Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 39: Yêu đúng người nhưng sai thời đại




Chạy đến cây cầu trước mặt cả hai mệt mỏi dừng lại khi chắc chắn đã không bị ai đuổi theo, hai tay chống xuống gối Thiên Phúc vừa nói vừa hít thở nhìn vào phong cách thời trang mới của cô: ""Sao cô ăn mặc như vậy?""

""Chẳng phải để đi tìm anh sao, bên dưới nhà rất đông phóng viên."" Lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, Dạ Lan một tay chống bên hông, tay kia vịn lên cầu khổ sở nói.

""Từ nay đừng làm mấy chuyện thừa thãi ngốc nghếch này nữa, tôi sẽ không trở lại đó đâu, hơn nữa nơi đó chưa bao giờ thực sự là nhà của tôi."" Cơn mệt đã đi qua, Thiên Phúc lúc này cũng đặt tay lên thành của cây cầu, đứng cách cô chừng hai bước chân, khi nói ra những lời này trái tim cậu ta quặn lại, ánh mắt nhìn xa xăm.

""Thừa thãi."" Nghe cậu ta nói vậy Dạ Lan không khỏi thấy tức giận, cái tên này đúng là vô ơn mà cậu ta đâu biết cô cả buổi sáng vất vả tìm hắn đến cơm còn chưa được ăn toàn thân đang đói lả mà vẫn phải cố sống cố chết chạy: "" Vậy anh coi những năm tháng qua là gì, những người lạ sống chung nhà hay sao? Không có lấy một chút lưu luyến hay tình cảm thân thiết nào?""

Đứng trên cầu lúc này gió thổi rất mạnh làm rối tung mái tóc màu vàng của Thiên Phúc che đi ánh mắt u ám, đau khổ của cậu ta lúc này, hít một hơi thật sâu cậu ta thừa nhận: ""Đúng vậy, không có bất kỳ tình cảm nào.""

Dạ Lan bị những lời này của cậu ta làm cho bước hẫng về sau một bước, trong lòng cô lúc này toàn là ngờ vực cùng thất vọng trước câu nói được thốt ra quá dễ dàng của cậu ta.

""Đi về đi, từ nay đừng tới làm phiền tôi nữa."" Thiên Phúc nói rồi bước đi vội vã nhưng chỉ vài giây sau đã bị Dạ Lan cản đường, đứng ngay trước mặt cậu ta mà đòi lẽ công bằng cho ai kia: ""Được, cứ coi như giữa anh và tôi chẳng tồn tại chút tình cảm bạn bè nào, vậy còn anh ấy thì sao, cậu có biết những lời cậu nói ra đã khiến anh ấy bây giờ trong ra sao không? Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra Đặng Khang của mọi ngày nữa.""

""Rồi anh ấy sẽ lấy lại tinh thần nhanh thôi, hơn nữa còn có cô bên cạnh cơ mà, với địa vị như anh ấy cô mới là người phù hợp nhất."" Thiên Phúc nhìn cô cười cay đắng, gạt tay cô ra. Nghe cô nói về tình trạng của Đặng Khang như vậy hơn ai hết cậu ta thấy trái tim mình rất đau và ngập tràn lo lắng, nếu được cậu ta rất muốn ngay lúc này chạy đến bên anh, nhưng ngay từ lúc quyết định nhận lời giám đốc Tạ, làm con rối cho ông ta giật dây thì cậu đã đánh mất đi tư cách ở bên cạnh anh mất rồi.

""Anh nói vậy là có ý gì?"" Dạ Lan không chịu buông tha, túm lấy tay cậu ta lần nữa.

""Ý gì sao?"" Nhếch môi cười khẩy, Thiên Phúc bây giờ đã hoàn toàn mệt mỏi ngồi thụp xuống, dựa lưng lên thành của cây cầu, ánh mắt tuyệt vọng u ám: ""Cô biết không, đã nhiều lúc tôi từng ước bản thân mình từ khi sinh ra đã được sống thật với chính mình, tâm hồn và thể xác được hòa làm một chứ không phải như bây giờ. Mỗi ngày trôi qua đối với tôi đều giống như cơn ác mộng vậy, gặp được người mình yêu thì sao chứ,  đúng người nhưng vẫn sai thời đại hay sao, vẫn phải lén lút sợ một khi bị phát hiện thì danh dự cũng chẳng còn, không giống như cô có thể đường hoàng ở bên anh ấy mà nhận sự chúc phúc của mọi người xung quanh, không giống như tôi... "" Nói đến đoạn này Thiên Phúc đau khổ hét lên: ""Bởi trong cái thời đại này người như tôi chính là rác rưởi, biến thái, kẻ thần kinh không bình thường...""

Dạ Lan thấy cậu ta nói ra những lời này càng thêm phần tê tái, tức giận liền đi đến túm lấy cổ áo cậu ta siết chặt lôi dậy: ""Cậu mau đứng dậy cho tôi, không cho phép cậu nói về bản thân như vậy, nói cho cậu biết người khác nghĩ cậu thế nào không quan trọng, họ dựa vào đâu để phán xét ai đó trong khi chính bản thân họ còn chưa hoàn hảo. Cậu nói cậu sinh ra sai thời đại vậy thời đại nào mới là đúng? Có những người họ nhìn nhận như vậy không phải lỗi là ở cậu mà là ở họ, họ cổ hủ, họ sai lầm, hơn nữa tình yêu đâu có lỗi chứ chỉ cần hai người vui vẻ hạnh phúc khi ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất không phải sao?""

Dạ Lan nói tiếp: ""Anh so sánh bản thân với tôi, anh nói hạnh phúc của tôi được mọi người chúc phúc. Vậy anh đã từng nghĩ hạnh phúc mà tôi thực sự khao khát giờ ra sao không? Chẳng phải cũng đã bị người ta coi như phế liệu chẳng thể tái chế, sau đó đem vứt bỏ, chà đạp không chút lưu luyến hay sao?""

Thiên Phúc từ khi quen cô đây là lần đầu tiên thấy Dạ Lan kích động đến vậy không khỏi ngỡ ngàng,  sau cùng là đau xót nhìn cô, bởi cậu ta biết cô phải cần bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được những lời này: ""Dạ Lan, xin lỗi.""

""Xin lỗi."" Dạ Lan buông cổ áo cậu ta ra, cười tự giễu: ""Người muốn nghe câu này từ anh không phải là tôi.""

""Giữa chúng tôi có lẽ đã chẳng còn gì để nói,  rất nhanh thôi tôi sẽ rời khỏi Việt Nam."" Vẫn là chọn cách lẩn tránh ánh mắt trong trẻo đang gợn sóng của cô, Thiên Phúc đánh mắt xuống nhìn dòng xe cộ đi lại đông đúc bên dưới.

""Anh như vậy là hèn nhát, ích kỷ, không công bằng đối với Đặng Khang.""

Đôi vai của Thiên Phúc lúc này đã run lên, giọng cũng có chút khác thường có lẽ là bị nghẹn lại bởi cảm xúc đau đớn trong lòng: ""Cô biết không nếu đổi lại là người khác tôi sẽ không đành lòng từ bỏ anh ấy, nhưng nếu là cô Dạ Lan à tôi rất cam tâm, tôi tin chẳng ai có thể chăm sóc anh ấy và yêu thương quan tâm anh ấy như cô."" 

""Cho đến bây giờ lẽ nào cậu vẫn không phân biệt được sự quan tâm anh ấy dành cho tôi chỉ giống như anh trai dành cho em gái, cậu mới là người anh ấy thật sự cần nếu không tại sao vì mấy lời nói của cậu anh ấy lại sa sút đến vậy? Lẽ nào cậu không biết trong tim anh ấy cậu chiếm bao nhiêu phần quan trọng?""

""Đúng vậy, tôi không biết, bởi vì anh ấy chưa từng một lần thẳng thắn nói yêu tôi."" Thiên Phúc đau khổ nói gần như hét lên, cậu ta rất nhiều lần muốn hỏi, muốn anh thừa nhận thứ tình cảm rẻ mạt này nhưng cuối cùng cũng không có can đảm để thốt ra, chỉ đành cất giữ lại tích góp trong lòng, lâu dần câu hỏi tích trữ càng nhiều thì tuyệt vọng cũng càng nhiều.

Biết rằng có khuyên giải như thế nào cũng vô ích với Thiên Phúc lúc này, hít một hơi dài Dạ Lan quyết định lôi chính câu chuyện bản thân từng trải qua kể cho cậu ta, hi vọng có thể lay động con người này: 

""Anh biết không cảm giác bị người mình yêu vứt bỏ quả thật rất đau đớn, nó đau đến nỗi chỉ cần nghe thấy tên người đó hay nhiều lúc bất chợt nhớ tới những kỉ niệm từng có nhau sẽ khiến trái tim tự động thắt lại, quằn quại, day dứt cùng tự trách. Không ngừng tự hỏi bản thân mình đã làm sai chuyện gì? Dù là bất cứ lí do gì cũng không được biết chỉ có thể ngày qua ngày tự đặt ra câu hỏi rồi chính bản thân tự trả lời, cứ như vậy mà trách cứ bản thân. 

Trong mỗi giấc mơ sẽ tự vẽ ra viễn cảnh được gặp lại người ấy, hay bất chợt quay lại quãng thời gian đã từng hạnh phúc bên nhau để rồi khi tỉnh mộng lại bật khóc nức nở khi nhận ra đó chỉ là mơ.""

Dùng ánh mắt chân thành cô đặt hai tay lên vai Thiên Phúc, nói giọng gần như van nài: ""Tôi không muốn sẽ có người nào đó lại trải qua nỗi đau mà chính mình từng trải, nhất lại là Đặng Khang, người tốt như anh ấy không nên trải qua những chuyện như vậy. Coi như tôi cầu xin cậu, gặp mặt anh ấy một lần nói rõ có được không?""

Đối diện với ánh mắt chân thành đó của cô Thiên Phúc cuối cùng cũng bị đánh gục cùng cô trở về, nhưng cô vốn không biết lần trở về cùng cô lần này đối với cậu ta đều là đánh cược.

Tường Quân vừa đuổi tới trông thấy Dạ Lan cùng với người đàn ông kia bước lên một chiếc taxi thì dừng lại.

""Sếp không đuổi theo sao ạ?"" Luận quay sang hỏi người đàn ông vẫn đang trầm mặc bên cạnh.

Tường Quân sau khi nhìn chiếc taxi đã đi mới thu lại tầm mắt, lạnh lùng ra lệnh: ""Không cần, quay về tòa soạn thôi.""

Luận cũng đến khâm phục trước khả năng chuyển đổi thái độ của Tường Quân, rõ ràng khi nãy còn rất vội vã vậy mà bây giờ lại vờ như chẳng quan tâm, thầm nghĩ: ""Sếp à, anh không làm ngôi sao điện ảnh đúng là phí phạm tài năng.""

Lúc lái xe Luận có để ý thấy túi đồ để ở ghế sau, không nén nổi tò mò liền chỉ ngón trỏ về hướng đó, hỏi: ""Túi đồ kia em thấy để đó từ hôm qua, anh định tặng ai không?""

Tường Quân theo hướng chỉ ánh mắt liếc qua túi đồ, không biết bên trong là thứ gì nhưng chỉ nhìn túi xách bọc bên ngoài thôi cũng ngầm đoán được thứ bên trong rất xa xỉ. Nới lỏng cà vạt trên cổ, Tường Quân mệt mỏi dựa vào ghế mắt nhắm hờ và không có ý định giải thích đối với những câu hỏi tò mò của cấp dưới. Trong đầu dường như có xẹt qua hình ảnh túi đồ ban nãy và nụ cười đáng yêu của Đặng Minh, Tường Quân vốn chẳng hiểu nổi suy nghĩ của bản thân nhưng mỗi khi nhìn thấy nhóc con này tâm trạng dường như mất kiểm soát mà mềm nhũn, mới nghe Dạ Lan nói trùng hợp hôm qua cũng là sinh nhật của nhóc liền đích thân đi chọn món quà này, chỉ tiếc là quà vẫn chưa có cơ hội tới tận tay nhóc.

...

Trong một căn phòng hắt ra ánh sáng màu vàng yếu ớt, không khí bên trong yên lặng đến dọa người. Từ ánh sáng hắt ra từ cây đèn ngủ lúc này Thiên Phúc có thể thấy được gương mặt đã hốc hác đi vài phần của Đặng Khang chỉ sau vài giờ, đầu tóc mọi ngày nếu được anh quan tâm chải chuốt vào nếp, bóng bẩy thì giờ đây lại bị vò rối tung, quần áo sộc sệch, theo đúng như lời Dạ Lan đã nói vốn chẳng nhận ra Đặng Khang của mọi ngày nữa. Trong lòng Thiên Phúc không ngừng đau đớn tự trách cũng đồng thời nhận ra vị trí của bản thân trong trái tim người đàn ông này, chỉ có điều trớ trêu thay tất cả đã chẳng thể quay trở về vị trí ban đầu của nó nữa rồi.

Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, giọng Thiên Phúc run run nói với Đặng Khang đang nửa nằm, nửa ngồi thất thần trên giường: ""Anh đã ăn gì chưa?""

Từ lúc nghe tiếng bước chân Đặng Khang đã đoán được là cậu ta, cái người đã khiến anh lo lắng đến suy sụp cả tinh thần chỉ thiếu chút nữa là nhào xuống giường mà chạy đến ôm lấy cậu ta, tuy nhiên lòng tự cao của bản thân đã ngăn Đặng Khang lại, ngước ánh mắt có chút oán trách, Đặng Khang lạnh lùng hỏi cậu ta: ""Cậu còn quan tâm tôi sống hay chết sao? Chính cậu nói hai ta chấm hết mà, tại sao còn không có tự trọng mà quay về đây?""

Lời nói ra có nặng lời nhưng đã không thể thu lại Đặng Khang vô cùng hối hận nhưng bản thân vẫn chọn phô ra sự tự cao, anh luôn nghĩ cho dù có chuyện gì thì cậu ta vẫn sẽ chọn cách nghe lời giống như trước đây, những lời cậu ta nói trước đó anh vốn cho là lời nói giận dỗi của những kẻ đang yêu. Đập tay xuống chỗ trống ngay cạnh mình, Đặng Khang ra lệnh cho cậu ta vẫn đang đứng ở mép giường: ""Tôi biết là cậu giận dỗi nên mới nói vậy thôi, lại đây, tôi tha thứ cho cậu lần này nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.""

Trái với dự tính cũng như mong đợi của Đặng Khang bởi thay vì ngoan ngoãn nghe lời anh như mọi khi thì lần này lại khác, trái tim anh thắt lại khi trông thấy cậu ta bước lùi lại cách mình thêm vài bước: ""Cậu thế là ý gì?""

""Đặng Khang, em sẽ ra nước ngoài, chuyện của chúng ta cũng nên dừng lại ở đây thôi.""

Trái tim Đặng Khang lúc này đã rất đau đớn đến nghẹt thở, bật dậy khỏi giường Đặng Khang hưng hăng đi đến đưa bàn tay mạnh mẽ như hai gọng kìm siết lấy bả vai của Thiên Phúc, cười cợt hỏi: ""Vậy giờ cậu xuất hiện ở đây chỉ để nói với tôi những lời này sao?"" 

Đối diện với ánh mắt đang nảy lửa, giận dữ của Đặng Khang khiến tâm trí của Thiên Phúc vừa đau lòng vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu ta nhận ra sự tuyệt vọng trong ánh mắt của anh.

""Nói đi."" Thấy Thiên Phúc vẫn không trả lời Đặng Khang càng thêm giận dữ hét lên.

""Phải.""

Sau lời thừa nhận này Đặng Khang đã hoàn toàn mất đi kiểm soát, điên cuồng đẩy Thiên Phúc xuống giường, mà hôn rất cường bạo một nụ hôn có lẫn cả mùi máu và nước mắt. Đập mạnh tay xuống đệm Đặng Khang  sau một hồi giận dữ, trông thấy vết thương trên khóe môi Thiên Phúc liền xót xa, cơn giận cũng theo đó mà tan biến, ánh mắt chỉ còn lại sự yêu thương, đưa tay ra chạm nhẹ lên vết thương đó của cậu ta: ""Mọi chuyện chẳng phải vẫn luôn tốt đẹp hay sao? Tôi nói sẽ coi đây là trò giận dỗi trẻ con mà tha thứ cho cậu, lẽ nào vẫn không đủ.""

Lau đi vệt máu trên khóe môi, Thiên Phúc cười chua chát nhìn anh nói: ""Một thứ tình cảm lén lút, không được công nhận thì biết bao giờ cho đủ kia chứ.""

""Tôi đã nói là đợi tôi, lẽ nào cậu nghe không hiểu.""

""Đặng Khang, không cần nói nữa em vẫn quyết định sẽ đi, rời xa khỏi mảnh đất đầy lạc hậu và thị phi này."" 

""Cậu muốn rời khỏi tôi?"" Sau câu nói đó ánh mắt Đặng Khang trở lên khác lạ tựa như con mãnh thú ngủ đông đã thức giấc, rất nhanh bật dậy khỏi giường, đi đến ngăn tủ nơi hay để những giấy tờ quan trọng, đem tất cả bên trong bao gồm cả giấy tờ tùy thân, hộ chiếu của cả hai ném vào trong két sắt sau đó khóa lại, giơ chìa khóa đến trước mặt Thiên Phúc vẫn còn đang ngơ ngác trên giường, Đặng Khang thách thức: ""Vậy phải xem cậu đi bằng cách nào?""

""Đặng Khang anh đã từng nghe, giữ được vật chứ không giữ được người."" Để minh chứng cho điều đó Thiên Phúc vẫn nhất quyết ra đi mặc dù trong tay chẳng có gì, không ra được nước ngoài cậu ta vẫn có thể đi đến nơi nào đó mà anh không tìm ra mình.

Thiên Phúc bỏ đi, Dạ Lan nhanh chóng chạy vào bên trong, trông thấy đồ đạc văng tứ tung, lộn xộn cô ngầm đoán được có lẽ kết quả cuộc nói chuyện không được như mong đợi, hơn nữa lúc đi ra cũng tình cờ trông thấy vết thương trên môi Thiên Phúc. Hơn ai hết cô là người hiểu rõ nhất tình cảm vốn chẳng thể nào níu kéo được nếu một khi một trong hai đã quyết tâm đưa ra lựa chọn, chỉ là cô muốn bản thân giúp anh như lời cô đã hứa trong ngày hôn lễ rằng sẽ bảo vệ tình yêu của bọn họ. Kết quả lại không làm được, nhìn anh thu mình trong một xó nhà, trên tay cầm chai rượu mạnh mà uống ừng ực, hình ảnh Đặng Khang như vậy Dạ Lan chưa từng trông thấy bao giờ.

""Đặng Khang, đừng uống nữa, em không muốn thấy anh tự giày vò bản thân như vậy."" Giằng lấy chai rượu từ tay anh, cô kiên quyết ôm chặt lấy anh, đau lòng nói: ""Em tin cậu ấy có lỗi khổ của riêng mình, hãy cho cậu ấy thời gian đi.""

""Cậu ta nói muốn đi, nói muốn chấm dứt, Dạ Lan anh trong lòng cậu ta bao nhiêu năm qua vốn không có chỗ đứng."" Đặng Khang đau đớn gào lên, lần đầu tiên cô thấy anh như ngày hôm nay càng khiến lòng cô tê tái và mơ màng nhìn thấy hình ảnh nửa điên, nửa tỉnh của bản thân năm đó, cô không muốn anh lâm vào tình cảnh của bản thân năm đó, bởi cô biết sẽ rất đau.

Cảm nhận được sự ấm nóng của nước mắt anh đang thấm ướt trên bả vai mình mà lòng Dạ Lan không ngừng quặn thắt, đưa tay vuốt mái tóc rối của anh, cô nói: ""Khóc đi, khóc trôi hết đi những khó chịu trong lòng anh đi, khóc xong sẽ thấy dễ chịu hơn.""

Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu, chỉ đến khi thấy đôi vai anh ngừng run Dạ Lan mới thả lỏng bản thân cho rằng anh đã thiếp đi vì mệt, nhưng lúc cô định đỡ anh dậy thì bên tai vang lên lời đề nghị của anh: ""Dạ Lan cùng anh về London đi, vứt bỏ lại tất cả đi, nơi này không chỉ với em mà ngay cả với anh cũng chỉ toàn là đau khổ.""

Nếu là trước đây anh đề nghị như vậy cô nhất định sẽ tìm lí do để từ chối, nhưng còn bây giờ khi trông thấy anh suy sụp như vậy cô chẳng còn lí do gì để từ chối, với cô anh chính là người thân còn lại duy nhất trên thế giới này. Năm đó khi cô rơi xuống vực thẳm của sự đau đớn, tuyệt vọng chính anh là người đưa tay ra cứu vớt cô, chăm sóc cô, đưa cô đi bất cứ nơi đâu mà cô muốn đến. Bây giờ khi chính anh rơi vào tình cảnh tương tự, hơn ai hết cô biết bản thân cần phải làm gì để báo đáp ân tình mà anh dành cho mình.

""Được, em đi với anh.""  

----------------------------------Chương sau có thính thơm, Tổng biên tập ghen tuông, ai hóng không ạ?-----------------------