Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới

Chương 10: Thần côn dọa dẫm & dọa dẫm thần côn (1)




Qua một lát sau, đám đông đứng xem dần yên tĩnh trở lại, Tôn Ngộ Không thấy tình hình không sai biệt lắm liền nhảy lên trên đầu Nham Thổ quái, sau đó chỉ huy nó đứng dậy dẫm chân lên người Kripos khiến đối phương thét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Kripos đáng thương bị Thổ Nham quái dẫm lên nửa người, chỉ lộ ra hai chân đang run bần bật.

Khôi giáp do tộc Minamino chế tạo có hiệu quả rất tốt, bị con Nham Thổ quái nặng hơn ngàn cân đè mà chỉ bị méo một chút chứ không tan nát, Kripos ở bên dưới thi thoảng lạy giãy lên một chút. Tôn Ngộ Không không quan tâm lắm đến những chuyện này, tay nắm cổ họng đối phương nâng lên không trung hô to.

“Thưa quý ông quý bà, mọi người hãy nghe cho rõ, gần đây có một đoàn ma pháp sư gồm bảy mươi lăm người chạy đến chỗ gia tộc Ryan bọn ta, bọn họ không thích tham dự tranh đấu lợi ích thế tục nhưng lại hết sức am hiểu chế tạo sách ma pháp, giống như mọi người đã thấy...”

Tất cả người xem kinh ngạc một lần nữa, một đoàn ma pháp sư bảy mươi lăm người có sức mạnh đủ để thay đổi thế cục tại thành Kobline, trách không được lại chế tạo ra nhiều sách ma pháp đến thế, may mà những người này không thích tham gia tranh đấu lợi ích thế tục, chứ không thì gia tộc Ryan sẽ dễ dàng xưng bá thành Kobline rồi.

Tộc trưởng Frodo của gia tộc Severn đến giờ mới hiểu tại sao gia tộc Ryan lại thay đổi thái độ khác lạ đến thế, dám phái Tôn Ngộ Không đi quyết đấu phá hoại danh dự gia tộc của hắn, tất cả là nhờ có lực lượng hậu thuẫn mạnh kia.

Tộc trưởng Scare của gia tộc Carlyle giật mình, quyết thầm trong lòng sau này nên đối xử với gia tộc Ryan tốt hơn, tránh bị bọn họ kiếm cớ khai chiến toàn diện.

Rất nhiều quý tộc vừa và nhỏ một lần nữa xác định lại đối tượng để phụ thuộc - gia tộc Ryan với hơn bảy mươi ma pháp sư mới gia nhập tuyệt đối là một thế lực lớn.

Nói đến đây, Tôn Ngộ Không chỉ tay về phía những quyển sách ma pháp, nói: “Những thứ này là do bọn họ chế tạo đó, từ cấp thấp đến cấp cao đều có cả, bắt đầu từ ngày mai, phòng đấu giá của gia tộc Ryan chúng ta sẽ tiến hành đấu giá chúng, ai có hứng thú có thể đến xem. Hì hì, mục đích của trận đấu này chủ yếu là để tuyên truyền chuyện này, hy vọng sau này mọi người sẽ ủng hộ nhiều hơn.”

Tuyên truyền? Tất cả mọi người sửng sốt một hồi liền cảm thấy Kripos bị đè trên đất chỉ lộ ra hai chân thật đáng thương. Từ đầu đến cuối, đối phương chỉ như một công cụ giúp gia tộc Ryan quảng cáo buôn bán.

Có thể đoán được trong tương lai không xa, phòng đấu giá của gia tộc Ryan nhờ có sách ma pháp mà sôi nổi trở lại. Mặc khác, một đoàn ma pháp sư và một núi sách ma pháp gây ra hiệu ứng khá lớn khiến cho vô số quý tộc vừa và nhỏ thay đổi lập trường của mình.

Tộc trưởng gia tộc Carlyle nói khẽ với nhi tử của mình: “Bắt đầu từ mai ngừng ngay những hoạt động chèn ép ngầm với gia tộc Ryan, trước khi làm xong chuyện kia, quyết không thể để cho bọn họ lấy cớ khai chiến, nói em con mau chóng hoàn thành xong việc đi, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian đâu.”

Tộc trưởng Frodo của gia tộc Severn vạn lần không ngờ tới Tôn Ngộ Không lại xem thường trận chiến này, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng hắn cũng hiểu hiện tại không phải là lúc xung đột với gia tộc Ryan, chỉ đành đứng lên nói: “Thắng bại đã phân, Kripos thua, ngươi thả hắn đi!”

Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: “Hai ta quyết đấu sinh tử, sống chết còn chưa rõ sao biết được thắng hay thua. Kripos tuy ngu như heo, gan chó cũng không nhỏ, dám ám hại hai huynh đệ bọn ta, hôm nay ta muốn biến hắn thành tấm gương, ai dám đụng đến gia tộc Ryan bọn ta thì đều phải chết.”

Tôn Ngộ Không nói xong, chỉ huy Nham Thổ quái đạp lên đầu Kripos, Frodo gấp gáp khuyên ngăn: “Đừng giết nó, ta sẽ mua mạng của nó.”

“Ông trả bao nhiêu?”

“Ta mua 8 vạn kim tệ!”

“Mười sáu vạn kim tệ cộng thêm con ngựa kia, nếu không ta sẽ kêu Nham Thổ quái giết con trai ngươi ngay.”

“Được, coi như ngươi lợi hại, nhưng ta mong rằng các ngươi sẽ bỏ qua chuyện Kripos ám toán đó.”

Tôn Ngộ Không gật đầu biểu thị đồng ý: “Tất nhiên rồi, chỉ cần người của gia tộc Severn lẫn gia tộc Carlyle không chọc đến thì chúng ta cũng lười quản, nhưng nếu có ai dám thọc gậy đâm sau lưng một chút gì thì gia tộc Ryan chúng ta sẽ khai chiến ngay.”

Nghe thế, tộc trưởng hai gia tộc đều thở phào nhẹ nhõm, hai người không biết được rằng Tôn Ngộ Không chỉ là đang hù dọa mà thôi.

Tôn Ngộ Không chỉ huy Nham Thổ quái di chuyển sang chỗ khác, sau khi Frodo trả tiền xong liền sai người xuống cứu Kripos. Tên đáng thương này hiện tại gần như ngắt ngoải rồi, nhưng nhờ có Quang Minh Trị liệu thuật nên cũng được cứu sống.

Một người nhào lên ôm Tôn Ngộ Không, hưng phấn hô to: “Chúng ta thắng, chúng ta thắng rồi!”

Tôn Ngộ Không mỉm cười: “Thắng được bao nhiêu?”

John cười ha ha nói: “Một trăm triệu! Ta thế chấp một số sản nghiệp trong gia tộc đổi được 10 triệu, tỉ lệ đặt cược đệ thắng là 1 đền 11...”

Tôn Ngộ Không không hiểu rõ lắm chuyện tiền nong, không biết một trăm triệu là nhiều hay ít, nhưng thấy John phấn khởi ra mặt thế kia thì hẳn cũng là lời to lắm đây, thế nên cười nói: “Sai hộ vệ thu thập rồi chúng ta quay về đi, sau trận này, phòng đấu giá của gia tộc chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng, gia tộc có thêm lợi thế, đệ báo thù thành công, huynh thắng tiền, quá tốt rồi...”

o0o

Hai huynh đệ Tôn Ngộ Không quay lại phủ Ryan, lập tức đặt tiệc ăn mừng thắng lợi.

John uống một hơi Bách Hoa tửu, đặt câu hỏi: “Sao tự nhiên đệ lại đồng ý tha cho tên Kripos thế? Ca thấy đệ ghét hắn lắm mà?”

Tôn Ngộ Không ngừng ăn đào mật, cười nói: “Đệ rất ghét hắn, nhưng hắn quá yếu nên đệ không cần thiết phải giết hắn, giữ mạng hắn lại sẽ tốt hơn cho chúng ta, sau này hắn cũng sẽ là đối tượng để chúng ta khai thác đối phó với gia tộc Severn.”

John khẽ gật đầu: “Ừm, đệ suy nghĩ chín chắn thật.”

Tôn Ngộ Không bĩu môi: “Xùy, thật ra là đệ tự nhiên nghĩ ra thế thôi, diễn trò thì trông cậy vào ca đấy. Ca không thấy là đệ làm theo lời người, lúc nói có hơn bảy mươi ma pháp sư gia nhập gia tộc Ryan thì những tên kia há miệng to đến cỡ nào à, cũng dọa cho tộc trưởng của hai gia tộc kia xanh mày xanh mặt.”

John dương dương đắc ý nói: “Đáng tiếc là không dọa chết bọn hắn được, nhưng nhờ thế mà gia tộc Ryan chúng ta cũng được an tĩnh một thời gian để phát thiển thế lực. Ca sẽ bố trí một chút để mọi người tưởng rằng những ma pháp sư kia là có thực, đệ đừng ăn nói bậy bạ ra ngoài đấy nhé.”

Tôn Ngộ Không lườm hắn một cái: “Biết rồi, ca mới nói nhiều, thật giống như lão thái bà.”

John nghiêm mặt nói: “Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu chân tướng bị tiết lộ thì gia tộc Severn lẫn gia tộc Carlyle sẽ không từ thủ đoạn ám sát đệ đấy, chúng ta phải thận trọng. Hắc, nói thật thì chủ ý do ca nghĩ ra nhưng đệ lại là người dẫn dắt tạo nên nha, ha ha, lúc đệ gom được một đống lớn sách ma pháp thì những tên kia trợn mắt há mồm khiến ca và Ivy sặc cười đấy.”

Tôn Ngộ Không nhớ lại tình hình lúc đó, đắc ý cười to: “Hai lão già kia bị huynh đệ chúng ta dọa sợ rồi, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không làm ra hành động gì khác thường đâu, như thế đệ cũng an tâm đi tìm thuốc cho ca.”

John ngẩn người: “Tìm thuốc gì?”

“Luyện dược sư số một đại lục tên là Ranst hẳn có thể giải được Cổ hồn chi độc trên người ca, đệ đi tìm hắn!”

John cười khổ nói: “Thôi quên đi, Ranst đại nhân là hồng y đại giáo chủ, chỉ đứng sau mỗi Giáo hoàng bệ hạ mà thôi, sao đệ có thể mời ngài ta được chứ? Phụ thân cũng từng tới Giáo đình cầu ngài nhưng ngay cả gặp còn không được, bị đồ tôn của ngài đuổi đi.”

Tôn Ngộ Không cười lạnh nói: “Nếu như hắn ngoan ngoãn chữa lành bệnh cho ca thì dễ nói, nếu không, hì hì, danh hiệu Luyện Dược sư số một đại lục e rằng sẽ phải đổi người.”

John giật nảy mình, phun hết rượu trong miệng ra, hoảng sợ nói: “Đệ chớ nói lung tung, sau Ranst và Giáo đình là mấy chục ức tín đồ, gia tộc Ryan chúng ta không thể trêu nổi đâu. Ài, thực ra đến cả giáo chủ Yale lẫn bệ hạ cũng không chọc nổi chứ nói gì đến Ranst đại nhân lẫn Giáo hoàng.”

Tôn Ngộ Không nhếch miệng, cười khinh khỉnh, định lên tiếng thì Ivy nhẹ nhàng đi tới.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, giáo chủ Yale đến thăm.”