Dẫn Tường Quân đến căn hộ riêng của mình ở London, nội thất bên trong khá sơ sài đủ cho thấy nơi này chỉ là tạm bợ. Ngồi xuống chiếc ghế sofa, Đặng Khang giơ tay chỉ vào chiếc ghế phía đối diện ý bảo Tường Quân ngồi xuống, tiện mồm nói: ""Nơi này tôi chỉ lui đến một năm một lần vào 24 tháng 12, ngoài ra ngày ngày vẫn sai người tới dọn dẹp sạch sẽ.""
""Anh nghĩ tôi sẽ quan tâm tới vấn đề này sao?"" Tường Quân có chút không hài lòng khi Đặng Khang cứ vòng vo.
""Anh tất nhiên không quan tâm bởi tôi đã thay anh quan tâm đến điều đó bốn năm rồi."" Ánh mắt Đặng Khang lóe lên tia giận dữ cùng căm hận người trước mặt, bê đến trước mặt Tường Quân một chiếc hộp nhỏ, xinh xắn Đặng Khang lạnh giọng: ""Mở ra coi đi.""
Ánh mắt ngờ vực Tường Quân nhìn Đặng Khang, sau đó chuyển xuống chiếc hộp màu xanh nhạt được đậy nắp đặt im lìm trên bàn, bàn tay to lớn từ từ gỡ chiếc nắp đậy bên trên ra, trong chiếc hộp nhỏ lúc này là một bộ quần áo dành cho trẻ sơ sinh, bình sữa, một đôi giày vải, bao tay cùng rất nhiều giấy siêu âm theo dõi quá trình phát triển của một thai nhi. Cầm một tờ kết quả siêu âm có ghi thai nhi 8 tuần tuổi, bàn tay của Tường Quân chợt run lên khi nhìn thấy dòng chữ ""mẹ Vũ Đặng Dạ Lan"".
""Đây là gì?"" Tường Quân trong đầu vẫn u mê, nhưng lại có một thứ cảm xúc mãnh liệt đang trỗi dậy trong tim mách bảo hắn điều gì đó mơ hồ mà rõ rệt.
""Đây là gì?"" Đặng Khang nhắc lại lời của hắn rồi cười chua chát: ""Là con trai của anh, lẽ nào anh nhìn mà không nhận ra, chỉ là hình ảnh chụp siêu âm thôi nhưng có phải rất giống anh hay không?
""Con trai? Con của tôi và Dạ Lan."" Ánh mắt Tường Quân sáng rực lên, trong nhiều năm qua chưa lần nào hắn hạnh phúc, vui mừng như giây phút này cứ ngắm nghía bức ảnh mãi không rời: ""Đúng là rất giống. Vậy sao cô ấy luôn giấu tôi về sự tồn tại của đứa trẻ, à tôi biết rồi chắc là do cô ấy vẫn còn để ý chuyện năm xưa tôi bỏ đi, nhưng năm đó kỳ thực tôi cũng có nỗi khổ của mình."" Tường Quân vẫn còn đang trong tâm trạng kích động, lấy điện thoại ra vừa bấm vừa vui mừng nói: ""Tôi phải gặp cô ấy, gặp con trai của chúng tôi, ngay lúc này tôi muốn đoàn tụ với họ, Đặng Khang cảm ơn đã cho tôi biết điều này.""
Giật chiếc điện thoại vừa mới áp lên tai của Tường Quân, Đặng Khang lẳng nó xuống ghế sau đó cười lớn, hốc mắt cũng đỏ lên: ""Đoàn tụ, anh đang nằm mơ sao?""
""Anh có ý gì?"" Tường Quân bàng hoàng trước phản ứng này của Đặng Khang.
""Sao anh không thử nghĩ vì sao thay vì một đứa trẻ khỏe mạnh chạy đến trước mặt anh gọi anh tiếng ""ba"" thì chỉ có vài tờ giấy và bộ quần áo lạnh ngắt, tại sao hả?"" Đặng Khang nói rồi túm lấy cổ áo Tường Quân ghì mặt hắn xuống bàn: ""Vẫn không hiểu đúng không, để tôi nói cho anh biết đứa trẻ chưa đủ tháng đã chào đời, vừa lọt lòng đã bị người ta tính kế bắt đi, mẹ Dạ Lan khi ấy vì đuổi theo giằng co với đám người đó lên cũng gặp tai nạn rồi qua đời. Nếu như, nếu như ngày đó cô ấy không một mình đến cầu xin mẹ anh để gặp kẻ khốn nạn như anh thì đâu có chuyện gì xảy ra với hai mẹ con cô ấy.""
""Cái gì?"" Nếu lúc trước là tâm trạng hạnh phúc tưởng chừng chạm đến tận thiên đường khi biết mình đã được làm,bố thì giờ đây khi nghe đứa trẻ mới chào đời đã gặp chuyện lại giống như đang đẩy hắn xuống vực thẳm của địa ngục, ánh mắt sững sờ nhìn vào những thứ trên bàn.
""Cô ấy đâu chỉ mất đi người thân."" Mặc kệ hắn đang sốc đến cỡ nào, Đặng Khang vẫn tiếp tục câu chuyện của mình với anh hắn có ngày hôm nay là rất đáng, nhưng so với nỗi đau của Dạ Lan thì có là gì. Lấy ra một bộ hồ sơ Đặng Khang ném xuống bàn:
""Lần trước cô ấy nằm viện tôi tin bác sĩ cũng đã nói cho anh biết về khối đông trên não bộ của cô ấy. Thực ra nó đã được hình thành từ bốn năm trước, cũng chính vào cái ngày cô ấy không thể chịu được sự đả kích khi mất đi người sinh ra mình và người mình sinh ra, cô ấy đã hôn mê đúng một tuần đến khi tỉnh lại thì như đã biến thành người khác, đến khi có kết quả anh biết bác sĩ nói sao không? Bác sĩ nói cô ấy bị tâm thần phân liệt, anh có biết tâm thần phân liệt là gì không?""
Đặng Khang cười điên dại, cay đắng nói: ""Chính là lúc thì trốn vào trong một góc tối khóc lóc đến thương tâm, khóc đến khi ngất lịm đi, rồi có lúc lại là Dạ Lan chẳng nhớ đến những chuyện xưa vui vẻ, lúc tỉnh, lúc mê, cô ấy cũng đã từng người ta tố cáo vì cướp một đứa trẻ sơ sinh bỏ chạy, thời gian đó anh có biết không cô ấy sống không bằng chết. Lúc cô ấy đang cần anh nhất anh ở đâu hả, tôi hỏi anh đang ở đâu?""
""Anh đã từng thắc mắc vì sao mỗi khi chạm mặt với Á Thư cô ấy sẽ nổi nóng, ngay đến cả phu nhân Kim cô ấy đều rất căm hận. Vì ngày đó chính bọn họ đã khiến cô ấy mất đi chính đứa con của mình.""
""Không thể nào, hổ dữ không ăn thịt con huống chi đứa trẻ là cháu trai bà ấy, anh đừng có mà đơm đặt mọi chuyện nhằm thực hiện âm mưu của mình."" Tường Quân suy sụp phản bác.
""Âm mưu, chuyện đã đến nước này tôi cần phải âm mưu hay sao? Cho dù tôi không nói nhưng khả năng hai người ở bên nhau đã không còn nữa rồi cô ấy hận anh, hận mẹ anh đến tận xương tủy như vậy anh nghĩ có cách gì hóa giải. Trừ khi đứa trẻ ấy còn sống, tuy nhiên một đứa trẻ thiếu tháng lại rơi vào tay kẻ xấu anh nghĩ khả năng sống sót của nó là bao nhiêu, hơn nữa bốn năm nay tôi vẫn luôn thuê thám tử tìm kiếm nhưng kết quả vẫn là con số 0.""
""Tôi không tin, tôi không tin, tất cả là anh dựng lên."" Tường Quân hung hăng dồn Đặng Khang vào tường gầm lên: ""Nói đi, là anh dựng lên tất cả đều là giả, là giả.""
Hất Tường Quân tâm trí đang kích động xuống ghế, Đặng Khang khinh bỉ: ""Nếu năm đó anh không bỏ đi có lẽ mọi chuyện ngày hôm nay tôi nói đây chính là giả."" Nói rồi Đặng Khang chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng bỏ đi khi đi ra đến cửa bước chân dừng lại, nói một câu: ""À tôi suýt quên mất, bác sĩ chính điều trị cho cô ấy có dặn tránh để cô ấy kích động hoặc gặp những đối tượng khiến cô ấy nhớ lại chuyện đau buồn trước đây. Hơn nữa đến chính cô ấy cũng không hề hay biết về bệnh của bản thân mình.""
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Tường Quân đau đớn ngồi chết lặng ở đó, vơ lấy bộ quần áo nhỏ mỏng tanh Tường Quân đưa chúng lên mặt cố cảm nhận lấy mùi hương thuộc về con trai mình nhưng kết quả dù có cố gắng đến cỡ nào cũng không tìm thấy điều gì. Nước mắt, nước mũi nỗi đau của một người đàn ông khi mất đi đứa con cứ vậy mà thấm đẫm bộ quần áo nhỏ xíu.
Là hối hận, tiếc nuối cùng đau đớn tự trách, thời gian trôi qua không biết bao lâu đến khi cảm thấy bản thân đã cạn kiệt nước mắt Tường Quân sau khi lấy lại bình tĩnh liền thu dọn hết mọi thứ cho vào chiếc hộp, bê trên tay những thứ chứng minh sự tồn tại của con trai Tường Quân hết sức nâng niu, bảo vệ đồng thời ánh mắt lóe lên tia giận dữ của tử thần, trên bầu trời quang đãng bỗng kéo đến những đám mây đen giăng kín báo hiệu một cơn mưa giông tố:""Con trai, ba có lỗi với hai mẹ con con.""
...
Rầm...
Cánh cửa phòng làm việc của phu nhân Kim tại biệt thự nhà họ Hoàng tại London bị đạp một cách tàn bạo. Phu nhân Kim tâm trí vẫn còn chưa hết bàng hoàng bởi sự thật mà mình vừa mới nhìn thấy hai mắt còn đang nhắm hờ đưa tay day trán bỗng bị cú đạp mạnh của Tường Quân làm cho giật mình, cơn giận dữ kéo đến bà Kim dạy dỗ con trai mà tuôn ra một tràng:
""Không có gia giáo gì cả, con xem cách con mở cửa để người khác nhìn vào có khác gì du côn không hả?""
Tường Quân lúc này chẳng có tâm trạng để nghe người mẹ này dạy bảo, bước chân lạnh lùng hắn đem chiếc hộp đến đổ ụp xuống bàn, ánh mắt như phun ra lửa nhìn phu nhân Kim trông đợi lời giải thích.
""Cái này?"" Phu nhân Kim nếu trên thương trường nổi tiếng là một người phụ nữ bình tĩnh trước mọi tình huống thì lần này sắc mặt lại tái nhợt đi khi trông thấy bộ quần áo sơ sinh và mấy tờ siêu âm thai trên bàn. Là một người thông minh phu nhân Kim sau vài giây hoảng hốt liền chọn cách thừa nhận, bà cười: ""Con biết rồi sao? Là cô ta nói cho con biết ư, đúng là loại đàn bà không từ thủ đoạn.""
""Đủ rồi."" Sau tiếng quát đó Tường Quân vơ lấy chiếc gậy đánh gôn khua một vòng, ngay giờ phút này hắn chỉ muốn phá hủy mọi thứ, điên cuồng đập phá đến khi biến mọi thứ trong căn phòng này biến thành đống đổ nát hoang toàn hắn mới buông thõng cây gậy rơi xuống đất. Chống hai tay lên bàn, mặc kệ bên dưới mặt bàn lúc này là những mảnh thủy tinh vỡ Tường Quân cũng mặc kệ, so với vài vết cứa ngoài da liệu có thấm vào đâu bằng nỗi đau trong lòng hắn lúc này. Hướng ánh mắt đỏ ngầu nhìn phu nhân Kim vẫn đang điềm tĩnh ngồi ở ghế Tường Quân bỗng dưng bật cười điên dại:
""Mẹ rất bình tĩnh, ngày còn bé con đã rất tự hào khi có một người mẹ như vậy thậm chí trong suy nghĩ non nớt còn tôn sùng mẹ như nữ anh hùng vậy, nhưng sau này khi càng lớn con càng phát hiện ra con đường con đi, cuộc đời con, người con yêu tất cả đều phải theo ý muốn của nữ anh hùng là mẹ. Điều đó dẫu cho khiến con cảm thấy không thoải mái, thậm chí phải đưa ra những lựa chọn trái với con tim mình nhưng con vẫn chọn làm theo ý của mẹ. Nhưng điều khiến con đau lòng nhất chính là sự bàng quan của mẹ đối với chính đứa cháu trai còn chưa chào đời của mình, mẹ nói đi tại sao mẹ làm vậy?""
""Ta làm sao chứ?""
""Mẹ vẫn không thừa nhận sao."" Tướng Quân vươn cánh tay khỏe mạnh của mình ra siết chặt lấy bả vai bà Kim, kéo bà lại gần mình hơn, gầm lên giận dữ: ""Vậy sự tồn tại của đứa trẻ tại sao một người làm bố như con đến bây giờ mới được biết, hơn nữa khi con biết đến bí mật này mọi thứ cũng chỉ còn lại có vậy."" Tường Quân đã không cầm được nước mắt, đau khổ liếc xuống những thứ còn vương vãi trên bàn.
""Cậu chủ, cậu mau buông phu nhân ra."" Thư ký Viên từ bên ngoài nghe tiếng đập phá đồ đạc bên trong liền bạo gan lao đến, kết quả thấy Tường Quân đang lớn tiếng với phu nhân Kim.
""Cút."" Tường Quân ném ánh mắt chết chóc đối với kẻ ngoài cuộc kia.
""Cậu chủ mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu, đứa trẻ...""
""Ra ngoài đi."" Phu nhân Kim bình tĩnh nói cắt ngang lời thư ký của mình, cánh cửa được đóng chặt lại bà Kim đưa bàn tay đã có dấu hiệu tuổi tác của mình áp lên má, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của Tường Quân: ""Năm đó khi ba con qua đời để lại cho ta một mớ bòng bong, ta khi ấy một thân đàn bà yếu đuối cũng không sa sút và điên cuồng như con bây giờ, con khiến ta quá thất vọng.""
""Mẹ thất vọng vì con không đủ tàn nhẫn giống mình hay sao?"" Tường Quân cười cay đắng gạt tay bà ra khỏi mặt mình, đồng thời lùi lại vài bước có ý tránh xa bà.
""Con có ý gì?" Bà Kim ngỡ ngàng trước phản ứng lạ của Tường Quân, với bà người con trai này có chút cứng đầu nhưng chưa bao giờ xa lánh bà.
""Mẹ có hiểu nỗi đau của con hiện tại hay không, vài giây trước nếu còn đang vui mừng khi biết tin mình đã làm bố thì chỉ vài giây sau đã rơi xuống đáy vực sâu của đau khổ khi nghe tin đứa trẻ không còn, thậm chí mặt mũi, hình hài nó trông ra sao cũng không được biết chỉ có thể chạm tay vào bộ quần áo mà đứa trẻ thậm chí còn chưa kịp mặc.""
""Là cô ta nói với con đứa bé không còn?"" Bà Kim nhíu mày sau khi nghe hắn nói vậy nhưng rất nhanh chuyển đổi thái độ, hỏi Tường Quân: ""Vậy mục đích hôm nay con đến chính là để trách cứ ta, nhưng ta nói cho con biết người đời nói ta lạnh lùng, tàn nhẫn ta có thể chấp nhận, chỉ duy nhất một mình con không được phép nói bởi những việc ta làm tất cả đều vì con, những gì ta có sau này cũng đều thuộc về con.""
""Vậy để con nói cho mẹ hiểu là con không cần đến những thứ đó, từ nay về sau con sẽ không để mẹ có quyền can thiệp vào cuộc sống của con nữa bởi căn bản mẹ không biết mình đã sai ở đâu."" Nói xong câu này Tường Quân nhanh chóng thu dọn mấy tờ giấy cùng bộ quần áo nhỏ trên bàn cho vào chiếc hộp sau đó dứt khoát bước đi không ngoái đầu lại, cũng không có ý định quay đầu lại.
""Con sẽ hối hận."" Phu nhân Kim bất lực với theo cho đến khi bóng Tường Quân đi khuất thì toàn thân đã mất hết sức lực vịn tay vào cửa.
""Phu nhân, tại sao người không cho cậu chủ biết sự thật rằng đứa trẻ vẫn còn sống, thậm chí còn đang ở ngay bên cạnh."" Đỡ lấy bà, thư ký Viên thắc mắc.
""Tôi chính là để nó và cô ta không thể tiếp tục ở bên nhau, loại phụ nữ như vậy dựa vào đâu để được vào làm dâu nhà này, cô ta không xứng."" Dứt lời phu nhân Kim lảo đảo lao người về phía chiếc bàn cầm lấy tập hồ sơ bên trong ngăn kéo có chứa kết quả xét nghiệm ADN của Đặng Minh và Tường Quân. Cũng may khi nãy bà đã cất đi bằng không cũng bị cơn thịnh nộ của Tường Quân làm cho văng tú tung.
Nhớ lại ngày đó khi nhìn thấy Tường Quân trên tay bế đứa trẻ này bà đã sinh nghi ngờ liền cho thư ký Viên nén tiếp cận đứa trẻ này để lấy mẫu tóc. Trong suy nghĩ của bà lúc đấy chỉ đơn giản nghĩ rằng là trùng hợp giữa người giống người, đứa trẻ năm xưa đã gặp sự cố và mất tích rồi, ai mà biết được chỉ với suy nghĩ tưởng chừng như vô lí ấy lại giúp bà trút bỏ được gánh nặng đã đeo bám trong lòng bà bốn năm nay và tìm lại được đứa cháu trai mà bà tưởng chừng đã đánh mất.
Vài tuần sau đó tại Việt Nam...
Không khí của năm mới đang tràn về làm cho khắp ngõ ngách lớn nhỏ của mảnh đất Hà thành khoác lên mình bộ cánh mới chuẩn bị đón tết Nguyên đán cổ truyền của người dân Việt Nam. Trên phố Hàng lược lúc này là tấp lập người mua, người bán với những loại cây cảnh, hoa được ưa chuộng mỗi khi tết đến xuân về như đào, quất, bưởi,...
""Kính thưa các vị tôi hiện đang có mặt tại phố Hàng Lược, nơi được bày bán rất nhiều hoa, cây cảnh và vật dụng trang trí nhà cửa trong ngày tết cổ truyền của người Việt. Đến đây rồi tôi mới thực sự cảm nhận được không khí tết đang thực sự tràn về, người dân ở đây từ các cụ già, thanh niên cho đến trẻ nhỏ đều đổ về đây đi ngắm chợ hoa, mua sắm những chậu hoa để mang thêm sắc xuân cho gia đình mình trong năm mới...""
Dạ Lan sau khi từ London trở về lại tiếp tục với công việc làm phóng viên của mình ở đài CLG, chỉ cô mới hiểu rõ vì sao mình cứ như quả bóng bị người ta đã qua đá lại giữa hai tòa soạn như vậy. Tuy nhiên công việc hiện tại của cô ở đài CLG có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngày hôm nay cô đang có mặt tại phố Hàng Lược để đưa tin về không khí tết nơi đây. Có lẽ không khí xuân đang về khiến cho tâm trạng của mỗi người dân Việt đều nôn nao, mong chờ, Dạ Lan cũng vậy cô sau khi xong công việc cũng không quên đi ngó nghiêng xung quanh tìm mua cho mình những vật dụng cần thiết để trang hoàng nhà cửa đón năm mới.
""Cháu mua cây này."" Cả hai giọng nói một nam, một nữ đồng thanh vang lên, chỉ tay vào một cành đào đang chúm chím nụ hồng ở trên phố. Dạ Lan thấy có người cùng ý thích với mình liền quay sang nhìn, thì một thân hình cao lớn cùng gương mặt điển trai nhưng có nét gì đó mệt mỏi của Tường Quân hiện ra ngay trong tầm mắt, giây phút này dường như gợi lên trong suy nghĩ của cô một vài cảm giác thân thuộc đã bị vùi lấp bấy lâu.
""Chàng trai, cô gái xinh đẹp này đã chọn trước rồi cậu là đàn ông hay chọn cây khác đi."" Người bán hàng là một người đàn ông chừng 30 tuổi, trông thấy cả hai vị khách cùng chọn một cây liền khôn khéo nói.
""Được."" Tường Quân vui vẻ cười với người bán hàng sau đó ánh mắt đảo quanh gian hàng cây cảnh này một lượt nhưng vẫn phân vân không biết chọn cây nào đành hướng ánh mắt cầu cứu sang Dạ Lan: ""Anh là năm đầu tiên đón tết ngoài này nên không có kinh nghiệm, em có thể chọn giúp anh được không?""
""Phải đó cô gái, cô trông xinh đẹp như vậy ắt hẳn con mắt chọn cũng như sự xinh đẹp của cô vậy."" Người bán hàng nói tiếp.
Lần đầu tiên Dạ Lan nghe thấy vẻ bề ngoài lại liên quan đến gu chọn đồ, quay sang hỏi Tường Quân: ""Anh cũng cho là vậy sao?""
""Đúng vậy."" Tường Quân đương nhiên cho rằng cô đang hỏi có phải trong mắt hắn cô rất xinh đẹp hay không.
Dạ Lan sau khi nghe được câu trả lời liền quay sang nói với người bán hàng: ""Vậy cửa hàng anh có loại cây đào cổ nào cỡ vài chục tỉ đem đến cho anh ta."" Nói xong cô xoay người bỏ đi, để lại đằng sau tiếng gọi thất thanh của người bán hàng:
""Cô gái xinh đẹp, cành đào của cô này.""
Chương này Phan đặc biệt gửi tặng riêng đến các bạn đã nhấn theo dõi và yêu thích truyện của Phan trong suốt thời gian qua thay cho một lời cảm ơn. Phan mong rằng ác phẩm mà mình viết ra sẽ đem đến cho các bạn đọc những phút giây thư giãn.