Mấy hôm nay tâm trạng của Kripos không thật sự tốt. Hắn bỡn cợt ba thị nữ đến tàn phế, lại chặt đầu hai
người hầu nhưng vẫn không nguôi cơn giận.
“Ivy nhất định phải thuộc về ta, tiểu súc sinh tóc bạc kia, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải sống không bằng chết!”
Kripos ngàn vạn lần không ngờ được rằng kế hoạch kia của mình lại thất
bại, hắn đã phải mất tới nửa tháng để sắp đặt nên sự kiện đó.
Hai gã nông dân không hề biết tới sự mạnh mẽ của gia tộc Ryan nên dễ
dàng rơi vào một cái bẫy hoàn mỹ khiến họ sinh ra thù hận với John, cuối cùng lại cẩn thận tìm ra một cái cớ để đuổi hết hộ vệ bên người hai
huynh đệ vô dụng John đi…
Chiếu theo kịch bản thì hai gã này sẽ giết chết hai huynh đệ phế vật rồi Kripos sẽ bắt chúng lại giao cho gia tộc Ryan. Dù vẫn sẽ phải chịu tội
danh không thể bảo vệ bằng hữu nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ tiếc là màn kịch này lại bị một chiêu “Hầu Tử Thâu Đào” của Tôn Ngộ Không
phá bỏ hoàn toàn.
Điều thất bại nhất trong chuyện này không phải là việc không giết được
Tôn Ngộ Không mà là lúc kế hoạch bị phá vỡ, Kripos chỉ có thể trơ mắt
nhìn đối thủ thoát chết nên nộ hỏa công tâm, không kìm được mà công khai tuyên chiến với John.
Hành động không đánh mà tự khai này của Kripos đã bị toàn tộc Severn
cười nhạo. Ngay cả chính bản thân hắn sau khi bình tĩnh lại cũng tự nhận thấy đó là hành vi cực kì ngu ngốc. Sau khi công khai tuyên chiến thì
hắn khó có thể tìm được cơ hội giết chết Tôn Ngộ Không.
Ngoại trừ việc đó ra thì Kripos còn làm một chuyện ngu ngốc nữa. Hắn
thấy sau khi hai anh em Tôn Ngộ Không trở về thì gia tộc Ryan cũng không có bất cứ hành động nào nên tưởng rằng bọn họ sợ gia tộc Severn gia tộc của hắn, vì vậy hắn mới làm giả mệnh lệnh của tộc trưởng phái Robert
tới thăm. Ngờ đâu Robert đã bước chân vào hang hổ, lập tức bị đánh gãy
tay chân, cắt đi lỗ mũi, lỗ tai, rồi còn bị người ta xách đi thị chúng
làm mất mặt gia tộc Severn.
Vì hai chuyện này mà Kripos bị tộc trưởng và cũng là phụ thân của mình
quát mắng một trận, bởi chủ trương nhất quán của gia tộc Severn là khiến gia tộc Ryan và gia tộc Khải Lôi đánh nhau còn mình ở giữa hưởng lợi.
Kripos tự nhiên lại chủ động khiêu chiến với gia tộc Ryan nên tất nhiên
phải bị mắng.
Sau chuyện này, Kripos cảm thấy dường như tất cả người trong gia tộc đều nhìn hắn như nhìn một con lợn, thậm chí là một con lợn ngu ngốc nhất.
Thái độ đó thật sự khiến hắn điên lên, rất muốn giết người.
Hôm nay, người nằm vùng trong gia tộc Ryan có truyền tin tới, vốn dĩ
John đã định giao Ivy cho gia tộc Severn nhưng Tôn Ngộ Không lại đột
nhiên xuất hiện ngăn cản. Kripos nghe thấy thế liền tức điên. Hắn cảm
thấy cả người ngứa ngáy nên quyết định ra ngoài giải tỏa, thuận tiện coi thử có thể giết chết một hai người để nguôi giận không.
Kripos cưỡi ngựa dạo dạo bước trên con phố nhộn nhịp, ngắm nhìn những
thiếu nữ, quý phụ trang điểm sặc sỡ với bầu ngực căng tràn bắt mắt, tâm
trạng của hắn tự nhiên tốt hơn đôi chút.
“Ê, mặt mèo, nghe nói ngươi bị phụ thân mình chửi, lại còn bị mấy ca ca mắng là lợn nữa hả?”
Vừa nghe có người nhắc tới nỗi đau trong lòng, Kripos liền giận dữ. Hắn
quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên tóc trắng ốm nhom nhưng lại có tỏ ra hết sức kiêu ngạo, chính là Tôn Ngộ Không.
“Thằng nhãi không biết sống chết, dám gây chuyện với ta, ta phải giết ngươi!”
Kripos giận run lên, hắn lập tức giương đao phóng ngựa về phía Tôn Ngộ
Không hòng chẻ đôi kẻ đáng giận này. Lập tức có mấy bóng người khôi ngô
đứng phía sau Tôn Ngộ Không chuyển người vòng lên chắn phía trước, bọn
họ chính là cao thủ hộ vệ của gia tộc Ryan.
Kripos dù rất không cam lòng nhưng cũng biết mình không phải đối thủ của họ nên đành phải tức tối dừng ngựa, thu đao lại.
“Ha ha, mặt mèo, ngươi muốn giết ta sao, vậy thì quyết đấu với ta đi, dù rằng có bị người ngoài nói ta đùa bỡn một con lợn thì ta cũng chấp
nhận. Sáng mai, quyết sinh tử ở Thiên Khôi đấu võ trường, giết ngươi ở
chỗ này thì ít người xem quá, ta không thấy thỏa mãn.”
Tôn Ngộ Không nói xong liền chiếc găng tay trắng trong tay về phía Kripos.
Kripos tiếp lấy chiếc găng tay rồi điên cuồng hét lên: “Được, được lắm!
Đến một kẻ vô dụng như mày cũng dám trêu tao, nếu mai tao không cắt được từng miếng thịt trên người mày xuống thì tao không phải con người!”
Tôn Ngộ Không mỉa mai nhìn Kripos rồi cố tình nói theo kiểu đáng thương: “Ngươi vốn là lợn chứ đâu phải người, một con lợn mặt mèo.”
Tôn Ngộ Không nói xong thì phủi mông dẫn theo đám hộ vệ nghênh ngang rời đi, không hề quan tâm tới Kripos đang điên tiết ở phía sau!
Kripos hết sức tức giận. Hắn không thể bắt được đối phương lại nên đành
rút roi ra đánh lên mình con hãn huyết bảo mã thuần chủng của bản thân.
Con ngựa đáng thương đột nhiên bị đánh đau nên liền hí lên.
Thương thay cho Kripos, hắn không biết rằng một roi này khiến hắn phải trả một cái giá rất đau vào ngày mai…
oOo
“Cái gì? Đệ điên hay sao lại tự ý đi quyết đấu với Kripos?”
John nghe thấy tin này thì nhảy dựng lên.
Tôn Ngộ Không vội lao tới bịt miệng hắn: “Huynh nhỏ miệng thôi, đừng để
mẫu thân nghe được, hơn nữa còn phải truyền lệnh không cho đám gia nhân
nói lung tung. Phụ thân giờ đang ở xa, huynh là huynh trưởng trong nhà
nên bọn họ sẽ không dám trái ý đâu, cũng không nên để mẫu thân phải lo
lắng!”
John cuống cuồng vò đầu bứt tai, hắn nặng nhọc nói: “Kripos đã đạt tới
cảnh giới Linh giai thượng cấp, gia tộc Severn lại có tích lũy sâu dày
nên không rõ có cất giấu bảo bối quý giá nào, còn đệ thì ngay cả một
quyển sách ma pháp cấp cao cũng không có. Huống chi tử địch của chúng ta là gia tộc Khải Lôi, không nên quá trở mặt với gia tộc Severn.”
Tôn Ngộ Không đứng dậy vỗ nhẹ vào vai hắn rồi nghiêm mặt nói: “Huynh cứ
tin đệ một lần đi, đệ nhất định sẽ thắng, còn chuyện kết thù với gia tộc Severn hay không thì đệ tự biết phải làm sao. Ha ha, chỉ cần huynh nghe đệ thì gia tộc Ryan chúng ta tất có thể xoay mình, phụ thân chúng ta
đường đường là tộc trưởng cũng sẽ không cần phải vất vả ngược xuôi đi
săn ma thú nữa.”
John lắc đầu cười khổ: “Thôi bỏ đi, quyết đấu cũng đã định rồi, đệ quyết định mọi chuyện vậy, tiếp theo phải làm gì đây!”
“Tiếp theo sẽ tung tin đồn.”
Tôn Ngộ Không thấy John đồng ý thì vui vẻ hoa chân múa tay, hoàn toàn trở lại bộ dáng cợt nhả bình thường.
“Tin đồn đầu tiên – tiểu vô dụng của gia tộc Ryan uống nhầm thuốc mê nên đầu óc không tỉnh táo dám yêu cầu Kripos quyết đầu, giờ đang hối hận
muốn chết; tin đồn thứ hai – gia tộc Ryan gia phái người khẩn cầu Kripos hủy bỏ quyết đấu, tiếc là đối phương không đồng ý; tin đồn thứ ba –
Kripos gần đây tu luyện đột phá, đã đạt tới cảnh giới Huyền giai hạ
cấp.”
John sững người: “Hóa ra đệ muốn đánh bạc, cố ý tung tin đồn để nâng cao tỉ lệ cá cược.”
Tôn Ngộ Không cười cười nói: “Không phải đệ muốn đánh bạc, là huynh đánh, đệ không có tiền.”
John nhất thời dở khóc dở cười: “Được, huynh sẽ lấy hết tiền của gia tộc để liều cùng đệ lần này, thắng thì chúng ta sẽ xoay mình, thua thì hai
huynh đệ chúng ta tự tử vậy.”
Dưới tác động của gia tộc Ryan, chưa đến nửa ngày tin tức tiểu vô dụng
tóc bạc Tôn Ngộ Không trong hai huynh đệ của gia tộc Ryan quyết đấu với
Kripos được truyền đi toàn thành, tạo nên chấn động lớn. Vô số sòng bạc
cũng nương theo trận chiến này mà ra tỉ lệ cá độ.
Trong sòng bạc Dallas lớn nhất thành Kobline.
Con bạc Giáp: “Đại ca, không lẽ huynh không nhận ra được thắng thua hay sao?”
Con bạc Ất: “Khó, thật sự rất khó!”
Con bạc Bính: “Sao lại khó?”
Con bạc Ất: “Nếu xét theo lẽ thường thì tên tiểu vô dụng tóc bạc đó
tuyệt không thể thắng Kripos được, nhưng vấn đề ở chỗ lần quyết đấu này
lại do tên nhãi Tôn Ngộ Không kia chủ động đề xuất. Mà trước giờ chỉ
nghe nói thằng này là một tên nhác gan chứ có thấy ai kêu nó ngu ngốc
đâu. Nếu nó không nắm chắc chiến thắng thì sao lại chủ động đi chết như
thế được?”
Con bạc Bính: “Mẹ nó, vậy rốt cuộc nên đặt ai đây!”
Kẻ được Tôn Ngộ Không và John phái đi tung tin đồn nói chen vào: “Ha ha, Tôn Ngộ Không uống phải thuốc mê nên không tỉnh táo đòi quyết đấu, nghe nói sau khi tỉnh lại hắn lập tức gào khóc, còn sai cầu xin Kripos hủy
bỏ quyết đấu, đáng tiếc là không được đáp ứng. Hơn nữa gần đây Kripos đã đột phá đạt tới Huyền giai hạ cấp rồi. Huyền giai hạ cấp đấu với một
tên tiểu phế vật chẳng phải là thắng chắc rồi sao!”
Đám con bạc đồng thanh: “Ra thế, ta biết phải đặt cho ai rồi!”