Tôn Ngộ Không âm dương quái khí hỏi: “Dùng trăm hoa chưng cất thành rựu nên gọi là Bách Hoa tửu đúng không?”
“Đúng.”
Giáo chủ Yale khẽ gật đầu.
“Vậy uống xong Bách Hoa tửu đi tiểu ra nước thì gọi là gì?”
“Uống xong Bách Hoa tửu... Tôn Ngộ Không, ngươi dám đái lên mặt ta, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi...”
Lúc này giáo chủ Yale mới vỡ lẽ mùi tanh hôi trên mặt mình là thứ gì,
giận sôi gan, chửi bới tổ tông mười tám đời gia tộc Ryan, mới nãy còn
định đấu trí với Tôn Ngộ Không nhưng giờ thì toàn bộ xóa hết.
“Ài!”
Giáo chủ Yale sảng khoái chửi bời, thình lình ngón chân truyền đến cơn
đau tê tâm liệt phổi, lập tức hét thảm như hẹo bị thiến. Hắn mới thét
lên liền bị tát một cái ngay mặt khiến hắn ngừng bặt im ru.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta sẽ tha cho
cái mạng chó của ngươi, bằng không ta sẽ xẻo cắt từng miếng thịt trên
người ngươi cho xem!”
Tôn Ngộ Không nói xong, gác đao lên trên ngón trân khác của tên mập.
Giáo chủ Yale hiểu hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, tranh thủ
thời gian gật đầu đáp ứng: “Ta nhất định nghe lời ngươi, ngươi nói sao
ta nghe thế!”
Tuy giáo chủ Yale nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác, chờ khi bản
thân thoát khỏi nơi này sẽ dẫn Thần Thánh kỵ sĩ đoàn lẫn mục sư quay lại giết hết gia tộc Ryan.
Tôn Ngộ Không hài lòng cười, huy đao cắt đoạn dây thừng trói tay phải
giáo chủ Yale, tiếp đó lấy ra một quyển sách một cây bút và ba tờ giấy
rồi ném cho đối phương: “Lật tới trang sau cùng rồi chép ra ba tờ, đổi
tên nam chính thành tên ta, nữ chính đổi thành Quang Minh nữ thành,
ngài hiểu chứ? Mặt khác, ngài đừng mơ tưởng dùng ma pháp để đánh ta,
trước khi ngài kịp tung ra thì ta kịp chặt hết ngón chân của ngài rồi.”
Giáo chủ Yale thầm nghĩ, lại muốn ta chép sách, quả nhiên tên Tôn Ngộ
Không này không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Hắn sợ Tôn Ngộ
Không đổi ý nên không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng lật đến tờ sau cùng
của quyển sách, chép theo yêu cầu của đối phương.
“Ta ôm Quang Minh nữ thần bằng một tay, tay kia khẽ kéo chiếc áo mỏng
của nàng, sau đó hai tay liền xoa bóp hai ngọn núi trập trùng kia, tinh
tế thưởng thức tư vị ấm áp mềm mại hết sức co dãn đó...”
Giáo chủ Yale viết tới đây thì lập tức hiểu mọi thứ, sắc mặt trở nên
trắng bệch, cả kinh kêu lên: “Tên khốn nạn, ngươi muốn ta khinh nhờn
thần linh a, việc này ta nhất quyết không làm!” Nói xong hắn liền vò tờ
giấy lại rồi nhét vô miệng mình, nhai đi nhai lại mấy lần rồi nuốt xuống bụng.
Giáo chủ Yale hiểu rõ, nếu như để lộ những chữ ghi trên tờ giấy này ra
ngoài cho mọi người biết thì đến cả thúc thúc Hồng Y đại giáo chủ của
hắn cũng không thể cứu được, đến lúc đó hắn bị phán thiêu chết là còn
nhẹ tội lắm rồi.”
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt hỏi: “Vậy là dù chết ngài cũng không chép đúng không?”
“Không chép, tuyệt đối không chép! A!”
Tôn Ngộ Không tiện tay huy đao cắt một ngón chân của tên mạp khiến những lời chém đinh chặt sắt hắn mới nói biến thành tiếng hét thảm.
“Ngón thứ hai, ngón thứ ba, người ta nói chứ tay đứt ruột xót, không
biết nếu như ta chặt hết mười ngón chân thì sẽ ra sao nhỉ? Ngón thứ tư!”
“A! Đừng chém, ta chép, ta sẽ chép, đau chết mất!”
Bốn ngón chân liên tiếp bị chém đứt khiến cho giáo chủ Yale đau đến mức
nước mắt nước mũi nhòm nhèm, rốt cuộc hắn cũng lựa chọn khuất phục.
Tôn Ngộ Không thu đao lại, cười nói: “Vậy thì được, núi xanh còn đó lo
gì không có củi đốt, ta sai ngươi chép thứ này cũng chỉ để ta tự vệ thôi chứ không phải dùng để đối phó ngài đâu, hay trước tiên ngài hãy trị
liệu cho mình đi, nhưng nhớ chớ lộn xộn đấy.”
Giáo chủ Yale nghe thế thì mừng lắm, nhanh chóng tranh thủ thời gian trị liệu cho bản thân.
“Nữ thần chí cao vô thượng, xin người nhân từ ban ân, xoa dịu nỗi đau cho tín đồ thành kính của người!”
Chú ngữ niệm xong, trên tay giáo chủ Yale lóe lên một tia sáng trắng
thánh khiết, tia sáng chiếu lên chỗ ba ngón chân bị cắt đứt, máu tuôn ra nhanh chóng đông lại, cơn đau dưới chân liền giảm lại, hắn thở dài một
hơi.
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nói: “Sao ngài không nối ngón chân lại mà chỉ cầm máu thôi thế?”
Giáo chủ Yale ngượng chín mặt, ngượng ngùng nói: “Trị Liệu thuật Huyền
giai thượng cấp mới nối ngón chân lại được, mà ta chỉ là Linh giai ma
pháp sư thôi.”
“Cái gì?”
Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên, ngạc nhiên hỏi: “Ngài đường đường là giáo chủ mà sao chỉ mới Linh giai? Hay ngài là đồ giả mạo?”
“Giả gì mà giả, nói khó nghe quá, thúc thúc ta là Hồng Y đạo giáo chủ, là người đề cử ta làm giáo chủ!”
“À thì ra là vậy!”
Tôn Ngộ Không chợt hiểu: “Hì hì, mập mạp chết tiệt, bản sự khác ngươi
chả mạnh hơn heo là bao, nhưng kỹ thuật đầu thai này thật nhất lưu nha!”
Giáo chủ Yale đỏ mặt cười xòa, gật đầu.
“Ổn rồi, nhanh chép đi, sau này ta sẽ không gây khó dễ cho ngài nữa!”
Chuyện diễn ra đến hiện tại, giáo chủ Yale cũng chỉ có thể đi được bước
nào hay bước đó, không có lựa chọn hắn, rốt cuộc hắn cầm giấy và bút...
Qua thời gian một nén nhang, rốt cuộc giáo chủ Yale cũng chép xong ba tờ giấy ghi lại những động tác dung tục, run rẩy đưa cho Tôn Ngộ Không:
“Xong rồi đó, thả ta đi được chưa, ta còn phải nhanh chóng quay lại để
thủ hạ hỗ trợ nối ngón chân lại cho ta nữa!”
Tôn Ngộ Không cất đi hai tờ, cười nói: “Ngài gan lớn thật, dám đến gia
tộc chúng ta lừa tiền, bây giờ đến phiên chúng ta dọa dẫm lại, ngài hãy
mau giao hết những thứ quý giá ra đây, vàng bạc châu báu, các loại
Nguyệt Quang bảo hạp gì cũng được, ta lấy hết.”
Giáo chủ Yale nghe thế, kìm không được giấu tay phải ra sau. Lúc đầu Tôn Ngộ Không chỉ định lấy một hai thứ mà thôi, nhưng giờ giáo churu Yale
cử động như vậy khiến hắn chú ý tới.
“Đưa tay ngài ra đây, giấu giấu giếm giếm cái gì!”
Giáo chủ Yale lạnh khắp người, khẩn cầu: “Hai chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của ta, ngươi không thể lấy chúng!”
Tôn Ngộ Không nào quan tâm đến bộ dáng quỷ khóc sói gào của tên mập,
thằng thừng tháo hai chiếc nhẫn trên tay hắn xuống, sau đó nghiên cứu
một thoáng liền hiểu tại sao tên khốn này không nỡ như thế.
Hai chiếc nhẫn, một chiếc là không gian giới chỉ (nhẫn chứa đồ), còn một cái là sủng vật giới chỉ (nhẫn chứa sủng vật). Chỉ có ma pháp sư Thánh
giai trở lên mới chế ra được không gian giới chỉ, nó rất hiếm, thường
thì không gian bên trong rất nhỏ, mà giới chỉ này lại rộng tới mười ngàn mét đủ biết là trân bảo hiếm thấy.
Về phần sủng vật giới chỉ, nó quý hiếm hơn cả không gian giới chỉ, chỉ
có Pháp Hoàng trở lên mới có thể chế tác, không gian bên trong giới chỉ
loại này có thể chứa được chút ít linh khí hoặc sủng vật.
“Tốt, hai chiếc nhẫn này coi như cũng tạm được, ta ráng nhận lấy chúng vậy!”
Tôn Ngộ Không nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ, giáo chủ Yale nghe thế
thật muốn lao tới bóp cổ đối phương đến chết, chẳng qua hắn chỉ nghĩ
trong đầu thế thôi chứ không dám làm như vậy.
Tôn Ngộ Không cười hì hì nhìn giáo chủ Yale tức giận đến nổi gân xanh ra mặt, tiếp tục đổ thêm dầu: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ sai Ivy tới giáo đường của ngài, ngài hãy an bài một mục sư có thực lực một chút để dạy
cho nàng ta Trị Liệu thuật nhé. Nếu như nàng ta học không được, ngài
nhất định phải chết. Nếu nàng bị ăn hiếp, ngài cũng phải chết. Nếu nàng
bị ngài dạy hư, ngài càng phải chết...”
Giáo chủ Yale tức đến chết lặng, hai mắt rưng rưng: “Rốt cuộc hôm nay ta gây ra nghiệt gì mà sao đụng phải tên điên này thế, trước kia đi dọa
người đều thắng lợi, mà lần này thì ngay cả bảo vật gia truyền cũng bị
cướp đi, còn phải giúp nô tài của người ta nữa...”