Tôn Thượng

Chương 1: Thức tỉnh




Khi thời đại Thượng Cổ kết thúc, kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, đếm mãi không hết lượng Tiên Ma thi nhau rơi xuống, tất cả đều đã mất mạng trong trận kiếp nạn này.

Năm đó không chỉ Thiên giới hỗn loạn, ngay cả ba ngàn thế tục giới cũng chịu sự ảnh hưởng với mức độ khác nhau, rất nhiều nơi đều biến thành vùng đất hoang vu.

Dù chuyện kiếp nạn Chư Thiên đã trôi qua rất nhiều năm, linh khí thiên địa cũng đã dần dần khôi phục, nhưng đến nay có một số nơi vẫn là một vùng cằn cỗi, Xích Viêm Lĩnh ở thế tục giới Tây Bắc “Thương Huyền” chính là một nơi trong số đó.

Nói đến Xích Viêm Lĩnh nó còn có một cái tên khác, đó là Táng Đế Lĩnh, trong truyền thuyết khi kiếp nạn Chư Thiên giáng xuống, Cửu U đại đế truyền kỳ của thời kỳ cuối Thượng Cổ uy chấn Tiên Ma chính là rơi xuống ở chỗ này.

Đương nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì chưa ai từng thấy tận mắt, hiển nhiên cũng có người không nghĩ là thật, dù sao qua nhiều năm như vậy, tin đồn về nơi vùi thân của Cửu U đại đế không đáng tin mười phần thì cũng đáng tin đến tám phần.

Xích Viêm Lĩnh là một vùng núi hoang vu hẻo lánh rộng lớn, có vũng bùn, có đầm lầy, có sơn cốc, và ở trung tâm lại là một vùng sa mạc khô cằn không cỏ cây.

Giữa trưa hôm đó, nắng chiếu gay gắt, vùng sa mạc này sáng lấp lánh lên giống như những hạt vàng dưới ánh mặt trời.

Đột nhiên, trong sa mạc hiện lên ngọn lửa màu tím sẫm kỳ lạ, thời điểm ngọn lửa vừa mới bắt đầu cháy còn rất yếu ớt, nhưng không lâu sau đó liền cháy bùng lên, thế lửa lan tràn ra xung quanh, lửa màu tím sẫm hừng hực đốt cả sa mạc thành một biển lửa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, biển lửa màu tím dần dần nhỏ lại, chuyển biến thành càng ngày càng yếu, cho đến khi tắt ngụm một cách khó hiểu, sa mạc vẫn là một mảng hoang vu như trước, nhưng trong sa mạc không biết từ bao giờ đã xuất hiện một người.

Đó là một nam tử nhìn có chút nhếch nhác, dường như khoảng chừng hai mươi tuổi đầu, đầu tóc rối bời, áo quần rách nát, trên thân còn có vết máu, cứ như vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử vậy.

Hắn lẳng lặng nằm trong sa mạc, trên thân bốc cháy lên ngọn lửa màu tím yếu ớt, ngọn lửa giống như từng đường phù văn huyền diệu, đung đưa dưới ánh mặt trời gay gắt, mơ hồ, méo mó, tán loạn...

Ngọn lửa màu tím cũng dần biến mất theo phù văn, ngón tay của nam tử trẻ tuổi có hơi cử động, sau đó đôi mắt cũng dần dần mở ra, không biết là hôn mê quá lâu hay vì sao, đôi mắt giống như có chút không thích ứng được ánh mặt trời mãnh liệt, vừa mở ra lại liền nhắm lại.

Qua khoảng thời gian khá lâu, lại từ từ mở ra, đó là một đôi mắt rất tĩnh mịch, giống như vực sâu, đáy mắt hiện vẻ đầy mê hoặc.

"Còn sống... thì ra Cổ Thanh Phong ta còn sống..."

Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Phong, cũng là Cửu U đại đế trong miệng người đời, hắn nhìn có vẻ vô cùng suy yếu, lắc lắc đầu óc mù mịt, ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt đó, hiện lên vẻ mơ màng và bàng hoàng...

"Vì sao ta còn sống... kiếp nạn Chư Thiên... kết thúc rồi sao?"

Nhắm mắt lại, chuyện kiếp nạn Chư Thiên xảy ra còn rõ mồn một trước mắt, bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nhật nguyệt biến mất, đồng thời còn xen lẫn phán quyết Thiên Đạo đếm mãi không hết, phán quyết hết thảy tội ác giữa trời đất.

Là một đế vương vô song từng chém tiên, diệt ma, vấn đỉnh tiên ma, hơn nữa là chúa tể của Cửu U, Cổ Thanh Phong đã sớm bị gán cho cái danh là kẻ ác, cũng là một trong những đối tượng chủ yếu để Thiên Đạo phán quyết.

Năm đó lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, Thiên Đạo phán quyết cũng theo đó mà giáng tội, căn cơ đại đạo của Cổ Thanh Phong bị hủy, vương tọa Tiên Ma bị đoạt, đế tọa Cửu U bị hủy, một thân tu vi cũng bị phán quyết phân tản, toàn bộ thành tựu đời này hắn tu luyện đều bị Thiên Đạo phán quyết sạch sẽ, bên trong ký ức mơ hồ, hắn nhớ cuối cùng bản thân bị phán quyết chỉ còn lại một cỗ thể xác phàm trần.

Thế nhưng... sao lại còn sống?

Chẳng lẽ Thiên Đạo cướp của ta tất cả, nhìn ta đáng thương, cố ý để lại cho ta một mạng?

Không!

Không có khả năng!

Đại đạo vô tình, mà Thiên Đạo là vô tình nhất, nếu nói Thiên Đạo thương hại mình, đánh chết Cổ Thanh Phong cũng sẽ không tin được.

Nhưng vì sao lại còn sống?

Hả?

Lúc Cổ Thanh Phong đang thắc mắc, vô tình nhìn thấy trên cổ đang mang một viên Cốt Ngọc, miếng ngọc này lớn chừng bằng ngón cái, nhìn không giống ngọc, mà lại giống một miếng cổ mộc hoặc xương cốt hơn.

Thứ này là năm đó hắn tìm được ở một di tích Phật môn, vẫn luôn mang ở trên người, vào thời kiếp nạn Chư Thiên xảy ra Thiên Đạo phán quyết, tất cả pháp bảo mạnh mẽ của hắn đều hủy hoại chỉ trong nháy mắt, duy chỉ có miếng Cốt Ngọc bảo tồn lại.

"Tịch Diệt Cốt Ngọc... nhất định là Tịch Diệt Cốt Ngọc..."

"Cũng chỉ có miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này mới có thể cứu ta một mạng..."

Miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này rốt cuộc là cái gì, Cổ Thanh Phong nghiên cứu cả một đời cũng không nghiên cứu ra được nó là gì, giờ khắc này vì sao bản thân còn có thể sống được, rốt cuộc có phải Tịch Diệt Cốt Ngọc đã cứu hắn hay không, hắn đã lười suy nghĩ.

Nhìn qua xung quanh sa mạc, lại nhìn lên mặt trời gay gắt trên bầu trời, hắn biết mình đã thoát được trận kiếp nạn Chư Thiên kinh khủng đó...

"Kiếp nạn Chư Thiên đã kết thúc... đã kết thúc..."

Cổ Thanh Phong chậm rãi đứng lên, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.

"Đấu với người, đấu với tiên, đấu với ma, đấu đến cuối cùng cũng đấu không lại ông trời..." Đây là cảm ngộ lớn nhất của hắn sau khi trải qua kiếp nạn Chư Thiên, trên khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc có chút phức tạp, hắn lẩm bẩm nói: "Dù như thế nào, còn có thể sống là tốt rồi... chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng..."

Chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng...

Không có tu vi có thể tu luyện lại, không có đại đạo căn cơ có thể xây lại thành tựu, không có Tiên Ma vương tọa có thể lại vấn đỉnh, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu...

Cổ Thanh Phong không sợ, xưa nay chưa từng sợ, nếu như lo sợ, năm đó hắn đã không làm trái ý trời đi vấn đỉnh Tiên Ma vương tọa, càng sẽ không vấn đỉnh Cửu U đại đế, một đế tọa luôn bị Thiên Đạo coi là cái đinh trong mắt.

Nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời, cười một tiếng khinh thường, cao ngạo rồi nói: "Thiên Đạo, ha ha... cho dù ngươi cướp đi của ta tất cả, khiến ta trở về thân phàm trần, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ quay trở về, đoạt lại của ngươi gấp mười lần..."

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Kiếp nạn Chư Thiên đã qua bao lâu, hắn không biết, nơi này rốt cuộc là đâu, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Băng qua sa mạc, đi vào một vùng núi hoang vu hẻo lánh, tình cảnh nơi này rất tồi tệ, chưa nói linh khí, ngay cả không khí cũng đều loãng vô cùng, hơn nữa khắp nơi đều là các dã thú hung dữ, cũng may thân thể này của Cổ Thanh Phong đã từng dùng Cửu U Tổ Hỏa rèn luyện qua, mỗi một cọng lông tóc trên người, đến da, xương cốt, kinh mạch thậm chí lục phủ ngũ tạng đều không hề tầm thường.

Cho dù nay tất cả tu vi của hắn đều đã tán loạn bởi phán quyết Thiên Đạo, nếu không chỉ bằng vào sức mạnh của thân thể hắn, uy lực một quyền cũng đủ để hủy diệt cả một ngọn núi, điều đáng tiếc duy nhất là, giờ thân thể không chút sức lực, lại chỉ có thể dựa vào hai đôi chân bước đi, một thân tu vi đều đã tán loạn, ngay cả một tia linh lực trong cơ thể cũng không có, đừng nói cưỡi gió bay đi, dù là khinh công cũng không tài nào thi triển ra được.

Quan trọng nhất chính là hắn vừa mới tỉnh lại, linh hồn vô cùng suy yếu, tinh thần khí lực cũng vô cùng mỏi mệt, trước hết cần tìm tới một nơi linh khí nồng đậm để tu dưỡng một lúc.

Cứ đi chẳng có mục đích như vậy, chỉ là càng đi, hắn lại càng thấy nơi này hơi quen thuộc, dù khắp nơi đều là một mảng hoang vu, nhưng không biết vì điều gì, hắn lại cứ cảm thấy quen thuộc.

"Nơi này không phải là Xích Viêm Lĩnh chứ..."

Xích Viêm Lĩnh là nơi Cổ Thanh Phong từng tu hành thuở thiếu thời, cũng là nơi hắn trưởng thành, cũng là nơi lần đầu hắn dương danh ở phương thế giới này, có thể nói Xích Viêm Lĩnh là nơi đong đầy tất cả ký ức thời tu hành niên thiếu của hắn.

Nhớ lại chi tiết chuyện kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, hắn bị Thiên Đạo phán quyết người không ra người quỷ không ra quỷ, sau đó từ Thiên giới vội vàng trở lại cố hương thế giới Thương Huyền, lúc ấy hắn nghĩ cho dù chết cũng muốn chết ở cố hương, chết ở nơi bắt đầu tất cả, mà Xích Viêm Lĩnh chính là nơi hắn sinh ra, trưởng thành, thậm chí còn là nơi hắn bắt đầu bước vào con đường tu hành.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cổ Thanh Phong không khỏi có chút hồi hộp, lẩm bẩm nói: "Ta nhớ ra rồi, nơi đây đúng là Xích Viêm Lĩnh..." Nhìn qua mảng hoang vu hẻo lánh này, nội tâm của hắn rất phức tạp, không biết rốt cuộc có phải kiếp nạn Chư Thiên đã hủy diệt Xích Viêm Lĩnh hay không.

Thở dài một tiếng, hắn tiếp tục tiến lên, cho đến lúc đi ra khỏi mảng hoang vu hẻo lánh này, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là dưới núi có một ngôi lăng viên, lăng viên rất rộng rãi, nhìn cũng tương đối cổ xưa, lại có chút cũ nát, một số kiến trúc trong đó dường như còn đổ gãy, không ít người ra ra vào vào ở lăng viên, họ đi đến một tấm bia đá ngay chính giữa lăng viên, dường như tế bái gì đó.

Tấm bia đá kia rất cao, cũng như núi non hùng vĩ, trên tấm bia đá khắc một bài thơ từ.

Nhất đại kỳ tài Cổ Thiên Lang

Xích Viêm Lĩnh hạ kinh tứ phương

Phong ma lộ thượng bả tiên táng

Tiếu ngạo Xích Tiêu chấn Bát Hoang

Nhất khúc thẩm phán thiên hạ thương

Tòng thử thế thượng vô quân vương

Khi Cổ Thanh Phong đi vào lăng viên, lúc nhìn qua đoạn thơ đó trên tấm bia đá, cả người không khỏi ngẩn ra, bởi vì cổ Thiên Lang chính là tên của hắn, cũng là tên hắn ở thế tục giới, mà Xích Tiêu quân vương là tên hắn thời từng vấn đỉnh Tiên Đạo vương tọa.

"Đây là lăng viên của ta sao?"

Cổ Thanh Phong không ngờ rằng nơi này lại là lăng viên của mình, có lẽ là quá kinh ngạc, đến mức nhìn bia đá rất lâu cũng không nói nên lời, sửng sốt đến một lúc rất lâu.

"Không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy mà thế tục giới lại còn có người nhớ kỹ cái tên Cổ Thiên Lang này..."

Con đường tu hành đời này của hắn vô cùng long đong, đã từng bị Tiên Đạo, Ma Đạo, Thiên Đạo lần lượt phán quyết, có thể nói là ba chìm bảy nổi, Cổ Thiên Lang là tên của hắn, cũng gói trọn tất cả những năm tháng đếm mãi không hết đầy điên cuồng của hắn vào thời niên thiếu, lúc tu hành ở thế tục giới, đã từng huy hoàng, cũng từng u tối, lúc huy hoàng tiếu ngạo thiên hạ, mọi người bái lạy, lúc u tối lại nhỏ bé như bụi trần ai, không người hỏi han.

Năm đó rời khỏi thế tục giới, quyết định quên đi tất cả, cho nên sau khi bay lên Thiên giới liền sửa lại tên, từ đây không còn dùng cái tên Cổ Thiên Lang nữa.

"Lúc trước ta tuổi trẻ khinh cuồng, đắc tội rất nhiều người, nên bị Tiên Đạo phán quyết, không biết là ai cất nhắc ta như thế, lại vì ta mà xây lên một tòa lăng viên như vậy ở ngay cố hương Xích Viêm Lĩnh của ta."

Đứng bên cạnh bia đá, nhìn mọi người ra ra vào vào, lại không biết một ai, những người này có người đang cầu khẩn, có người đang tế bái, còn có người đang cảm thán tiếc hận điều gì, đương nhiên cũng không ít người nhìn càng giống như tới đây để tham quan.

Cổ Thanh Phong nhìn một hồi, trong đó có hai nữ tử nói chuyện đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hai nữ tử này, một người dung mạo xinh đẹp, toàn thân tản mát ra sự chín chắn, một thân áo đỏ giống như nữ tử phong trần, một cô nương khác dáng vẻ tuổi nhỏ hơn ước chừng mười tám mười chín tuổi, thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp, thân mang một bộ đồ nhung màu trắng, lộ ra tư thế hiên ngang, sau khi đi vào lăng viên, liếc nhìn xung quanh, hơi thương cảm nói ra: "Cô cô, người đến lăng viên tế bái dường như càng ngày càng ít đi... còn ít hơn so một tháng trước..."

Nữ tử xinh đẹp kia nhìn người trong lăng viên, khẽ thở dài nói: "Sau kiếp nạn, Thượng Cổ kết thúc, Kim Cổ đã qua trăm năm, thiên tài các nơi như măng mọc sau mưa, sáng tạo ra truyền kỳ này đến truyền kỳ khác, còn có mấy ai nhớ rõ Xích Tiêu quân vương huy hoàng ngày xưa..."

"Người tuổi trẻ bây giờ ai ai cũng liều lĩnh vô cùng, phàm là có chút tư chất đều ngang tàng hống hách, nếu xông pha bên ngoài có chút danh tiếng hận không thể để người trong thiên hạ đều biết đến mình, một số kẻ trẻ tuổi vô tri thậm chí còn so sánh chính mình với Xích Tiêu quân vương... thật sự là buồn cười mà..."

Nhìn qua bia đá, bên trong ánh mắt nữ tử xinh đẹp tràn đầy vẻ sùng bái kính nể, nhẹ nhàng nói ra.

"Ngày xưa quân vương ở trên thang trời giẫm hết thảy thiên kiêu thế giới, thật liều lĩnh đến nhường nào!"

"Ngày xưa quân vương một mình xông vào Vạn Yêu Sơn diệt Hắc Sơn lão yêu, là bậc uy phong đến nhường nào!"

"Ngày xưa quân vương đơn độc một mình chiến đấu với cao thủ các tông, là bậc phách lối nhường nào."

"Ngày xưa quân vương đã từng dùng một khúc tiếu thương khung trong mây uy chấn Tiên triều, là bậc bá đạo nhường nào!"

"Ngày xưa quân vương vì huynh đệ khiến máu nhuộm hoang vực, là bậc điên cuồng nhường nào!"

"Ngày xưa quân vương vì hồng nhan một kiếm chém lìa bầu trời, lại bậc trọng tình nhường nào!"

"Người không trải qua thời đại đó, căn bản không thể hiểu được lúc đó Xích Tiêu quân vương là một bậc khiến cho người khác sùng bái đến thế nào..."

"Cô cô, dường như người cũng không trải qua những năm tháng đó mà..."

"Nha đầu chết tiệt, cô cô từ nhỏ đã được nghe những câu chuyện truyền kỳ quân vương này mà lớn lên đấy..."