Những con rối người mang linh lực như bản chính lúc còn sống,ra tay hiểm độc ,lại không hề có cảm giác nên bọn họ bị Khiêm Tử Lăng đánh bị thương vẫn chai lì đứng lên đấu tiếp,dù có tên còn một chân,một tay vẫn cứ bám ấy Tử Lăng.
_Hừ! cút hết! yaaaa!
_Xoẹt! xoẹt!
_Uỳnh! ùynh!
Huyền Kiếm trong tay Lăng Đỏ linh lực mạnh hơn hẳn,nó phát ra ánh sáng màu đỏ không như lúc nó ở trong tay Lăng Đen ánh sáng linh khí màu trắng.
Tử Lăng thẳng tay chém tan thây mấy con rối cản chân ,tro tàn còn chưa lắng xuống y đã phóng Huyền Kiếm bay xuyên ngực tên Áo Choàng Đen ,hắn cứ thế mà rơi xuống cùng thanh kiếm đang ngự.
Tử Lăng đi đến xem xét thì chỉ còn lại chiếc Áo Choàng, tên Hắc Y Đeo mặt nạ đã chạy trốn từ lâu.
_Hừm! chạy nhanh thật!.
Tử Lăng thu Huyền Kiếm vào tay ,nhìn lại sau lưng thì bóng dáng của Mộ Tuyết cũng biệt tăm,y nhếch mép cười,ánh mắt có chút tinh quái.
_Tên này chạy còn nhanh hơn!.
Vì Hoả Lôi bị một cào của Tuyết Quỷ đánh tan đi linh khí tạm thời không thể tích tụ lại được nên Mộ Tuyết đã thu nó vào tay và dùng kinh công chạy một đoạn,hết hơi y dừng lại tựa lưng vào gốc cây ven đường thở hỗn hễnh,chân tay rã rời thả lỏng.
_Hớ! hớ! hộc! hộc!.
còn hơn thi chạy maraton!.
mẹ nó!.
biết phải gặp tên Lăng Đỏ bà đây thà ở lại Bách Kiếm Môn húp cháo trắng còn hơn!.
hước!
Một luồng không khí lạnh xuất hiện áp xuống chỗ mình đang ngồi nghỉ, khiến cho Mộ Tuyết đông cứng cả cơ thể ,ngước mặt nhìn lên.
Lăng Đỏ không biết xuất thần nhập quỷ như thế nào mà đã đứng cạnh bên Mộ Tuyết ,hai tay y chống hẳn lên cây ,đang cuối mặt nhìn xuống Mộ Tuyết.
Một đứng một ngồi tựa vào cây ,đối mặt nhìn nhau không chớp mắt.
Tử Lăng đôi mắt phượng đỏ rực ,miệng mỉm cười tinh quái,còn mặt của Mộ Tuyết thì trắng bệch không thể trắng hơn.
_Bảo ngươi cút thì ngươi cút ngay ,thật là dễ dạy!
_Tông,Tông,Tông Chủ ra lệnh ! ta ta sao lại không nghe chứ! ối.
Khiêm Tử Lăng đưa một tay nắm lấy ngực áo Mộ Tuyết kéo y đứng thẳng lên.
Mộ Tuyết run rẩy
_"Đánh nhau nữa sao?Ta hết sức rồi ! bây giờ triệu Hoả Lôi ra nó cũng không thèm ra đâu à! "
_Tông ,Tông Chủ! ân oán khi xưa! không không!
Tử Lăng dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay của Mộ Tuyết như đang xem mạch tượng.
_Hừm! ngươi cũng khá thật bị con Quái cấp Đại đuổi đánh tơi bời như vậy mà không hề bị trúng một đòn nào! chạy nhanh như gián nhỉ!
_"Ể! đang khen hay đang mỉa mai vậy cha! !.
"
Đúng lúc này thì Đông Kỳ Vân và đám đệ tử của Bách Kiếm Môn ngự kiếm bay đến.
_Tông Chủ,Lãnh Sư huynh!.
ế!
Đông Kỳ Vân vừa thấy Khiêm Tử Lăng áo đỏ liền ra lệnh các đệ tử quay lại Thành Môn báo cho đám đệ tử vẫn còn ở trong thành tìm kiếm hay tin.
_Đi hết đi ở đây có ta lo liệu rồi!
_Dạ!.
Mộ Tuyết vừa mừng vừa lo khi nhìn thấy Kỳ Vân.
_"Có cứu viện! à mà chưa hẳn! tên Lăng Đỏ này mà nổi điên thì cả Bách Kiếm Môn có kéo đến hết Sơn Trang cũng không đủ chết!.
"
Nói vậy nhưng Mộ Tuyết cũng chạy đến bên Đông Kỳ Vân.
_Đông huynh,Đông huynh !.
may quá!.
í sao đi cả rồi!
Đông Kỳ Vân hạ kiếm xuống đứng trên đất
_Ta lo cho Tông Chủ và Huynh nên quay lại xem! thấy Thành Môn hoang tàn im vắng đoán biết chẳng còn ai sống, định bới đống đổ nát tìm huynh thì nghe tiếng nổ như sấm rền ngó thấy đằng xa nơi khu rừng có ánh sáng nên chia đệ tử ra làm hai nhóm,một ở lại tiếp tục tìm ,một theo ta đến xem thử! không ngờ lại thấy hai người ! huynh ở cùng hắn không sao chứ?
Thoáng thấy nét mặt của Đông Kỳ Vân có hơi lạ Mộ Tuyết nghĩ thầm.
_"Câu hỏi này của hắn hình như có ẩn ý! lẽ nào hắn cũng biết sự có mặt của Lăng Đỏ?"
_Ta!
Khiêm Tử Lăng đi đến vẻ mặt lạnh như băng ,ánh mắt có chút sát khí.
_Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy hả?Xem ra có vẻ rất hợp nhau nhỉ?
Đông Kỳ Vân lắp bắp
_À.
.
à!.
nào có! nào có hợp nhau! ta và Lãnh Sư huynh không thân thiết cho lắm đâu.
Mộ Tuyết thộn mặt
_Hử!
_"Cái tên này 100% là hắn biết Lăng Đỏ rồi nè! "
Đông Kỳ Vân tiếp tục
_Tông Chủ việc huynh trợ giúp Kim Sa Môn đã hoàn thành rồi hay là huynh về Bách Kiếm Môn trước đi ! mọi chuyện ở đây để ta xử lý cho.
Khiêm Tử Lăng hạ đầu mài,mặt nổi giận.
_Ngươi muốn thay thế ta?
Đông Kỳ Vân đơ cứng
_Không,không ,không có! tại tại!
Đông Kỳ Vân chưa nói dứt câu thì ngó thấy trên trời đệ tử của Hoàng Phụng Môn ngự kiếm lũ lượt bay đến như ong vỡ tổ.
Đông Kỳ Vân lúng túng.
_Tông Chủ nhìn xem!
Tử Lăng quay mặt nhìn theo hướng Tay của Kỳ Vân chỉ.
Nhanh như chớp mắt đã nghe tiếng Mộ Tuyết kêu hự một cái,Tử Lăng ngó lại thì Mộ Tuyết đã ngất ngứ,tựa đầu vào vai Kỳ Vân.
_Bụp.
_Ư.
_Lãnh sư huynh ,huynh sao vậy?Tông Chủ Lãnh sư huynh bệnh cũ tái phát ! cần về Động Tu Linh chữa trị!.
Tử Lăng liếc nhìn Mộ Tuyết bổng dưng bị xụi lơ bất tỉnh ,xong lại nhướn cao một đầu mài nhìn Đông Kỳ Vân vẻ mặt đầy nghi vấn.
Y hùng hổ tiến đến ,Đông Kỳ Vân nuốt khan run lập cập,ngực đánh trống tim thình thịch.
Bất chợt Tử Lăng bế thóc Mộ Tuyết lên ngự kiếm bay đi,bỏ lại phía sau Đông Kỳ Vân chôn chân hoá đá.
Bọn người của Hoàng Phụng Phái liền đáp xuống.
Một người cao lãnh(tự cao,lãnh đạm) cất tiếng hỏi.
_Đông Kỳ Vân đạo hữu không biết hai vị Khiêm Tông Chủ và Lãnh Tông Sư đã đi đâu vậy?
Đông Kỳ Vân lấy lại tinh thần nói
_Bách Kiếm Môn có việc bọn họ đã về trước,chuyện nơi này giao lại cho ta xử lý! không biết đạo hữu đây tại sao đặc biệt quan tâm chuyện của Bách Kiếm Môn bọn ta vậy?
_Ừm! à ta chỉ hỏi theo lệ thôi vì Trần Tông Chủ nhờ bọn ta quay lại giúp đỡ họ! khi đến thành chỉ nhìn thấy đệ tử của Bách Kiếm Môn ,hỏi ra mới biết ba vị đang ở đây ,nên đến nơi này xem có giúp được gì chăng?
Đông Kỳ Vân mở quạt phe phẩy cười ha ha.
_Đạo hữu có lòng ,có lòng!.
nhưng hơi muộn nhỉ!.
nếu đúng ngay lúc bọn họ tử chiến với hai con Quỷ cấp Đại mà mọi người nán lại giúp một tay sẽ hay hơn! thôi ta quay về Kim Sa Môn nói một lời từ biệt với Trần Tông Chủ ! kiếu.
.
Đông Kỳ Vân bỏ đi ,tên đệ tử phái Hoàng Phụng vẫn ngoái đầu nhìn lên trời phía mà Khiêm Tử Lăng và Mộ Tuyết đã ngự kiếm bay đi.
_Có gì đó bất thường!hừm!
Đông Kỳ Vân trở lại Kim Sa Môn giải thích mọi chuyện sau đó cũng cáo biệt Trần Tông Chủ dẫn các đệ tử trở về Bách Kiếm Môn.
Khi y vừa ra khỏi cửa Kim Sa Môn thì có một người của Hoàng Phụng Phái đuổi theo.
_Đông Kỳ Vân đạo hữu,xin dừng bước!
Đông Kỳ Vân quay lại thì thấy một tên thiếu niên có gương mặt phổ thông,bên thất lưng không có đeo Môn Phù Phượng Hoàng,y đoán tên này vẫn chưa đạt linh đan cấp Hoàng Kim.
_Vị đạo hữu đây là!
Tên đó thủ lễ chào một cái rồi nói
_Ta là Tâm Bảo là đồng hương của Tiểu Tuyết!
Đông Kỳ Vân:(0)???? Tiểu Tuyết?sao sao ngươi biết cái tên này.
.
?
_À vào mười hai năm trước khi ta và Tiểu Tuyết còn là thiếu niên lưu lạc !.
! Mười hai năm trước khi Lãnh Mộ Tuyết là một thiếu niên mười ba tuổi!
Lãnh Mộ Tuyết người ở Cát Châu có cha mẹ làm nghề nông,năm hắn lên mười quê nghèo bị hạn hán ,kéo theo nạn đói,cha mẹ đưa hắn đến Yên Hà lánh nạn và mưu sinh,nhưng chẳng may cha của hắn làm việc quá sức bị lao lực mà chết,mẹ hắn vì tin lời người họ hàng xa nên bị gạt bán vào lầu xanh,không cam chịu số phận bà tự vẫn giữ gìn tiết hạnh.
Lãnh Mộ Tuyết khi ấy bị người họ hàng đó bán cho một tên mãi võ đường phố Lão Thập,từ đó hắn theo ông chủ lưu lạc khắp Yên Hà mưu sinh.
Trong nhóm đệ tử có mười đứa của Lão Thập Mộ Tuyết là lớn nhất,nhỏ nhất mới bảy tuổi,bọn họ được Lão Thập dạy cho các ngón nghề biểu diễn kiếm tiền,chỉ là những mẹo vặt bịp mắt thiên hạ,chứ công phu cũng là hạng múa may cho vui.
Nhưng Mộ Tuyết rất thông minh ,tư chất lãnh ngộ cao,nên những chiêu thức mèo ba chân của Lão Thập dạy cho ,hắn biến hoá chế thêm vài đường lại ra một bộ pháp điêu luyện ,như võ công của môn phái chính tông.
Yên Hà là lãnh địa của Hoàng Phụng Phái nên thỉnh thoảng cũng có vài tốp đệ tử xuất môn xuống thị phố dạo chơi.
Nhìn thấy nhóm mãi võ đường phố của Lão Thập bày trò bịp bợm lừa bà con ,mấy tên đệ tử danh môn liền nổi máu chính nghĩa vạch trần mưu mẹo.
_Các vị xem,đá tảng này làm.
bằng đất nung thôi! kiếm này có thể kéo dài ,thu ngắn này,nuốt đâu mà nuốt! bọn chúng là lũ bịp
! bộ pháp của tên này múa may chỉ là huơ huơ cho có đường nét thôi!.
Dân chúng thấy vậy liền xôn xao đòi lại tiền đã thưởng,Lão Thập nhác thấy trang phục vàng chói lọi đặc trưng của Hoàng Phụng Phái thì đã chuồn êm ,bỏ lại bọn nhỏ nheo nhóc.
Không có tên cầm đầu để đánh thị uy,bọn đệ tử Hoàng Phụng Phái trút tức giận lên bọn trẻ,nhất là Tiểu Tuyết và Tâm Bảo.
Bị đánh đau Tiểu Tuyết liền đánh trả ,không ngờ một đứa nhóc mãi võ đường phố lại có thể đỡ hơn ba mươi chiêu của đệ tử danh môn linh đang cấp Đồng Kim.
Ban đầu bọn đệ tử Hoàng Phụng Phái hô hào là vì dạy cho bọn lừa gạt bà con một bài học nên chỉ đánh bằng chiêu thức ,một đánh một không dùng linh lực Tông Môn ,còn mấy tên đệ tử khác thì đứng xem và cười nhạo,đến khi thấy Tiểu Tuyết có chút khó xơi thì cả bọn xúm.
nhau đánh một mình Tiểu Tuyết,có tên sử dụng chưởng lực đánh Tiểu Tuyết ói cả máu.
_Ụa!
_Tiểu Tuyết ,Tiểu Tuyết ngươi sao rồi! các ngươi không giữ lời! sao các ngươi cả bọn chỉ đánh mình Tiểu Tuyết!
_Hừm với bọn lưu manh lừa gạt như bọn bây mà cần gì giữ lời!.
đánh!
_Dừng tay!
Lúc này từ trong đám đông bước ra một tiểu cô nương xinh đẹp tuổi độ mười lăm, mười sáu.
Một trong các tên đệ tử hất hàm khinh khỉnh
_Ta tưởng đâu có vị nữ hiệp nào dám đến ngăn cản hoá ra là Phùng Tú Cẩm ngươi,A Hoàn của Đàm Trưởng Lão! ngươi có tư cách gì xen vào chuyện của bọn ta hả.
?
_Hừm các ngươi ỷ đông hiếp yếu lại không biết giữ lời làm mất mặt Hoàng Phụng Phái còn lớn tiếng sao?
_Hừ! đồ A Hoàn thúi.
.
dám xen vào chuyện của các môn đồ chính tông Hoàng Phụng Phái hả! để ta dạy dỗ ngươi một trận! yaaa!
Tên đệ tử đó xong đến đánh Phùng Tú Cẩm bị cô nương đánh văng đi cả trượng.
Bọn đệ tử còn lại nổi giận cùng xông vào đánh nàng.
_Hừm! tất cả lên!
_Bốp! bốp!
_A!
Bọn chúng cũng bị đánh u đầu mẻ trán ,dìu dắt nhau bỏ chạy.
_Giỏi lắm Phùng Tú Cẩm! ta sẽ nói lại chuyện này cho Đại Thiếu Chủ biết! đi.
Phùng Tú Cẩm quay sang xem xét Tiểu Tuyết.
_Ngươi không sao chứ?
Tiểu Tuyết ngẩn người khi thấy dung mạo diễm lệ của Tú Cẩm.
_Ặc,ặc! ta ta.
.
không sao!
Tâm Bảo đỡ hắn đứng lên
Tú Cẩm liền đưa cho hắn một lọ thuốc.
_Cầm lấy,đây là thuốc trị thương của bổn môn ,ngươi mỗi ngày dùng một viên đến khi thấy hết đau thì ngưng.
_Xin đa tạ nữ hiệp.
_Ta không phải nữ hiệp,ta là Phùng Tú Cẩm ở Hoàng Phụng Môn! thôi trễ rồi ta phải đi đây! tạm.
biệt!
Nói xong cô nương quay lưng đi,Tiểu Tuyết nói vối theo.
_Còn ta là Lãnh Mộ Tuyết!.
hẹn gặp lại cô nương!
Tú Cẩm ngoái lại mỉm cười gật đầu.
Lão Thập thấy sóng yên gió lặng liền lộ mặt bảo bọn trẻ thu dọn hành trang chạy đi nơi khác.
Tiểu Tuyết từ khi gặp được Tú Cẩm đã toé lên một tia hy vọng trong cuộc sống,hắn không muốn suốt đời đi theo tên mãi võ làm chuyện lừa người,mà muốn trở thành một đấng thiếu hiệp uy danh vang khắp Trung Nguyên.
Nên bàn chuyện bỏ trốn cùng Tâm Bảo,tối đó thừa dịp mua rượu cho Lão Thập ,Tiểu Tuyết mua thêm thuốc mê bỏ vào cho hắn uống,nửa đêm dẫn dắt bọn nhỏ chạy khỏi nơi ở,trước khi đi không quên lục tìm giấy bán thân và đốt sạch.
Dẫn theo đám nhóc đi khắp đầu đường ,xó chợ tìm người nhận nuôi ,nhưng lại chọn nhầm những kẻ mưu lợi,có mụ thì xin bé gái vừa dắt khỏi tầm mắt đã dẫn ngay đến kỹ viện,Tiểu Tuyết đề phòng nên theo dõi ,ngó thấy liền bế bé gái đòi lại,có tên thì vừa đưa vào nhà đã đá bé trai bắt đi gánh nước ,Tiểu Tuyết cũng phải tông cửa đòi lại.
Cuối cùng cả bọn dẫn nhau đến một ngôi miếu hoang trú ngụ,Tiểu Tuyết ra ngoài kiếm thức ăn còn Tâm Bảo ở lại trông bọn trẻ.
Thế nhưng hắn gặp phải Lão Thập ,bị Lão đuổi đánh,bắt phải nói ra chỗ của bọn trẻ,hắn tuy thân pháp nhanh nhẹn nhưng sức không địch lại nổi một tên có căn cơ võ học lâu năm và thân hình cao lớn được ,nên hắn bị đánh bầm dập ,gãy cả tay ,dù vậy vẫn không nói nửa lời.
Trên phố có rất nhiều người qua lại,nhưng họ chỉ đứng nhìn,may mắn lắm thì cũng có kẻ tặc tặc lưỡi thương xót ném cho một câu.
_Tội nghiệp thằng bé! ốm yếu mà còn bị đánh!
_Bị đánh như vậy chắc nó đã làm ra chuyện khó dung tha rồi! trộm cắp à?
_Ôi gãy cả tay,ra máu miệng luôn! khó sống,khó sống!.
Lão Thập điên tiết hét lên.
_Nhãi ranh vậy là mày muốn chết! ông đây sẽ cho mày toại nguyện! yaaa!
Tiểu Tuyết đã hết sức lực nằm bẹp trên đất ,chờ đòn kết liễu của Lão Thập.
Chân của Lão Thập giơ cao nhắm ngay cổ của Tiểu Tuyết mà hạ xuống.
_Bốp!
_Á.
Chân của hắn chưa chạm vào Tiểu Tuyết thì cả thân hình hắn đã bay đi hơn hai trượng.
Lão Thập ôm ngực bò đứng lên ,họ vài cái ra cả máu miệng.
_Ngươi,ngươi là ai! dám xen vào chuyện của ta!
Một người trung niên mặc chiến bào màu Xanh thẫm ,uy mãnh ,tướng mạo đoan chính ,khí phách ngời ngời ,mắt sánh tựa sao.
Liền nói.
_Tại hạ là Tạ Quang Hành ,Tông Chủ của Bách Kiếm Môn ,Long Sơn Đỉnh.
Lão Thập nghe xong run lập cập không đứng vững.
_Tiểu,tiểu nhân có mắt như,như mù ! xin Tạ Tông Chủ tha mạng,tha mạng!
Nói xong liền chạy bay biến.
Tiểu Tuyết giơ tay còn cử động được ,đầy máu nắm lấy vạt áo của Tạ Quang Hành thều thào.
_Miếu hoang phía tây khu rừng!.
ặc.
.
ặc.
xin!.
cứu mạng!.
Tiểu Tuyết ngất lịm
Tạ Quang Hành đến Yên Hà là để chúc thọ Duệ Tông Chủ ,khi đến gần Hoàng Phụng Môn thì gặp chuyện bất bình ,y thấy một tên bặm trợn cao to lại ra tay tàn độc với một thiếu niên ốm yếu,nên ngứa mắt đứng ra can ngăn,vậy là đã cứu Tiểu Tuyết một mạng.
Y cho đệ tử đến ngôi miếu hoang xem thử thì thấy trẻ con nheo nhóc ,ốm đói,liền đưa bọn chúng về nhà trọ lưu trú.
Nghe Tâm Bảo kể sự tình,Tạ Quang Hành càng cảm thấy vị thiếu niên Tiểu Tuyết này rất khí khái,tuổi còn nhỏ mà đã biết làm chuyện nghĩa hiệp liền viết thư đề cử mong Đàm Trưởng Lão của Hoàng Phụng Phái thu làm đệ tử.
Còn mấy đứa trẻ đưa đến những nhà hiếm muộn ,hiền lành mà gửi gấm,nuôi dưỡng.
Tiểu Tuyết được theo chân vị Tông Chủ Danh Môn nằm trong Lục Đại Phái uy danh nhất Trung Nguyên ,bước vào Hoàng Phụng Môn,đó là một điều may mắn cả cuộc đời,hắn âm thầm cảm kích và tôn sùng Tạ Quang Hành như một bậc Thánh Quân.
Hắn quỳ xuống nói với Tạ Quang Hành.
_Đa Tạ Tiên Quân đã cứu mạng,còn viết thư tiến cử ta vào Hoàng Phụng Phái,nhưng ta đang bị trọng thương,tay cũng đã gãy,không biết Hoàng Phụng Môn có chịu thu nhận ta không?Nếu như họ không thu nhận ta ,Tiên Quân xin người rộng lòng từ bi thu ta làm đệ tử!
Tạ Quang Hành cười ha ha nói.
.
_Được,được,được! nhưng ngươi cứ yên tâm Đàm Khang là vị đạo hữu có thâm tình với ta,ta đã tiến cử hắn nhất định sẽ nhận ngươi.
Sau khi tiệc thọ của Duệ Tông Chủ qua đi,Tạ Quang Hành và đệ tử Bách Kiếm Môn rời khỏi Yên Hà.
Tâm Bảo được nhận vào làm đệ tử nhưng là đệ tử chỉ lo quét dọn ,sai vặt của Phân đường do Đàm Khang phụ trách.
Còn Tiểu Tuyết được cho ở lại phòng chứa củi của phân đường,chờ dưỡng thương lành hẳn mới tính.
Do Đàm Khang biết được chuyện trước đây Phùng Tú Cẩm vì cứu Tiểu Tuyết mà đắc tội với đệ tử của Tông Chủ nên có phần e dè nhưng lại không muốn phụ tình nghĩa giao hữu với Tạ Quang Hành nên nhận lời tạm lưu giữ Tiểu Tuyết ở lại Hoàng Phụng Môn.
Cũng trong thời gian này Phùng Tú Cẩm thường lui tới thay thuốc cho Tiểu Tuyết ,cả hai tìm được nhiều điểm chung thú vị ,dần dần trở nên thân thiết.
Mấy tháng sau thương thế của Tiểu Tuyết lành hẳn ,nhưng Đàm Khang không muốn nhận hắn làm đệ tử ,bắt hắn chẻ củi ,gánh nước thay cho Tâm Bảo,Tâm Bảo được theo những sư huynh khác học hỏi võ nghệ.
Tiểu Tuyết không buồn mà cho rằng đây là cơ hội rèn luyện sức lực,nên càng nổ lực làm việc.
Bên cạnh cũng thường cùng Tú Cẩm vui đùa ,chuyện tưởng như cứ thế yên bình mà trôi đi.
Nhưng khi Giang Thiên Tứ tu linh đạt linh đan lên cấp Hoàng Kim đã mạnh dạng đến trước Đàm Khang ngỏ lời cầu hôn Phùng Tú Cẩm.
Đại Thiếu Gia của Hoàng Phụng Môn tư chất hơn người lại xuất thân danh môn ,được tu linh từ nhỏ ,vừa tròn mười bảy tuổi đã đạt linh đan cấp Hoàng Kim đó là một điều hiếm thấy nhất từ trước đến nay ở Trung Nguyên.
Được mọi người ca tụng thầm nghĩ cuộc tranh vị trí đầu bảng Đấu Linh Lục Phái sau này sẽ thuộc về hắn.
Cả Đàm Khang cũng nghĩ như vậy nên đã gật đầu đồng ý.
Phùng Tú Cẩm không phải A Hoàn của Đàm Khang mà là cháu họ của hắn,vì nàng mồ côi từ bé được Đàm Khang nuôi dưỡng,thay vì yêu thương đứa cháu gái bất hạnh này Đàm Khang lại đối xử nàng như là một tiểu A Hoàn,nhưng vẫn truyền dạy võ công ,pháp chú cho cô.
Nay hắn vì muốn kết thâm giao với Tông Chủ nên đã lấy quyền Thúc Phụ mà gả ép Phùng Tú Cẩm cho Giang Thiên Tứ.
Hôn ước đã định nhưng Tú Cẩm không thích Giang Thiên Tứ ,tính tình cao ngạo,lòng dạ hẹp hòi,nên nàng ra điều kiện chỉ khi nào Giang Thiên Tứ đoạt được danh hiệu Tông Sư đứng đầu bảng cuộc Đấu Linh Lục Phái mới chính thức làm lễ thành thân.
Với tính tự cao Giang Thiên Tứ đồng ý ,nhưng lời đàm tếu giữa Phùng Tú Cẩm và Tiểu Tuyết lại truyền khắp Môn Phái ,khiến cho Giang Thiên Tứ cảm thấy mất thể diện,hắn không muốn vị hôn thê của mình bị cười nhạo nên tìm kế hại Tiểu Tuyết.
Năm đó Tiểu Tuyết vừa đúng mười bốn tuổi ,vừa đốn củi đi về đã bị một đám đệ tử theo chân của Giang Thiên Tứ xông vào đánh tới tấp.
_Tên ăn cắp! dám lén lấy quyển tâm pháp tu linh của Môn Phái giấu dưới giường,uổng công Đàm Trưởng Lão đã cưu mang ngươi,làm mất mặt cả Tạ Tông Chủ đã tiến cử ngươi!
_Ặc,ặc! ta không có lấy! các ngươi vu cáo ta!
Tâm Bảo lúc này rất sợ ,hắn không dám xen vào giải vây hay nói lời bênh vực Tiểu Tuyết ,chỉ đứng nhìn với ánh mắt thương hại.
Tiểu Tuyết cũng rõ tính của Tâm Bảo vốn nhút nhát,cũng không muốn liên lụy hắn nên không nhìn hắn.
Tú Cẩm hay chuyện vội chạy đến nhưng bị Đàm Khang ngăn lại.
_Chứng cứ đã rõ ràng,còn đừng xen vào làm liên can đến Phân Đường.
Tiểu Tuyết sau đó bị xử theo Môn Quy đánh đến kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn,sau này khó mong luyện võ công,hắn bị vứt khỏi cửa Hoàng Phụng Phái.
Tú Cẩm sau một ngày cũng lén ra khỏi Môn Phái ,nàng tìm kiếm Tiểu Tuyết,thấy hắn như một xác chết đầy máu nằm ở bên đường ,tuy vẫn còn thở nhưng không còn cử động được nữa.
_Tiểu Tuyết,Tiểu Tuyết.
.
hu hu! ngươi tỉnh lại đi! hu hu!.
Tiểu Tuyết nheo nheo mắt cố nhướng lên ,môi mấp máy thều thào.
_Tạ!.
Tạ!.
Tông! Chủ!
Tú Cẩm hiểu ngay là hắn nhắc đến Tạ Quang Hành,Tông Chủ của Bách Kiếm Môn.
Nàng cõng hắn lên lưng , mặc dù thân hình thiếu nữ của nàng nhỏ hơn so với thân thể nam nhi của Tiểu Tuyết,nhưng do có luyện linh lực nên Tú Cẩm vẫn đứng vững ngự kiếm bay đi.
Vượt qua hơn năm ngày vừa chăm sóc vừa ngự kiếm cuối cùng Tú Cẩm cũng mang Tiểu Tuyết đến Long Sơn Đỉnh.
Vì giữ lời hứa năm xưa của mình với Tiểu Tuyết ,Tạ Quang Hành đã đưa Tiểu Tuyết đến Hoa Dược Đường cho nhị đệ tử của mình là Tô Nhược Hồng cứu chữa.
Đúng lúc này Giang Thiên Tứ cũng kéo đệ tử đến Bách Kiếm Môn tìm Phùng Tú Cẩm,đây chính là lần gặp mặt đầu tiên của Tiểu Kỳ Vân với Giang Thiên Tứ và Phùng Tú Cẩm.
Khiêm Tử Lăng trong thời gian này đang bế quan trong Động Tu Linh để luyện ra thanh Huyền Kiếm vang danh cả Trung Nguyên.
! !
Đông Kỳ Vân ngăn lại câu chuyện của Tâm Bảo.
_Đạo hữu,đạo hữu! chuyện ngươi sắp kể, ta nghĩ nó sẽ dài ghê lắm nên tốt nhất đừng kể nữa! ngươi trực tiếp nói luôn là ngươi muốn gì đi!
_À.
.
à! ta muốn đạo hữu chuyển lời với Tiểu Tuyết rằng ta luôn hối hận chuyện năm xưa không đứng ra bênh vực hắn!
_Chỉ có vậy thôi hả! ừm ta sẽ chuyển lời! cáo từ!
_"Ngươi rỗi hơi thật,sao lúc hắn ở đây ngươi không trực tiếp nói đi!.
úy trời mình quên mất không biết tên Tông Chủ biến dị kia đã "thịt" Lãnh Mộ Tuyết sư huynh chưa?!.
nếu hắn không biến hình lại như cũ ta có nên mạo hiểm thực thi lời hứa với Tạ Tông Chủ không đây!.
hắn khó xơi lắm à!.
hic!.
Lãnh sư huynh ta xin lỗi!.
hy vọng huynh còn thở chờ ta trở về!.
"
Đông Kỳ Vân ngự kiếm bay như tên bắn trở về Bách Kiếm Sơn Trang.