Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 56: Nợ của tôi sẽ có người khác trả




Tường Quân lo lắng chạy đến liền bị Đặng Khang hất ra kèm theo một cú đấm vào mặt: ""Tường Quân tôi nói cho anh biết nếu cậu ấy có xảy ra chuyện gì mọi trách nhiệm điều quy về anh.""

Tường Quân bị đấm bất ngờ liền lảo đảo về phía sau, hắn biết người này đối với Đặng Khang cũng giống như Dạ Lan ở trong lòng hắn vậy, quệt đi vệt máu trên môi hắn cho qua hành động này vì tâm trạng của Đặng Khang bây giờ khó mà khống chế đồng thời quẳng cho Đặng Khang một lời đảm bảo: ""Yên tâm đi, đây là sơ xuất của tôi nên nếu có chuyện gì tất nhiên tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.""

""Bớt nói dư thừa đi.""

Những người xung quanh thấy thế liền lao ra can ngăn nhưng bị Tường Quân giơ tay ra ý nói ""đừng can dự"" vào.  

""Tôi trước nay chưa bao giờ thích nói thừa."" Đẩy Đặng Khang sang một bên, Tường Quân trực tiếp vác Thiên Phúc lên vai mà chạy, Đặng Khang thấy thế liền có ý ngăn cản kèm theo chửi bới: ""Tường Quân, đồ khốn anh không được động vào cậu ấy.""

""Đằng nào tính mạng cậu ta cũng đang gặp nguy hiểm, so với  việc ngồi bất lực chờ xe cứu thương tới tôi thích tranh thủ thời gian, dùng đủ mọi cách để cứu người hơn."" Thái độ kiên quyết này của Tường Quân khiến Đặng Khang phần nào đó bị thuyết phục, đúng là còn một tia nhỏ hi vọng cũng không nên từ bỏ, kể cả trong chuyện tình cảm cũng vậy là anh đã quá dễ dàng buông tay. 

Vác Thiên Phúc trên vai Tường Quân chạy mấy vòng liên tiếp không ngừng nghỉ khiến nước từ trong mũi và miệng cậu ta chảy ra, ít lâu sau liền nghe thấy tiếng ho sặc sụa cơ thể bắt đầu có phản ứng. Đem cậu ta trở lại giao cho cái người vừa ngừng to tiếng quát mắng, vẻ mặt đã lộ ra tia mừng rỡ cực độ kia, Tường Quân nói: 

""Trả lại anh một người sống."" Nói rồi ngón tay cái hơi chạm vào chỗ bị đánh nhăn nhó, suýt xoa: ""Món nợ này tôi với anh chưa xong đâu.""

Xe cứu thương vừa đến đang đứng bên ngoài rú còi ầm ĩ, Đặng Khang bế Thiên Phúc trên tay tâm trạng lúc này đã khá hơn liền nhếch môi cười đầy ẩn ý: ""Nợ của tôi sẽ có người khác trả."" 

Dạ Lan hôm nay có buổi phỏng vấn đặc biệt cho nên đến giờ này mới tới nơi, lúc chạy đến cạnh chiếc xe cứu thương liền nghe Đặng Khang nói với giọng điệu vô cùng thích thú: ""Dạ Lan, anh lúc nãy có lỡ tay đánh cậu ta mấy cái, xem ra nợ của anh đành nhờ em trả vậy. À đúng rồi, mấy ngày này anh sẽ ở bệnh viện, em... có thể không về nhà cũng được.""

Chiếc xe lăn bánh Dạ Lan còn kịp trông thấy cái nháy mắt tinh quái từ anh. Dạ Lan đứng đó ngây người một lúc mới có thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh.

Hai người đàn ông này thái độ đã thay đổi từ khi nào vậy?

Bước chân đang đều của Dạ Lan bỗng chậm dần rồi dừng bước khi trông thấy đứng cạnh Tường Quân lúc này là Á Thư với những cử chỉ và thái độ hết sức quan tâm, lo lắng. Cảnh tượng ngay trước mắt khiến lồng ngực cô ngay lập tức cảm thấy khó chịu, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Ngay lúc cô xoay người bước đi thì trong đầu nổi lên hai dòng suy nghĩ đối lập từ hai tính cách trái ngược trong cô:

Tác giả tạm gọi là suy nghĩ của thiên thần và suy nghĩ của ác quỷ nha mọi người.

Ác quỷ: Cô cứ đi như vậy chứng tỏ bản thân cô là một kẻ hèn nhát và thua cuộc. Mau, mau quay lại và cho người phụ nữ kia biết người đàn ông ấy vốn là của cô, hãy hất bàn tay đầy móng vuốt đó ra khỏi gương mặt của anh ta.""

Thiên thần: ""Dạ Lan, người đàn ông đó đã thuộc về quá khứ, cô và anh ta ở hiện tại đã chẳng thể gương vỡ lại lành, giữa hai người không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.""

Ác quỷ: ""Quá khứ thì sao chứ, lẽ nào cô cam tâm để anh ta từ nay về sau ở bên một người phụ nữ khác không phải là mình, sự yêu thương, chăm sóc ân cần của anh ta sẽ chẳng còn dành cho cô, cô mãi mãi là kẻ đứng ngoài cuộc.""

Thiên thần: ""Cố nắm chặt những mảnh vỡ ấy chỉ càng làm tay cô chồng chất thêm vết xước, hãy buông tay đi Dạ Lan.""

Ác quỷ: ""Đau đớn thêm chút nữa thì có sao cơ chứ lẽ nào trước đó cô chưa từng bị thương đến cắt da cắt thịt  hay sao, hơn nữa chẳng có hạnh phúc nào mà không phải đánh đổi, cô cứ như vậy mà từ bỏ chính là chấp nhận không truy cứu những tội ác mà cô ta đã gây ra cho cô và đứa con trai vô tội của cô hay sao?""

Suy nghĩ tranh cãi trong đầu của Dạ Lan bỗng dừng lại, cô ngoảnh đầu lại và bắt gặp nụ cười ngọt ngào trên môi Á Thư và ánh mắt như đói khát của cô ta nhìn Tường Quân lại khiến hai bàn tay cô run lên nắm thành quyền. Một người ngay đến cả một chút sự ăn năn về những tội lỗi mà mình gây ra cũng không có như cô ta liệu có xứng đáng được cô tha thứ. 

Sao cô ta có thể cười như vậy trong khi đã gây ra cái chết cho đứa con tội nghiệp của cô.

Á Thư, cô đã cướp đi mất đứa con của tôi còn hại tôi đến khả năng làm mẹ cũng chẳng còn, người đàn ông này nếu tôi đã chẳng còn tư cách để ở bên thì người như cô lại càng không thể nói đến hai chữ ""xứng đáng"".

""Tường Quân, mặt anh thế này làm sao mà xuất hiện trước công chúng đây, chuyện này là lỗi bên trợ lí chương trình không chu đáo sao lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu anh, Đặng Khang anh ta cũng thật quá đáng em phải kiện anh ta về tội hành hung, cố ý đánh người gây thương tích."" Á Thư không ngừng trách móc Đặng Khang thủ phạm gây ra vết thương trên mặt của Tường Quân, đồng thời tay mơn trớn trên vết thương trên mặt hắn, mặt lộ vẻ đau đớn, xót xa. Lấy ra một miếng dán cá nhân cô ta định dán nó lên liền bị một bàn tay tóm chặt lấy, ngăn cô ta lại:

""Chuyện này là do chồng tôi gây ra nên đích thân tôi sẽ thay anh ấy xin lỗi và chăm sóc Tổng biên tập."" Dạ Lan sau một hồi tranh đấu cuối cùng cũng quyết định quay trở lại kéo Tường Quân đi trong khi người này toàn thân còn đang cứng đờ, đầu óc mơ màng hoàn toàn u mê trước những lời nói này của cô. Đôi khi nằm trong thế bị động cảm giác cũng không tệ, ngược lại còn rất hạnh phúc.

""Cô đứng lại, người như cô dựa vào đâu mà đòi chăm sóc anh ấy."" Á Thư cầm tay bên này của Tường Quân lôi lại, tỏ ra không chịu yếu thế trước cô.

Bầu trời đang quang đãng bỗng kéo mây đến chuyển màu u ám, sấm chớp không ngừng bởi hai ánh mắt đang nhìn nhau đến tóe ra lửa, tất cả mọi người xung quanh đang dưng thấy cảnh như vậy liền đổ xô ánh mắt dồn về phía ba người mà bàn tán:

""Mấy người xem, Tổng biên tập của chúng ta thật là khổ, giữa ban ngày ban mặt còn bị hai phụ nữ tranh giành.""

""Tôi cũng muốn một lần được tận hưởng cảm giác khổ ấy xem nó ra làm sao?""

""Nghe nói cô MC kia là vợ sắp cưới của anh ấy vậy cô gái kia chắc là nhân tình rồi.""

""Cô nhân tình kia cũng quá đỗi xinh đẹp đi, nhìn sơ thôi cũng biết sắc đẹp cô vợ tương lai kia là đi mua mà có rồi, hôn mạnh cái thôi cũng sợ gãy mất mũi, nếu là tôi tôi sẽ chọn cô nhân tình xinh đẹp.""

""Đẹp trai lại còn giàu có đúng là một vấn nạn.""

Bàn tán một hồi đám đông đang rất hồi hộp không biết Tổng biên tập đẹp trai, tài giỏi kia sẽ chọn ai.

""Ở tòa soạn còn có chút chuyện phải giải quyết anh đi trước đây."" Tường Quân dứt tay khỏi Á Thư, sự lạnh nhạt này của hắn khiến cô ta bước hẫng về sau một bước. Nhìn hắn cùng Dạ Lan rời đi máu trong người cô ta lại sục sôi bởi sự ghen ghét, đố kỵ.

Tường Quân tại sao đã nhiều năm như vậy sự lựa chọn dù là mỏng manh nhất anh cũng không dành cho em? Tại sao chỉ cần cô ta xuất hiện dù là trước đây hay bây giờ là anh chẳng quay đầu nhìn em lấy một cái? Có phải nếu cô ta vĩnh viễn biến mất ánh mắt anh khi ấy anh mới chỉ có thể nhìn ngắm một mình em.

...

Đài CLG...

Vừa vào đến phòng làm việc của mình Tường Quân đã đóng cửa lại, choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, đặt một nụ hôn vùi nơi chiếc cổ trắng mịn của cô. Ngay lúc này chỉ có bản thân hắn mới hiểu cảm xúc đang bay nhảy trong cơ thể mình, tất cả đều do hành động và một câu nói của cô đem lại, giọng hắn khàn đi nhưng không khó nhận ra sự vui vẻ trong đó:

""Dạ Lan, lúc nãy anh có nghe em nói sẽ chăm sóc anh, em định chăm sóc anh như thế nào vậy?""

""Chăm sóc?"" Dạ Lan xoay người lại, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn đột nhiên trở lên ranh mãnh, hỏi hắn:  ""Anh muốn biết sao?""

Ý thức được nguy hiểm Tường Quân nuốt khan nước bọt gật đầu, đồng thời lùi dần về phía sô pha.

""Tôi sẽ chăm sóc anh như thế này."" Dạ Lan lúc này nhào đến dùng những kỹ năng tự vệ mà bản thân đã học mà vật hắn ngã xuống:

""Á, Dạ Lan em nỡ đối xử với anh vậy sao? Đau anh, mau buông ra."" Tường Quân la lối khi bị cô vật ngã xuống ghế, van xin cô thả ra.

""Vậy anh còn muốn được tôi chăm sóc cho nữa hay không?"" Dạ Lan đang chiếm thế thượng phong, đắc ý nhìn hắn hỏi.

""Dĩ nhiên là muốn rồi, nhưng mà là theo cách này."" Đang ở thế bị động Tường Quân trong nháy mắt đã lật người, vòng tay khỏe khoắn như gọng kìm vây hãm lấy cô khóa chặt ở dưới chiếm lấy thế chủ động. Ban đầu là hắn giả bị cô áp chế là muốn xem cô gái nhỏ của mình sẽ làm ra những trò gì,ai ngờ càng lúc hành động của cô càng làm hắn thêm khó chịu đến mất hết cả lí trí kiểm soát.  

Dạ Lan ngay lúc chưa hết bàng hoàng vì tình thế bị đảo lộn thì đôi môi mềm đã bị hắn cắn mút đến không cách nào phản kháng. Cảm nhận được sự mạnh bạo bởi đầu lưỡi của hắn đang rất phách lối, cứ như vậy mà ngang nhiên khám phá, tận hưởng hết các ngóc ngách bên trong khoang miệng của cô. Hai bàn tay với những móng sắc nhọn của cô đang in dấu lên ngực hắn, nhưng hành động nhỏ này ngược lại lại đem đến cho Tường Quân thêm sự kích thích khiến hắn càng điên cuồng hôn cô hơn, nụ hôn như thể hiện tình cảm sâu đậm, nỗi nhớ nhung tha thiết mòn mỏi mà hắn dành cho cô trong suốt thời gian qua. Cả hai cứ thế dây dưa đắm chìm trong sự ngọt ngào ấy. 

Khắp người đột nhiên trở lên căng cứng, cảm giác rạo rực vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc khiến Dạ Lan rơi vào bỡ ngỡ, trái tim nhỏ bé bên trong lồng ngực lại run lên từng hồi, đôi bàn tay nhỏ bé kia giờ đây cũng hoàn toàn mất hết sức lực để phản kháng mà ngoan ngoãn vòng qua eo hắn ôm chặt lấy tấm lưng rộng kia. Đầu óc trống rỗng, trong cô lúc nàychỉ còn lại một sự khao khát khó tả, nhất là khi bàn tay to lớn của Tường Quân chạm tới đâu cũng đều đem đến cho cô một cảm giác giống như thiêu đốt.

""Dạ Lan, cởi áo giúp anh."" Lời đề nghị quyến rũ kèm theo hơi nóng của Tường Quân phả vào cổ khiến Dạ Lan hơi rụt đầu lại, đôi mắt mơ màng nhìn hắn rồi nhận ra không biết từ lúc nào đã được hắn bế vào bên trong phòng ngủ tại phòng làm việc. Bên trong căn phòng  lúc này là ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn ngủ kèm theo tiếng thở gấp gáp của cả hai càng khiến cho không khí bên trong căn phòng càng trở lên ám muội.

""Dạ Lan."" Giọng nói đã khàn đục mang theo sự quyến rũ chết người ấy của Tường Quân khiến đầu óc Dạ Lan càng lúc càng trở lên mơ hồ, cảm giác vừa khao khát vừa sợ hãi lại một lần nữa đấu tranh bên trong nội tâm cô. Nhưng khi Tường Quân không cho phép cô đắn đo thêm nữa trực tiếp cầm bàn tay thon dài của cô đặt lên ngực mình, từng nút, từng nút cúc áo được đem cởi bỏ, để lộ ra trước mắt cô lúc này là một vòm ngực nam tính săn chắc.

....................................

Chương này có phải tác giả nêm gia vị hơi quá tay hay không hả các bạn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé, yên tâm vì truyện vẫn rất trong sáng nhé, hôn môi thôi mà...