Tôn Ngộ Không dẫn giáo chủ Yale
tới trước cửa phòng mình, cười hì hì nói: “Sau khi vào cứ lấy thoải mái, gia tộc Ryan chúng ta thứ gì cũng thiếu chỉ có sách ma pháp là nhiều,
ngài cứ lấy thoải mái, không cần khách khí.”
Sách ma pháp của gia tộc Ryan sao lại được đặt ở một nơi không có ai
phòng thủ thế này? Giáo chủ Yale hơi nghi ngờ, nhưng hắn đã bị câu nói
“cứ lấy thoải mái” của Tôn Ngộ Không gây choáng nên không suy nghĩ gì
nhiều, khát khao đẩy cửa ra.
“RẦM!”
Giáo chủ mập mạp còn chưa thấy rõ bên trong phòng có những gì, chỉ cảm
giác phía sau gáy truyền tới cơn đau, sau đó mắt tối sầm lại ngã rầm
xuống đất.
Tôn Ngộ Không ở đằng sau xoa nhẹ nắm đấm của mình, tự lẩm bẩm: “Ồ, không ngờ mới đập một cái đã ngã rồi, rốt cuộc là do một phần Long Tượng lực
lợi hại hay tại tên mập như heo này quá yếu?”
o0o
Trong phòng khách phủ Ryan.
Ivy sau khi xác nhận Tôn Ngộ Không lẫn giáo chủ Yale đã đi xa rồi liền
bước tới cạnh John gọi khẽ: “Đại thiếu gia, bọn họ đã đi xa, ngài dậy
được rồi!”
Ivy thầm nhận định, đây là mưu kế của John và Tôn Ngộ Không, dùng rượu
và giả vờ hôn mê để từ chối yêu cầu vô lý của giáo chủ Yale, nhưng nào
ngờ được nàng gọi mấy tiếng cũng không thấy John có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự bị nhị thiết gia đánh ngất đi à?
Ivy lo lắng bất an nghĩ, khẽ ngồi xuống cạnh người John xem xét, thình
lình phát hiện ra chỗ động mạch cổ của hắn có đọng máu bầm.
“Không ngờ nhị thiếu gia lại ra tay quyết đoán đến thế!”
Ivy sau khi hiểu ra mọi chuyện thì dở khóc dở cười, trong lòng cũng có
chút khó xử, bởi nàng không thể nào nâng John về phòng được, mà để hộ vệ bên ngoài biết thì không ổn, đường đường đại thiếu gia lại nằm trên mặt đất rất là mất mặt.
Mình nên làm gì bây giờ? Ivy nghĩ trái nghĩ phải nhưng không quyết được ý.
“Ivy, cô cất quyển sách Nhục Bồ Đoàn kia ở chỗ nào rồi, sao ta không tìm thấy?”
Ivy giật nảy mình, nhìn lại thì thấy Tôn Ngộ Không hùng hổ bước tới, lúc này hắn cười mỉm làm gì có chút bộ dáng của kẻ say?
“Nhục Bồ Đoàn sung sướng vô biên”, Ivy đỏ mặt, giọng nói càng ngại
ngùng: “Thiếu gia, bây giờ là ban ngày mà, sao ngài lại sai ta đọc sách
kia cho ngài nghe chứ? Trước kia buổi tối mới đọc mà...”
Lúc này đến phiên Tôn Ngộ Không giật mình, kinh ngạc nói: “Trước đây ta muốn cô đọc quyển sách đó cho ta nghe sao?”
Ivy không trả lời, trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không, hiển nhiên là trách hắn biết rõ rồi còn cố hỏi, thật không tốt.
Chó đẻ thật, không ngờ lão Tôn ta lại không biết chủ nhân của thân thể này trước đây còn có sở thích này.
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Sau khi hắn chiếm lấy thân
thể này, hắn chỉ lo tìm những tin tức quan trọng chứ không để ý đến
những chuyện râu ria linh tinh khác.
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười nói: “Hì hì, không phải ta muốn cô đọc nó cho ta nghe bây giờ, ta lấy nó để làm chuyện khác, cô cất nó chỗ nào
rồi?”
Ivy thở phào, sắc mặc cũng khôi phục bình thường, đáp: “Sáng nay lúc ta dọn phòng cho ngài thì đã cất nó dưới gối.”
“Ha ha, hóa ra nó ở dưới gối!”
Tôn Ngộ Không cười ha ha, định quay đầu bỏ đi, Ivy liền gọi hắn lại.
“Nhị thiếu gia, giáo chủ đại nhân đã đi rồi sao, à mà ta không thể dìu đại thiếu gia đi được!”
“Ha ha, tên mập mạp khốn kiếp kia đang ở phòng ta chứ đã đi đâu, ta đang tranh luận với hắn là cô hay Quang Minh nữ thần xinh đẹp hơn đây này,
hì hì, giờ tạm thời không cần quan tâm đến ca ca ta đâu, một lát nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi, cô cứ ra ngoài canh giữ không cho người khác vô là
được. Nếu như ca của ta tỉnh lại sớm sẽ hỏng việc của ta mất.”
Tôn Ngộ Không nói xong, lại hùng hùng hổ hổ đi, Ivy ở phía sau thè lưỡi: “Thật sự là to gan lớn mật, cũng dám trêu ghẹo Quang Minh nữ thần, cơ
mà hắn cũng thật tốt khi so mình với nữ thần.”
o0o
Giáo chủ Yale trong lúc hôn mê đều tưởng mình đang ôm một cô gái xinh
xắn lồi lõm co dãn hết xảy, nhưng khi tỉnh lại lại phát hiện bản thân
đang nằm trên sàn nhà, ôm một cái cây lớn, tay chân đều bị trói lại trên cây, đồng thời hắn cảm thấy mặt mình ướt nhem, mũi lại ngửi thấy một
mùi tanh hôi vừa lạ vừa quen.
Tôn Ngộ không bộ dáng thư sinh đang cười tũm tĩm xuất hiện trước mặt
hắn, mái tóc bạc trắng trông hết sức hiền lành, chẳng qua đôi mắt lại
lóng lánh như sao, cả người nào có bộ dáng của kẻ say.
Chỉ trong chớp mắt, giáo chủ Yale liền hiểu ra là lúc nãy Tôn Ngộ Không
không hề say, mình già tám mươi tuổi lại bị tên tiểu quỷ tóc trắng này
đùa giỡn như con nít.
Giáo chủ Yale giận dữ hét: “Tôn Ngộ Không, ngươi thật to gan, dám lén
bắt cóc sứ giả của nữ thần, ngươi nhất định phải chết, cả nhà các ngươi
đều chết chắc, các ngươi nhất định sẽ bị sở phán quyết dị đoan đốt sống
chết tươi!”
Tôn Ngộ Không khinh bỉ trừng mắt với tên mập mạp này, không thèm trả lời.
Giáo chủ Yale vừa giận vừa mắng chửi Tôn Ngộ Không một lúc lâu nhưng
thấy đối phương đứng trơ ra thì sự phẫn nộ trong lòng dẫn bị sợ hãi thay thế.
Tên nhóc tóc trắng này không phải người, hắn là ma quỷ, là một tên điên. Theo thời gian dần trôi đi, giáo chủ Yale càng nhận định ý nghĩ này.
Tại thành Kobline, hắn đại biểu cho nữ thần, đại biểu của uy quyền, trừ
Druid và dị giáo đồ thờ đạo thần Lửa ra thì không còn ai dám đối xử với
hắn như thế, bởi đây chẳng khác nào là phạm phải tội diệt tộc.
“Gặp kẻ điên thì không thể cứng đối cứng được, phải đấu trí, dùng mưu
đánh bại hắn, kinh nghiệm sống mấy chục năm của mình không thể nào lại
thua một đứa trẻ ranh mười mấy tuổi được, phải tỉnh táo lại, từ từ nói
chuyện với hắn!”
Giáo chủ Yale nghĩ thầm trong lòng như vậy, rồi dần dần bình tĩnh lại,
sau đó cố hết sức tươi cười hỏi: “Ha ha, mới nãy ta nói đùa ngươi đấy,
ngươi uống say nên làm chuyện quá khích một chút âu cũng dễ hiểu, ta
không so do đâu, ta cũng không cần tiền lẫn số sách ma pháp kia, ngươi
thả ta đi được chưa?”
Tôn Ngộ Không cười hì hì nhìn hắn, mắt đảo liên hồi, vẫn không lên tiếng nói chuyện.
Giáo chủ Yale chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Ngươi thả ta, ta giúp
ngươi đối phó gia tộc Carlyle và gia tộc Severn, để ngươi xưng bá thành
Kobline!”
Hiệu quả của câu nói này còn kém hơn lúc nãy, Tôn Ngộ Không lại ngáp một cái, tay vỗ khẽ miệng, duỗi lưng, giống như muốn ngủ một giấc.
Chuyện gì mới có thể khiến tên điên này chú ý đây? Giáo chủ Yale nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một chuyện.
“Này, ngươi tạt thuốc tê lên mặt ta nhưng sao mùi lại tanh hôi thế, ngươi là Luyện Dược sư à, thuốc này do ngươi luyện ra sao?”
Quả nhiên, nghe đến đây thì Tôn Ngộ Không lập tức hưng phấn, nhảy vọt từ ghế xuống, liên tục gật đầu: “Đúng đúng, tuy ta không phải Luyện Dược
sư nhưng thuốc này là ta luyện ra đấy, tên là Bách Hoa Niệu (nước tiểu
trăm hương hoa)!”
“Bách Hoa Niệu? Vật liệu chế thuốc gồm những loại nào?”
Giáo chủ Yale run giọng hỏi, nghe thấy cái tên cổ quái này, hắn bỗng nhiên cảm thấy chẳng lành.
“Dùng trăm hoa chưng cất thành rựu nên gọi là Bách Hoa tửu đúng không?”
“Đúng.”