Đi một vòng quanh đó cũng chẳng tìm thấy được quán điểm tâm địa phương nào, rơi vào đường cùng, hai người đành phải vào một nhà hàng Nhật để giải quyết cái bụng đói.
“Chủ biên, mới sáng sớm chạy đi ăn lẩu, khẩu vị của chúng ta có phải hơi bị nặng rồi không?”
Lộc Hàm có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, đây chỉ là lẩu nhạt như canh thôi.”
Ngô Diệc Phàm liếc mắt ra hiệu cậu nhìn nồi.
“Cũng đúng.”
Lộc Hàm trong nháy mắt yên tâm.
Nồi lẩu này rất ngon, rau chín rồi có thể chấm nước chấm chua chua ngọt ngọt mà ăn, nghe nói là khẩu vị đặc trưng của Thái Lan.
Bên cạnh còn cung cấp miễn phí thức uống, kem, trái cây, cùng một vài loại món ăn vặt Nhật tinh mĩ, người xem hoa cả mắt.
Nguyên liệu đều được đặt trong một cái đĩa màu sắc rực rỡ, dáng vẻ còn rất đáng yêu, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Ngô Diệc Phàm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chén không trên bàn càng ngày càng cao, Lộc Hàm sờ sờ bụng nhỏ tròn vo, thỏa mãn tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, rất có cảm giác thành tựu.
“Lộc Hàm.”
Chủ biên đại nhân ngồi đối diện đột nhiên mặt liệt lên tiếng.
“A?”
Lộc Hàm ngẩng đầu.
“Cậu đi lấy cho tôi một cái bánh mật, giống loại đứa bé bàn bên đang ăn đấy.”
Ngô Diệc Phàm phân phó nói.
“…”
Lộc Hàm im lặng.
“Nhanh lên.”
Ngô Diệc Phàm không biết xấu hổ mà giục.
“… Sao anh không tự đi lấy đi?”
Lộc Hàm hỏi vặn lại.
“Ừm…” Ngô Diệc Phà giấu đầu hở đuôi nhìn nồi lẩu, nhỏ giọng nói: “Có chút mất mặt.”
“…”
Mẹ nó hóa ra anh còn biết mất mặt nữa hả.
Bỏ qua gương mặt xanh mét của Lộc Hàm khi trở về, Ngô Diệc Phàm nhận lấy đĩa bánh, nhìn hình con Angry Bird đỏ tươi trên đó, mặt không có chút biểu tình nào, mắt lại hưng phấn sáng bừng lên.
o(*////▽////*)q
Thiệt là dễ thương… Thiệt là dễ thương.
Ngô Diệc Phàm đến quầy lễ tân thanh toán, rút ví tiền ra, vẻ mặt trầm ổn, cà thẻ ký tên nhanh nhẹn lưu loát, kết hợp với gương mặt và vóc người, cô thu ngân cũng không nhịn được mà e thẹn cúi đầu.
Lộc Hàm khinh thường bĩu môi: … Chỉ biết làm màu trước mặt người khác.
“Quán có cho kẹo.”
Sau khi ra ngoài rồi, Ngô Diệc Phàm xòe tay ra trước mặt Lộc Hàm, để lộ mấy viên kẹo rực rỡ sắc màu, vẻ mặt chính trực hỏi: “Cậu muốn ăn vị gì?”
“Nga, vị ô mai đi.”
Lộc Hàm tùy tiện chọn một vị, vừa vươn tay ra định lấy, đã bị Ngô Diệc Phàm đầu phủ đầy mây đen ngăn lại.
Ngô Diệc Phàm thích nhất vị ô mai: …
“Vậy vị bạc hà đi.”
Lộc Hàm ngượng ngùng cầm một viên khác màu xanh biếc.
Ăn uống no nê rồi, hai người lại chuyên nghiệp bắt đầu làm việc, nhưng mà theo thời gian trôi qua, mặt trời cũng ngày càng chói chang.
Dưới sự đề nghị của Lộc Hàm, họ quyết định dọn dẹp quay về khách sạn nghỉ ngơi một lúc.
Lộc Hàm than thở lăn qua lăn lại trên giường, vừa ngẩng đầu đã thấy Ngô Diệc Phàm đang cau mày nhìn điện thoại di động.
“Sao vậy?”
Lộc Hàm không hiểu.
“Đêm nay phải dự tiệc, phải uống rượu.”
Ngô Diệc Phàm ngồi ở mép giường, đưa tay xoa xoa thái dương.
“Anh không uống rượu được à?”
Lộc Hàm suy đoán hỏi.
“Ừ, tửu lượng rất kém.”
Ngô Diệc Phàm hiếm khi mà đàng hoàng trả lời.
“Nếu không được thì đến lúc đó tôi giúp anh chắn rượu.”
Lộc Hàm hoàn toàn thất vọng.
“… Được.”
Ánh mắt Ngô Diệc Phàm sâu thẳm, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới gật đầu.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, tối đó, đúng là Lộc Hàm muốn chắn rượu cho chủ biên đại nhân, nhưng người nào người nấy đều rất nhiệt tình, giống như không rót đầy ly cho Ngô Diệc Phàm sẽ không bỏ qua.
Vì vậy sau khi tiệc kết thúc, mắt của Ngô Diệc Phàm nổi lên một tầng sương mù.
“Chủ biên? Chủ biên?”
“…”
“Có nghe được tôi nói gì không?”
“…”
Không được đáp lại, Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ, đành phải bước lên đỡ hắn.
Người say rượu thể trọng lúc nào cũng nặng hơn người bình thường, cả người của Ngô Diệc Phàm đều dựa lên người cậu, làm bước đi hai người vô cùng khó khăn.
Cơ thể nhỏ của Lộc Hàm rõ ràng chịu không nổi, thở hổn hển vô cùng vất vả.
Rất khó khăn mới xuống được xe taxi, Lộc Hàm đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục nhờ vào sự giúp đỡ của nhân viên khách sạn mà khiêng Ngô Diệc Phàm về phòng.
Lộc Hàm dùng tiếng Anh nói cám ơn với nhân viên đó, rồi xoay người đóng cửa lại.
Ngô Diệc Phàm ngã xuống giường, mắt không hề nhắm, nhìn qua rất tỉnh táo, nhưng Lộc Hàm thừa biết hắn say đến mức nào.
Thở dài, Lộc Hàm ngồi xuống giường lay lay hắn.
“Chủ biên.”
“…”
“Đêm nay anh không cần tắm à?”
“…”
“Tôi mặc kệ anh đấy… A!”
Còn chưa nói hết câu, Lộc Hàm đã bị Ngô Diệc Phàm xoay người đè xuống giường, hơi thở mang theo mùi rượu kề sát vào.
Nhìn gương mặt như tượng điêu khắc của Ngô Diệc Phàm, không hiểu sao cậu có chút hoảng hốt.
Ách, từ kia gọi là gì nhỉ?
… Nai con hoảng sợ.
Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm Lộc Hàm, mỉm cười cúi dần xuống, sau đó… lè lưỡi li3m môi một cái.
Cực kì thong thả, cực kì sắc tình, làm Lộc Hàm cứng đơ người, sau đó, lại nghe thấy giọng nói vô cùng từ tính mị hoặc của Ngô Diệc Phàm: “Tiểu yêu tinh nghịch ngợm này.”
Đợi… Đợi một chút.
Hình như có gì đó sai sai.
Không đợi Lộc Hàm phản ứng, Ngô Diệc Phàm chuyển mode từ chủ biên manh manh ngạo kiều sang tổng tài khốc suất cuồng bá duệ.
Ngô Diệc Phàm không chịu cô đơn lên tiếng, giọng càng trầm: “Em đốt lửa, thì phải dập lửa.”
… Vậy, chủ biên uống say rồi sẽ thành cái dạng này đấy à.
Thật đúng là, đặc biệt mà.
Nghĩ tới đây, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy tâm như chết rồi, tát mạnh một cái lên mặt Ngô Diệc Phàm, không chút hạ thủ lưu tình nào.
Ngô Diệc Phàm uống say rồi nên cũng không phản kháng gì nhiều, chỉ lầm bầm vài câu, lăn lộn trên giường tìm một tư thế thoải mái, rồi nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Lộc Hàm mờ mịt đứng lên, trên người như còn lưu lại nhiệt độ của người kia.
Cậu nhìn Ngô Diệc Phàm đang mím môi ngủ, gò má cao cao, bộ dạng yên tĩnh rất dễ khiến người ta động lòng.
Lộc Hàm lặng lẽ bò qua, run rẩy hôn lên môi hắn một cái.
Cũng không ai phát hiện, vậy mà lại nhảy bật ra xa như kẻ trộm.
Chủ biên mặt liệt, Ngô Diệc Phàm ghét ăn hành.
Chủ biên thích trừ lương nhân viên, Ngô Diệc Phàm mỗi ngày đến cọ cơm.
Chủ biên thành thục đầy khí chất đàn ông, Ngô Diệc Phàm vừa về đến nhà lại biến thành ấu trĩ.
…
Cho dù là mặt nào đi chăng nữa, cũng làm cho ánh mắt của tôi không tự chủ mà ngừng lại.
Cho nên, Ngô Diệc Phàm à.
Hình như tôi thích anh thật rồi.
Lộc Hàm sờ sờ môi mình, ngọt ngào, vô thức nhoẻn miệng cười, sau lại thôi, lòng đột nhiên cảm thấy mất mát… Ai, thầm mến thật là khổ a..