi ra bên ngoài.

Y nắm chặt dây Leo hít một hơi nhảy ùm xuống suối.

_Hic ta không biết bơi đó tất cả nhờ vào mày! đi.

Dây Leo thu lại kéo Đông Kỳ Vân theo dòng nước ngầm vào động,vừa trồi khỏi mặt hồ y đã nghe tiếng của Mộ Tuyết la hét vội chạy đến thì thấy cảnh tượng đôi mỹ nam giằng xé ,ẩu đả.

_Tông Chủ ngươi bình tĩnh chuyện năm xưa là có ẩn tình! Lãnh Mộ Tuyết không cố ý truy sát ngươi đâu!
Nghe Đông Kỳ Vân nói cả Khiêm Tử Lăng lẫn Mộ Tuyết đều kinh ngạc.

Mộ Tuyết ngồi nhỏm dậy ,Tử Lăng vẫn tiếp tục quấn áo mặc vào cho y.

_Năm xưa là năm nào?Tại sao ta lại phải truy sát hắn chứ?
Khiêm Tử Lăng đứng lên ,đưa tay kéo Mộ Tuyết đứng lên theo và thu lại Tróc Bì.

_Chuyện năm xưa ta đã bỏ qua rồi! đừng nhắc nữa!
Đông Kỳ Vân cảm thấy thái độ của hai người từng là kẻ thù một mất một còn này có gì đó là lạ,đưa mắt nháy nháy với Mộ Tuyết.

Ý của y muốn hỏi đây là trường hợp gì,nhưng Mộ Tuyết vốn không hiểu nên vẫn ngớ ra chớp chớp mắt nhìn lại.

Tử Lăng trông thấy liền đổi sắc mặt.

_Ngươi tự ý vào Động Tu Linh mà chưa xin ý của ta muốn bị trục xuất khỏi Sơn Trang à?
Đông Kỳ Vân hoảng hồn
_Không có không có ! ta ta ta! chỉ lo Tông Chủ không kiềm chế nổi giết hại Lãnh sư huynh nên mới tự ý vào đây!.

Tử Lăng nghi ngờ
_Bên ngoài có mưa hay sao?tại sao toàn thân của ngươi lại ướt đẫm?
Đông Kỳ Vân trợn mắt há họng.

_"Chết rồi,lối bí mật này chỉ có Tạ Tông Chủ và ta biết thôi! nói sao đây! "
_À khi nãy ta vội quá đi tắt đường qua sau sơn động quanh co rậm rạp cây cỏ ,không may phi thân nhào xuống suối! hề hề!
_Hừm!.

lôi thôi!
Mộ Tuyết đương nhiên là không tin,nhưng cũng không vội hỏi.

_Rời khỏi đây thôi ! ta đói lắm rồi này!
Đông Kỳ Vân thấy Tử Lăng đã khôi phục về bản chất nên cũng bớt lo.

_Bên ngoài chúng đệ tử toàn Môn đã tụ hợp chờ nghênh đón Tông Chủ! họ muốn biết tại sao hai người trở về mà lại phi thẳng vào đây đó!.

mà! ừm! hai ngươi khi nãy không có đánh nhau hả?
Mộ Tuyết buộc dây áo cho đàng hoàng một chút nói.

_Hắn lỡ tay xé nát áo của ta ! nên cởi áo ngoài cho ta mặc tạm! không có đánh nhau.

Kỳ Vân trố mắt
_Ồ!
Tử Lăng nghiêm mặt
_Đi thôi! ra ngoài giải tán bọn ngốc ngoài kia.

Nói đoạn y bước đi trước.

Mộ Tuyết liền kéo tay Đông Kỳ Vân
_Huynh thật bỉ ổi! dám dùng chú mê thuật đánh lén ta!.

_Hơ.

.

hơ! Lãnh sư huynh thông cảm! khi đó tình huống cấp bách!
_Hừ! có phải huynh biết về Lăng Đỏ.

Đông Kỳ Vân xám mặt
_Lăng Đỏ gì chứ?
_Khiêm Tử Lăng mặc chiến bào màu Đỏ! đừng vờ vịt ta thấy huynh thay đổi cả sắc mặt khi nhìn thấy hắn! chuyện này là sao?Lần trước ta vào Động Tu Linh đã thấy hai Khiêm Tử Lăng cùng một lúc,một mặc y phục Đen một y phục Đỏ.

Đông Kỳ Vân mở quạt ra quạt lấy quạt để
Mộ Tuyết cười khẩy.

_Đông huynh ,huynh không lạnh hả,thân bị ướt như vậy còn quạt! mà cây quạt đã rách te tua rồi kìa!
Đông Kỳ Vân nhìn lại đúng là cây quạt chỉ còn trơ que tre,giấy đã rã hết rồi.

Lúc này tiếng của Tử Lăng hét lên
_Hai ngươi đang tâm sự riêng hả!.

sao không đi nhanh ! ?
Mộ Tuyết và Đông Kỳ Vân hoảng vía.

_Tới liền tới liền!.

Đông Kỳ Vân hạ giọng
_Ra ngoài ta sẽ nói sau! giờ thì đừng chọc giận hắn! tên Đỏ kia mà nhảy ra là Bách Kiếm Môn tàn đời.

_Ừm! ừm!.

ta biết ta biết! đi nào!
! Động Hoa Nhân!.

Phong Truy Mệnh lại tiếp tục ảo giác y thấy Tô Nhược Hồng đã xuống tóc xuất gia làm ni cô
_Tô sư muội !.

đừng đi! đừng đi!.

_Hừ! bằng ni cả đời hành y cứu thế nhưng lại thất bại trong việc chế thuốc trị bệnh ngốc!.

Phong sư huynh ! xin bảo trọng!.

Phong Truy Mệnh đứng đực mặt ra nhìn theo bóng lưng của Tô Nhược Hồng như năm xưa dưới tàn cây hoa Tử Điệp y cũng đã từng đứng như vậy nhìn Tô Nhược Hồng đi xa dần.

_Không! ta sẽ không ngốc nữa! ta không ngốc nữa! Tô Sư Muội! ta không ngốc nữa muội hãy ở lại bên ta đi!.

hic hic! Tô sư muội!.

aaaaaa!.

Y chạy đuổi theo vòng tay ôm lấy Tô Nhược Hồng.

Bên ngoài đời thực chú yểm bị phá giải,Phong Truy Mệnh trở lại hình người ,vừa mở mắt đã thấy Tô Nhược Hồng đứng trước mặt,ảo giác sự thật đan xen thế nào mà y ôm luôn Tô Nhược Hồng vào người khóc như mưa
_Hic hic hic!.

ta không ngốc nữa xin muội đừng đi,đừng làm ni cô! hic hic!.

ta thích muội !.

ta thật lòng rất thích muội! hic hic!.

Tô Nhược Hồng ngớ cả người vừa ngạc nhiên vừa buồn cười,nàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng Phong Truy Mệnh.

_Muội hiểu,muội hiểu rồi,huynh đừng khóc nữa,đừng khóc!.

Khiêm Tử Lăng bước ra khỏi động với bộ trung y màu trắng ,theo sau là Mộ Tuyết mặc áo ngoài màu đen của Tông Chủ,cạnh bên lại là Đông Kỳ Vân ướt sũng ,khiến cho các đệ tử nhốn nháo không biết đã có sự tình gì xảy ra với ba vị này.

_Bái kiến Tông Chủ.

Bọn đệ tử của Trúc Thanh Đường nhìn thấy Mộ Tuyết mặc y phục Tông Chủ của Khiêm Tử Lăng cũng há hốc mồm,Đặng Tâm khẽ gọi.


_Sư Tôn,Sư Tôn!
Mộ Tuyết nhác thấy Đặng Tâm lòng cũng vui mừng cười gật đầu với hắn.

Tử Lăng dỏng dạc hỏi.

_Ừm!.

các ngươi tụ hợp lại đây để làm gì?
Triệu Tử Nhẫn nói
_Là Kiều Linh truyền tin bảo Tông Chủ bế theo Lãnh sư huynh bay vào Cấm Địa không biết đã gặp phải chuyện gì nghiêm trọng nên bảo chúng đệ tử tụ hợp lại nơi đây.

Tử Lăng đưa mắt nhìn Kiều Linh
"_Lại là ả! từ khi Kiều Lam mất ,ả lúc nào cũng làm phiền ta! "
_Không có chuyện gì cả giải tán đi.

Chúng đệ tử không dám nghi ngờ Tông Chủ liền hô vang.

_Dạ!
Cát Danh Kỳ lòng đầy nghi vấn nhưng cũng không lộ ra mặt ,cúi thi lễ rồi cũng rời đi.

Kiều Linh chạy đến bên Tử Lăng
_Huynh về rồi ,sao không đến Chính Viện làm muội lo quá! nhất là khi huynh ở bên cạnh tên Lãnh Mộ Tuyết đáng ghét đó.

Tử Lăng nghiêm mặt
_Muội tự ý tập trung đệ tử tội này ta còn chưa tính với muội đó!.

lần sau còn tái phạm đừng trách ta dùng Môn Quy!
Ngọc Nhi thì áp sát vuốt tay Mộ Tuyết.

_Lãnh sư huynh ,huynh mặc y phục Tông Chủ thật là oai phong hơn hẳn!
Cả Đông Kỳ Vân lẫn Tử Lăng và Kiều Linh đều dồn mắt nhìn vào Mộ Tuyết.

Kiều Linh nổi giận
_Ngọc Nhi muội đang nói bậy gì vậy hả? Hừ cái thứ ăn mày có cho hắn mặc Hoàng Bào cũng không giống Hoàng Đế.

Tử Lăng từ khi biết Mộ Tuyết đến nay,y đều mặc y phục trắng tinh khôi,mỗi bộ y phục chỉ khác nhau qua chỉ thêu hình hoa văn.

Nhưng màu trắng lại không tôn lên làn da trắng mịn của Mộ Tuyết bằng màu đen,quả thật y phục Tông Chủ màu đen đã làm cho Mộ Tuyết thêm vẻ anh tuấn.

Đông Kỳ Vân nói.

_Tiền nhiệm Tông Chủ truyền vị cho ai thì người đó xứng đáng có được ! muội đừng nói lung tung!
Ngọc Nhi bẽn lẽn
_Muội xin lỗi muội muội lỡ lời!
Tử Lăng hạ đầu mài khó chịu.

_Văn sự phòng hết việc rồi à?hai muội còn không nhanh chóng quay về đi.

Kiều Linh đoán biết Tử Lăng nổi giận vì y nhớ về việc tranh vị trí chưởng môn năm xưa nên nhanh cáo từ đi trước.

_Muội sẽ về ngay! Ngọc Nhi đi mau!
Ngọc Nhi vội theo sau vẫn không quên véo mông Mộ Tuyết một cái.

_Đi nhé Lãnh sư huynh! hí hí!
_Ui!
_"Xừ!.

cái con nhỏ cuồng véo mông này!.

biến thái.

.

"
Tử Lăng cũng bước vội
_Về giặt sạch áo rồi trả cho ta! chuyện Ma Giới chưa yên đâu! Mộ Tuyết ngươi giữ thân cho kỹ! Kỳ Vân cả ngươi cũng nên về Chính Viện cho mau.

Nói xong y bỏ đi vẫn không quên dùng ánh mắt đe doạ nhìn Mộ Tuyết,liếc Kỳ Vân.

Đông Kỳ Vân lạnh cứng người
_Hước!.

dạ dạ dạ!
Trên đường về lại Đường viện ,Đông Kỳ Vân kể lại.

_Năm năm trước ! chính xác là sau ngày huynh đã chửi mắng Kiều Lam muội một ngày,huynh cùng ta xuống núi đến Lạc Hoa Lâu uống rượu!
!.

Năm năm trước tại Lạc Hoa Lâu!.

Môn Quy của Bách Kiếm Môn không nghiêm khắc mấy,nhưng vẫn có điều cấm đệ tử hoang dâm trác tán,không được đến kỹ phường trăng hoa nhầm bảo vệ tâm trí thuần khiết để không bị quấy nhiễu khi tu luyện.

Vậy mà Mộ Tuyết lẫn Đông Kỳ Vân lâu lâu lại trốn đến thanh lâu này vui vẻ,có khi bị phát hiện chịu nhiều hình phạt nhưng vì tâm tính phóng khoáng cả hai vẫn vi phạm.

Sau khi nhớ lại chuyện không vui Lãnh Mộ Tuyết rủ rê Đông Kỳ Vân đến Lạc Hoa lâu giải khuây.

Đang vui vẻ chén chú chén anh cùng mỹ nữ thì Khiêm Tử Lăng đá cửa xông vào
_Lãnh Mộ Tuyết ngươi ra đây!.

Nhìn thấy Mộ Tuyết nửa nằm nửa ngồi trên giường,một tay ôm mỹ nữ,một tay cầm bình rượu thông thả uống từng ngụm ,Tử Lăng càng sôi máu.

_Kiều Lam, muội ấy đã vì tên tiệt tình như ngươi mà treo cổ tự sát rồi ! ngươi còn ở đây trụy lạc!
Mộ Tuyết dừng uống nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh.

_Nàng ta là thê tử sắp cưới của ngươi! người nên ở bên cạnh lo hậu sự cho nàng là ngươi không phải ta.

Tử Lăng nghiến răng bổ một kiếm xuống,cái bàn tiệc bị chẻ đôi,khiến cho mấy cô kỹ nữ hoảng hốt bỏ chạy.

_Yaaa!
_Rầm!
_Á! chạy mau!.

Tử Lăng hét lên
_Mau theo ta về Sơn Trang!.

Mộ Tuyết ném vỡ bình rượu vào góc nhà,đứng phất lên ,mặt đỏ gắt ,hét lại.

_Khiêm Tử Lăng!.

Lãnh Mộ Tuyết ta thích đi đâu thì đi,thích ở đâu thì ở ,Sư Tôn còn chưa quản ta ngươi lấy tư cách gì mà quản ta?
Không về!
Tử Lăng không kiềm chế liền tung một chưởng đánh Mộ Tuyết,Mộ Tuyết né tránh làm cái giường bị đánh sập.

_Yaaa!
_Rầm!.

Mộ Tuyết triệu Hoả Lôi ra vút bay lên cao trổ luôn nóc nhà ra khỏi kỹ viện đứng trên mái.

_Ta không nhịn ngươi nữa! Khiêm Tử Lăng ra ngoài!.

yaaaa!
_Xoảng !.

Kiêm Tử Lăng cầm theo Huyền Kiếm trổ nóc bay theo.

Khi thấy trong phòng yên tĩnh ,lúc bấy giờ Đông Kỳ Vân đang nấp sát cánh cửa mới lấy quạt che trên mặt xuống.


_Hú hồn!.

cũng may là ta nhanh trí nấp ở đây! không thì bị phát hiện rồi!.

lần trước bị phạt tắm cho mấy con lợn ở Mỹ Thực Đường cả tháng lần này biết đâu bắt ta đi tắm mấy con bò kế bên !.

xừ! tẩu di thượng sách ! chạy đi trước đã!
Nói xong y quăng lại một túi ngân quan xem như đền bù tổn thất cho kỹ viện rồi chạy ra bên ngoài.

_Ầm ,ầm!
Tử Lăng và Mộ Tuyết có cùng linh đan cấp Hoàng Kim nên linh lực ngang ngửa nhau,Huyền Kiếm và Hoả Lôi vốn thuộc hệ băng vũ và lửa điện khắc chế nhau nên hai loại thần võ này cũng mang linh khí như nhau.

Đánh suốt một ngày,Mộ Tuyết và Tử Lăng vẫn trơ trơ dù trên người cả hai đều để lại thương tích ,chỉ tiếc cho dân chúng trong thị phố sợ hãi trốn biệt trong nhà,có những nhà không yên bị hoạ lây đánh sập người dân liên lụy bị thương,vội chạy đến Bách Kiếm Môn tìm Tạ Quang Hành bắt đền.

Mộ Tuyết lúc bấy giờ vận hết linh lực đột phá thăng linh đan lên cấp Tuyệt Hoàng Kim,đánh Tử Lăng bay vào một ngôi nhà đổ sập.

_Yaaaa!
_Á!.

Đông Kỳ Vân suốt một ngày theo dõi trận đánh không dám rời chân,cũng chẳng dám cản ngăn.

_"Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết ! ta đâu có ngốc! đợi bọn họ đánh mệt rồi thì kéo về Sơn Trang băng bó thôi! "
Khiêm Tử Lăng từ trong đống đổ nát đánh ra một chưởng lực với linh khí màu đỏ uy mãnh khiến Mộ Tuyết súyt chút đỡ không nổi,y bị đẩy văng trượt dài một đường.

Mộ Tuyết trợn mắt khi thấy Lăng Đỏ mặt đầy sát khí cầm Huyền Kiếm được ánh sáng đỏ bao quanh bước ra.

Đông Kỳ Vân há họng.

_Lại xuất hiện nữa rồi! aaa!.

Mộ Tuyết kinh ngạc nói.

_Ma Tộc?ngươi! ngươi là người trong Ma Giới?
Tử Lăng nhoẻn miệng cười ma mị.

Bồi một kiếm giáng xuống Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết dùng Hoả Lôi gạt đi kiếm khí đó khiến nó văng qua dãy nhà bên cạnh ,làm dãy nhà đổ sập.

Lăng Đỏ quay lưng dùng kinh công bay lên nóc các ngôi nhà bỏ đi,Mộ Tuyết cũng bám theo sau.

_Lần này ta sẽ thanh lý môn hộ!.

Khiêm Tử Lăng ngươi chết được rồi!.

yaa!
Mộ Tuyết đuổi theo truy sát Lăng Đỏ ở cánh rừng ngoài thành.

Lại một trận đánh long trời suốt cả ngày,linh lực của Tử Lăng Áo Đỏ đã nâng cao ,sức chiến đấu lại ngoan cường hơn,nhưng trong chiêu thức không hề có ý làm Mộ Tuyết tổn thương,ngược lại mỗi chiêu của Mộ Tuyết đều muốn lấy mạng của Tử Lăng.

Đông Kỳ Vân vẫn đứng nấp quan sát.

_Cuồng Kiếm Tầm Ma đúng là Tầm Ma,gặp ma là như phát điên! ám ảnh của Vĩnh Hoa thành đây mà!.

Lúc này Tạ Quang Hành xuất hiện dùng chưởng lực tách họ ra.

_Ầm.

_Dừng tay đi.

Tử Lăng khẽ nói.

_Cửu cửu.

Mộ Tuyết căng thẳng nói.

_Sư Tôn trán hắn có dấu ấn Ma Tộc,còn là loại thuộc Hoàng Gia Ma Vực!.

Sư Tôn nếu không diệt trừ hắn Trung Nguyên sẽ gặp hoạ!
Tạ Quang Hành nhăn ấn đường nói.

_Ta đã từng hứa với Muội Muội ta suốt đời này phải bảo vệ hắn,không thể giết.

Mộ Tuyết sửng sốt
_Sư,Sư Tôn nói gì?
Tạ Quang Hành liền quay sang Tử Lăng lúc này đã bị thương ,điểm một đạo bùa lên giữa trán y,tức thì y ngất đi ,dấu hoả ấn cũng biến mất,Khiêm Tử Lăng biến trở lại y phục đen.

_Đông Kỳ Vân còn chưa chịu ra đây?
Nghe Tạ Quang Hành gọi Kỳ Vân lót tót chạy ra.

_Tông Chủ!
_Cõng hắn quay về Động Tu Linh đi!.

_Dạ!
Đông Kỳ Vân liền cõng Tử Lăng ngự kiếm bay đi.

Mộ Tuyết thắc mắc.

_Sư Tôn người bao che cho Ác Quỷ sau này Bách Kiếm Môn sẽ gặp hoạ.

_Tử Lăng không phải hoàn toàn là người trong Ma Tộc!.

Vào hai mươi bảy năm trước lúc đó ta mới hai mươi tuổi ,tiểu đệ của ta là Tạ Quang Hiệp mười tám tuổi,tiểu muội của ta Tạ Kỳ Nhi mười bảy tuổi cùng bái Sư Tôn là Tiền Tông Chủ.

Trong số bọn ta Kỳ Nhi là thông minh nhất nên chỉ mới mười lăm tuổi đã luyện linh đan đạt cấp Bạch Kim ,mười bảy tuổi đánh chết một Quỷ cấp Đại vang danh cả Lục phái,khiến Sư Tôn rất tâm đắc.

Lúc bấy giờ ở địa phận gần U Minh Nhai bọn yêu ma thường vượt ranh giới lẻn vào thôn làng giết hại dân thường ,tiểu muội nghe tin liền xin Sư Tôn đến đó cứu giúp dân làng.

Tên Quỷ cấp Đại lần này nàng gặp phải tên là Thiên Túc một con rết ngàn chân thuộc hạ đắc lực của Bá Vực Quỷ Vương.

Thiên Túc ranh ma thường hoá thành mỹ nam nhân đi vào thám thính thôn làng trước mới ra tay diệt sạch con người.

Biết được điểm này Tạ Kỳ Nhi xin trú lại một nhà dân ở thôn làng gần với thôn làng vừa bị sát hại để làm A Hoàn chờ Thiên Túc xuất hiện.

Tạ Kỳ Nhi nhan sắc bình dị không mỹ miều như các thiếu nữ cùng trang lứa,dù ở trong Sơn Trang hay ra ngoài hành hiệp nàng đều buộc gọn tóc đuôi ngựa nên trông như nam tử ,khiến nhiều người vẫn hay nhìn nhầm giới tính của nàng ,còn nàng không xem trọng vẻ bề ngoài,tóc buộc gọn để dễ bề đi lại ,đánh nhau cũng không vướng bận.

Cuối cùng đến một ngày Thiên Túc xuất hiện,hắn đi quanh thị phố quan sát,một là đếm số người,hai là dò xem trong làng có kỳ nhân đạo hiệp hay không.

Đến tối hắn bắt đầu ra tay giết chết hơn mười nhà ,hơn mấy chục mạng người,nghe tiếng la hét Kỳ Nhi đuổi đến đánh hắn.

Hắn lúc bấy giờ là thân Quái nửa người nửa rết,to lớn như một cột đình,di chuyển linh hoạt.

Dù Kỳ Nhi mang linh đan cấp Bạch Kim linh lực không cao nhưng chú thuật thì siêu đẳng,đánh các đạo bùa yểm vào thân Thiên Túc khiến hắn bị hạng chế ma lực.

Hắn biến thành người trà trộn vào đám dân làng ẩn náu.

Kỳ Nhi liền bày trận pháp làm ra kết giới bao trùm lấy ngôi làng ngăn không cho Thiên Túc chạy khỏi.

Kỳ Nhi nói với trưởng làng.

_Bây giờ ma lực của con Quỷ Rết đã bị ta yểm chú phong ấn một phần,với ma lực hiện tại hắn không thể phá kết giới quanh làng mà rời khỏi,ta muốn ông triệu tập hết người dân đến Từ Đường để ta truy vấn từng người tìm ra con Quỷ Rết.


_Dạ dạ! vâng lời Đạo cô!
Gần hai trăm người dân tụ tập đến Từ Đường của làng ,người nào người nấy sợ sệt nhìn nhau,nghi ngờ lẫn nhau vì không biết con Quỷ Rết đã hoá thân thành ai trong số bọn họ.

Kỳ Nhi nói
_Mọi người đừng sợ! ta có Linh Kính của Tổ Sư Bách Kiếm Môn chế tạo ra,chỉ cần soi mặt vào người do Yêu Ma Quỷ Quái giả dạng sẽ hiện hình ngay.

_Ha ha ha!.

đúng là đồ ngốc!.

Trong khi mọi người căng thẳng thì có một tiếng nói vang lên ở phía trên đầu bọn họ,hoảng hốt mọi người ngước lên nhìn ,mọi người xôn xao.

_Ngươi là ai?sao lại ngồi trên đó!
_Thật là vô lễ !.

ngồi ở đó khác nào ngồi trên đầu Tổ Tiên của làng ta! xuống mau!
Trên cây xà ngang sát mái nhà,ở khu vực bày bàn thờ linh vị của các Tổ Tiên nhiều đời trong làng ,có một nam tử mặc y phục đen ,gương mặt khôi ngô,mắt phượng ,mài kiếm,mũi cao dung mạo giống như Khiêm Tử Lăng như đúc,hắn đang ngồi ung dung dựa lưng vào cột nhà,một chân co một chân duỗi theo thân thanh xà ngang,tay cầm bình rượu.

Kỳ Nhi đi đến nói.

_Vị đạo hữu kia xin cho hỏi tại sao việc ta soi Linh Kính là ngu ngốc chứ?
Hắn cười nói,nụ cười khiến cho tim Tạ Kỳ Nhi xao xuyến.

_Thiên Túc là Quỷ cấp Đại tu linh hơn năm trăm năm thuật biến hoá thuộc hàng siêu đẳng,dễ bị cô nương soi ra hay sao?mà nếu soi ra được hắn ,hắn có đứng yên để cô nương bắt không hay đánh trả điên cuồng,cô nương có thể bảo vệ an toàn cho tất cả người ở đây không?
Kỳ Nhi nghĩ lại đúng là nàng quá khinh suất không nghĩ đến việc này liền hỏi thêm
_Vị đạo hữu nói vậy có phải là có cách khác hay hơn phải không?
Tên đó phi thân xuống nhìn Kỳ Nhi mỉm cười.

_Có.

Tướng mạo hắn uy nghi ,cao lớn hơn Kỳ Nhi bội phần ,tuy mặc thường phục nhưng không giấu được khí chất cao quý.

Hắn nhoẻn miệng cười,hơi nham nhở một chút cúi mặt sát vào mặt Kỳ Nhi nói.

_Chỉ cần nàng hôn ta một cái,ta sẽ bắt con Quỷ Rết đó cho nàng.

_Bốp.

Một bạt tay của Kỳ Nhi giáng vào mặt tên kỳ quái đó,nàng vẫn để nguyên bàn tay mình trên má hắn,trước những ánh mắt đang trố ra nhìn của dân làng.

_Xin lỗi có con muỗi đang chích vào má của đạo hữu!.

ta ngứa mắt nên đập nó thôi.

Nàng buông tay ra đúng là có một xác con muỗi chết bẹp dí trong lòng tay nàng.

Hắn nhếch một bên mép nói
_Nàng là người duy nhất trên đời này dám bạt tay ta đó.

_Vậy à?
_Những kẻ đánh ta đều chết không toàn thây.

_Vậy à?
Kỳ Nhi nói tiếp
_Từ xưa đến giờ chẳng ai muốn hôn ta,hay muốn ta hôn,ngươi là người đầu tiên.

_Vậy sao?Tại sao?
_Ta xấu!
_À!
Hai người đưa mắt nhìn nhau chớp chớp
_Hai vị !.

có thể tiếp tục câu chuyện không! dân làng chúng tôi vẫn chưa hết nguy hiểm đâu ạ.

_À! ừm!.

vị đạo hữu huynh hãy nói cách của huynh cho ta nghe đi!.

Hắn lại cười.

_Hôn ta trước ta sẽ nói!.

ha ha!.

nàng không !
_Chụt!
Tên quái nhân đứng hình một lúc vì nụ hôn bất ngờ của Kỳ Nhi chạm lên cổ hắn.

Dân làng mắt chữ A mồm chữ O nhìn họ
_Ta bảo nàng hôn lên má cơ mà! không thấy ngón tay ta chỉ vào má mình hay sao?
_Xin lỗi đạo hữu ta gắng lắm cũng chỉ hôn tới đó thôi.

_Tại sao?
_Ta lùn!
_À!
Trưởng làng:(-_-!) Hai vị đạo hiệp dân làng ta vẫn còn trong tình thế nguy hiểm!.

Mặt của tên kỳ quái nghiêm lại ,đầu mài hạ thấp,căng thẳng nói.

_Không đùa nữa!.

.

Không khí trở nên tĩnh mịch,lạnh lẽo,hắn nói tiếp.

_Hắn chạy rồi!.

_Hả?
Dân làng đồng loạt ngó ra cửa
Quả nhiên có một dáng người vừa chạy khỏi cửa Từ Đường.

Kỳ Nhi đuổi theo
_Mọi người ở yên trong đó đừng chạy lung tung!.

ta đi thu phục nó!
Tên quái dị cười cười cũng phi thân đuổi theo.

_Cứ để cho ta!.

Ra đường thị phố Thiên Túc bị tên kỳ quái chặn đầu.

_Thiên Túc đã lâu không gặp.

_Khiêm ! Khiêm Lăng Thành Hoàng Tử!
_Kẻ phản bội dòng dõi HoàngThất Ma Tộc Khiêm Lăng sẽ có kết cục gì?
_Thuộc hạ! thuộc hạ chỉ nhất thời mê muội nghe theo lời ủy dị của Bá Vực!.

_Hừ!.

nói nhảm! chết đi!
_Uỳnh!
Chỉ một cái phất tay của Khiêm Lăng Thành ,Thiên Túc nổ tung như bụi mù.

Kỳ Nhi chạy đến cũng chỉ thấy vậy.

_Woa!.

đạo hữu ngươi thật lợi hại,xin hỏi ngươi thuộc Môn Phái nào?Ta là Tạ Kỳ Nhi đệ tử của Bách Kiếm Môn Long Sơn Trấn.

Lăng Thành chấp tay bỏ đi
_Ta vô môn vô phái!.

thích thì đánh không thích thì giết!.

hước!
Y giật cả mình khi thấy Kỳ Nhi cầm theo chổi lông gà phủi phủi bụi bám trên người hắn thu vào một mảnh vải,từ vai đến lưng ,cả mông,rồi xuống mũi giày ,mà chẳng để ý nghe hắn nói gì.

_Nàng đang làm cái gì vậy hả?
_À à đạo hữu đừng giận ta chỉ thu lại một ít xương cốt của Thiên Túc để nghiên cứu một chú thuật thượng cổ thôi.

_Chú thuật thượng cổ?có phải nàng nói đến Nhục Thể Hình Nhân Chú?
Kỳ Nhi chớp chớp mắt.

_Đó là cấm chú ta không được phép học! ta nói đến là Tình Nhân Chú.

Lăng Thành:?????Tại sao nghiên cứu về chú đó?
_Ta xấu!khó lấy phu quân.


_À!
_Khi nãy đạo hữu nói gì?mà đạo hữu tên gì?định đi đâu?
_Ta là Khiêm!.

à Khiêm Tử! ta đi du ngoạn khắp thiên hạ,giờ chưa biết đi đâu.

_Ể vậy đến Long Sơn đi,Long Sơn núi non sông hồ đẹp mê lòng người!
_Ừm! vậy ta đi Long Sơn.

.

Từ U Minh Nhai đến Long Sơn phải mất cả tháng đi đường,nhưng chỉ mất mười ngày ngự kiếm,vậy mà cả hai lại chọn đi bộ.

Trên đường đi Kỳ Nhi đánh quái kiếm tiền,nghiên cứu chú thuật Tình Nhân và mang Khiêm Tử ra làm thí nghiệm trước,lần nào cũng thất bại.

Đương nhiên vì Khiêm Lăng Thành là Quỷ Tuyệt Đại thuộc dòng dõi Hoàng Gia Ma Vực chẳng những miễn nhiễm với độc,chú thuật,còn có khả năng tự lành vết thương tuy nhiên còn tùy vết thương nhẹ hay nặng mà thời gian hồi phục nhanh hay chậm.

Chuyện tranh đấu giành ngôi Vương trong Ma Tộc không bao giờ có điểm dừng,Khiêm Lăng cũng chỉ là một trong những tông chi của Hoàng Thất,Khiêm Lăng Thành không thích tranh Vương Vị chỉ thích ngao du nên không tham dự cuộc chiến ,nhưng lại rất ghét bọn phản bội ,Thiên Túc từng là hạ nhân trong Gia Tộc Khiêm Lăng,thấy Gia Tộc Bá Vực chiếm ngôi thành công thì đổi chủ hầu hạ nên gặp lại y thẳng tay trừng trị.

Một hôm cả hai gặp phải đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn,dẫn đầu lại là một Trưởng Lão có linh đan Hoàng Kim từng tham dự trận đánh dồn Ma Giới đến U Minh Nhai.

Hàn Tiếu Trưởng Lão!
Nhác thấy Khiêm Lăng Thành, Hàn Tiếu nhận ra ngay Vị Hoàng Tử Ma Tộc.

_Tạ Kỳ Nhi không ngờ đệ tử danh môn chính phái như ngươi lại câu kết với tên Ma Tộc này.

Trình Tông Chủ chắc sẽ hãnh diện lắm mới thu nhận đệ tử như ngươi.

Đúng là Tôn sư hồ đồ nhất Trung Nguyên.

Kỳ Nhi nổi giận
_Hàn Trưởng Lão xin biết tiết chế ngôn từ,Uy Danh Sư Tôn ta không phải để người khác tùy tiện gọi bừa!.

ngươi đừng nghĩ Trường Bạch Phái tự xưng Tiên Môn thì ai vào cửa cũng biến thành Tiên Nhân!.

muốn đắc đạo trước hết phải đắc tâm đã! tâm bẩn thì đừng mong thành tiên.

_Ngươi! con nha đầu thúi!.

ta sẽ thay mặt Trình Tông chủ dạy dỗ ngươi!.

yaaa!
Khiêm Lăng Thành nhếch mép.

_Kỳ Nhi nàng đứng sau lưng ta!.

.

hừ!.

yaa!
Một chưởng như lốc xoáy quét qua bọn người Trường Bạch Tiên Môn khiến bọn họ nát cả thân thể,có kẻ chết tươi,Hàn Tiếu nhanh chân đã ngự kiếm né tránh nhưng Khiêm Lăng Thành không bỏ qua phóng theo lưng hắn cả ngàn con bò cạp ánh sáng đỏ.

Hàn Tiếu hét lên vừa bay vừa dùng bùa đánh trả mấy con bò cạp.

_Huyết giáp !aaaa!.

Biết mình đã phạm phải tội nghiêm trọng sẽ gây họa cho Sư Tôn,Kỳ Nhi nhanh trở về Bách Kiếm Môn chịu tội.

_Khiêm Tử huynh đi đi!.

ta phải về Sơn Trang ,ta không thể để Bách Kiếm Môn bị người ngoài đến gây khó.

_Hừm! nàng đừng sợ cho dù cả Lục phái có kéo đến ta cũng sẽ bảo vệ nàng.

_Ta chết không sao!.

nhưng Hàn Tiếu là kẻ tiểu nhân ,chuyện hôm nay hắn không bỏ qua đâu ,Bách Kiếm Sơn Trang sẽ gặp hoạ!.

ta phải về chịu tội để kết thúc chuyện này!.

nếu huynh còn xem ta là bằng hữu xin hãy rời đi đừng đến Bách Kiếm Môn làm loạn.

_Bằng hữu?
Kỳ Nhi vội ngự kiếm bay đi.

Thật ra lúc ở thôn làng gần U Minh Nhai ,Kỳ Nhi đã nghe thấy Thiên Túc gọi Khiêm Lăng Thành là Hoàng Tử,nhưng nàng vờ như chẳng nghe gì,vẫn đi bên cạnh hắn,làm bạn cùng hắn.

Trình Tông chủ nghe vị đệ tử tâm đắc của mình kể lại mọi chuyện mà nhíu cả mài,không ngờ một tên Hoàng Gia Ma Vực lại vì tiểu đồ đệ ngốc của mình mà lộ thân phận ở Trung Nguyên còn giết nhiều đệ tử Trường Bạch Tiên Môn,Môn phái đứng đầu lục phái về tu linh.

_Hừm! đúng là hoạ vô đơn chí!.

Kỳ Nhi ,Sư Tôn không thể giao con cho Trường Bạch Tiên Môn! lại không thể tiếp tục để con ở Bách Kiếm Môn!.

Ta từ nay hủy quan hệ Sư đồ với con !.

trục xuất con rời khỏi Bách Kiếm Môn! con hãy đến Bảo Sơn sống nhờ vào Bảo Liên Sư Thúc ,nơi Phật môn thanh tịnh bọn người Ngũ phái cũng không dám đến làm phiền! đi đi!.

Kỳ Nhi vừa khóc vừa dập đầu tạ lỗi với Trình Tông chủ.

_Sư Tôn! đồ nhi bất hiếu phụ lòng Sư Tôn!.

Lúc này có đệ tử vào báo
_Tông chủ không hay rồi! Tinh Quân Tông chủ và Hàn Tiếu Trưởng Lão dẫn theo đệ tử Trường Bạch Tiên Môn xông vào Bách Kiếm Sơn Trang đòi giao Tạ Kỳ Nhi sư tỷ ra.

_Hừm! tìm đến cửa rồi!.

Quang Hành con dẫn muội muội đi lối hậu sơn rời khỏi đây ! đi mau.

.

_Dạ!.

Trên đường tháo chạy Kỳ Nhi và Quang Hành gặp phải thuộc hạ dưới trướng của Xích Ma Vương,Tử Xà ,một con rắn màu tím sở trường dùng độc trâm.

Tạ Quang Hành lúc này linh đan chỉ là cấp Bạch Kim đối phó Quỷ cấp Đại quả là gian nan.

Cũng may Khiêm Lăng Thành xuất hiện kịp lúc giải vây cho hai huynh muội họ Tạ,còn bắt Kỳ Nhi bay đi mất.

Tạ Quang Hành liền đuổi theo tìm kiếm.

Khiêm Lăng Thành không về Quỷ Vực U Minh Nhai,Kỳ Nhi không đến Bảo Sơn mà cả hai lại sống ẩn mình ở một thôn nghèo trên Đỉnh Tường Vi thuộc Trấn Vi Sơn do Tử Y Môn cai quản và kết thành phu thê,Mai Tông Chủ là đạo nhân lấy từ tâm làm chính nên không màng thế sự tranh đấu,đệ tử cũng là những đạo gia hiền lành,không phải cứ gặp quỷ quái là giết,tùy theo nghiệp chướng của con quái mới quyết định thu phục điểm hoá hay tiêu diệt.

Vì vậy có đôi lần gặp Khiêm Lăng Thành trên đường xuống thôn y cũng chỉ lướt qua.

Đất Vi Sơn yên bình.

Bảy năm sau Xích Ma nổi loạn càng quét khắp trốn,trấn Vi Sơn cũng nhuốm máu,lúc này Mai Tông chủ bị sát hại,Tử Y Môn lao đao,Khiêm Lăng Thành nhịn hết nổi lộ mặt đánh Xích Ma trọng thương bỏ chạy về Ma Vực.

Hàn Tiếu vì hận xưa đổ hết tội cho Khiêm Lăng Thành hợp cùng Xích Ma gây cảnh sinh linh đồ thán,tập hợp Lục đại phái đuổi giết phu phụ Khiêm Lăng Thành.

Tạ Quang Hành cứu được mẹ con Kỳ Nhi giấu ở một hang động.

Lục vị Tông Chủ hợp sức đánh Khiêm Lăng Thành suốt mười ngày ,khi sắp thua triệt để bọn họ lại giở trò bẩn dùng hai mẹ con Kỳ Nhi ra làm lá chắn.

Khiến Khiêm Lăng Thành trúng kế bị đánh hiện nguyên hình Cốt Quỷ.

Kỳ Nhi đau lòng ôm hài cốt phu quân phóng xuống vực thẳm quyên sinh.

Đứa bé cũng bị Hàn Tiếu một chưởng đánh tan xác.

Ân oán giữa Bách Kiếm Môn và Trường Bạch Tiên Môn tạm nói là đã kết thúc.

Tạ Quang Hành ở lại Long Sơn dốc lòng tu linh quên đi chuyện cũ,nhưng mỗi năm y vẫn đến Vi Sơn trấn bái tế tiểu muội và thăm nhà một người quen.

Khi y tình cờ cứu được tiểu Đông Kỳ Vân thì dẫn theo cậu bé đến nhà người thân này chơi.

Ở đây tiểu Đông Kỳ Vân gặp được một vị ca ca.

_Đệ là Đông Kỳ Vân năm nay mười tuổi còn huynh.

Tiểu ca ca khôi ngô mặc y phục màu đen cười nói.

_Ta là Khiêm Tử Lăng năm nay đã mười ba tuổi.