[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 52





----------

Căn phòng ấm cúng, sạch sẽ, và thú thực là đẹp hơn nhiều so với Harry nghĩ nếu xét về vẻ ngoài tối tăm của quán rượu. Cậu đặt túi sách và balo cạnh chân giường, lấy ra cuốn sách về những phù thuỷ nổi tiếng rồi ngồi xuống chiếc giường thoải mái, mở ra trang 138.

Harry cứng người lại.

Ở đó, dưới cái tên được viết bằng thư pháp tuyệt đẹp của cậu, là một bức ảnh của chính cậu. Nhưng không phải chỉ là một bức ảnh; đó là một bức ảnh hồi bé khi cậu chỉ mới vài tháng tuổi. Cậu được một người phụ nữ ôm trong tay, người đang cười với máy ảnh và với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông đang choàng tay quanh người phụ nữ và cả hai nhìn rất vui vẻ, tự hào và hài lòng.

Họ nhìn giống như một gia đình.

Harry đóng cuốn sách lại, cảm nhận hai lá phổi của mình co thắt mãnh liệt. Cậu chưa từng thấy bức ảnh nào của cha mẹ mình, nhưng sự tương đồng giữa họ quá hoàn hảo để bỏ qua. Người đàn ông có mái tóc của Harry và cậu có thể nhận ra một vài đặc điểm của mình, đặc biệt là cặp kính. Người phụ nữ cũng thế, nhìn quen thuộc một cách mà Harry chỉ có thể nói giống với việc soi gương, nhưng cần phải để ý kĩ để nhìn ra.

James và Lily Potter. Cha mẹ của cậu.

Harry cắn răng và mở lại cuốn sách. Tấm ảnh vẫn ở đó, và cậu ngắm nhìn nó trong vài phút, đơn giản là thu nhận khuôn mặt của cha mẹ, đặt nó vào trí nhớ. Rồi cậu bắt đầu đọc.

Harry Potter

Sinh ra vào ngày 31 tháng 7 năm 1980, Harry James Potter là con của Lily và James Potter. Cậu nổi tiếng vì đã đánh bại Chúa tể Hắc ám còn được biết đến là Voldermort (Kẻ-mà–ai–cũng–biết-là–ai-đấy, Người-mà-chớ-gọi-tên-ra) vào ngày 31 tháng 10 năm 1981, nhờ đó kết thúc cuộc Chiến tranh Phù thuỷ lần thứ nhất. Mặc dù vẫn chưa biết bằng cách nào, cậu đã sống sót được Lời nguyền Chết chóc, cùng lúc đó đánh bại được Kẻ-mà–ai–cũng–biết-là–ai-đấy. Cậu ấy là người duy nhất sống sót sau Lời nguyền, thứ đã để lại một vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu.

Harry chớp mắt. Rồi cậu đọc lại đoạn văn một lần, rồi lại thêm một lần. Khi cậu đã chắc chắn mình không đọc nhầm điều gì trong cuốn sách, cậu gập nó lại.

Cậu đã đánh bại một Phù thuỷ Hắc ám và từ đó kết thúc một cuộc chiến, khi cậu mới một tuổi và 'chưa biết bằng cách nào'?

"Hoc ridiculum est (Thật lố bịch)," cậu lẩm bẩm, nhíu mày. Phản ứng đầu tiên của cậu là đây là một điều nhảm nhí, nhưng có vẻ mọi người đều chắc chắn rằng cậu đã làm gì đó. Cậu có thể nói chuyện này với Tom sau, có lẽ hỏi xem ông có giả thuyết gì về lí do cậu sống sót trước Lời nguyền Chết chóc không. Cậu đã có một vài giả thuyết, nhưng phải tìm hiểu xem bản thân Lời nguyền Chết chóc có thể làm gì; nó làm tim cậu ngừng đập ư? Làm máu của cậu biến mất? Hay khiến não cậu phát nổ? Harry cảm thấy việc chỉ có một lời nguyền chết chóc duy nhất khá kì lạ. Cậu đã nghĩ có vô vàn những cách để giết một ai đó. Điều gì làm nó trở nên đặc biệt đến vậy?

Thoả mãn với câu trả lời cậu đã tìm được về danh tiếng của mình, cậu lấy ra cuốn sách Độc dược. Cậu sẽ đọc cuốn sách về truyền thống sau; bây giờ bộ não của cậu vô cùng muốn học một thứ gì đó liên quan đến khoa học, hoặc ít nhất là gần với phép thuật, và Độc dược là một điểm khởi đầu tốt. Cậu mở cuốn sách đến phần giới thiệu, và nằm xuống giường để đọc một cách thoải mái.

----------

Harry bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

"Vâng?" cậu đáp lại, có chút ngái ngủ, dụi dụi đôi mắt mình. Cậu đã đi ngủ khá muộn tối qua; cuốn sách Độc dược thú vị hơn cậu nghĩ, chứa đầy những thông tin về nguyên liệu và kĩ thuật cho việc pha chế độc dược mà Harry khó mà hiểu hết được. Tuy nhiên, cậu thích những thử thách, và tự hứa sẽ dành ít nhất 30 phút mỗi ngày cho đến khi phải đi học để ghi nhớ càng nhiều loài thực vật và động vật ma thuật được mô tả trong cuốn sách càng tốt. Cậu cũng định dành một tiếng mỗi ngày để học lý thuyết; nó gợi cậu nhớ tới những gì đã học về hoá học kết hợp với nấu ăn, nhưng cậu không chắc mình sẽ muốn uống những thứ được nói đến trong cuốn sách. Dù vậy, những gì cậu đã đọc được đến giờ khá hấp dẫn, và Harry rất mong chờ đến những tiết học ở Hogwarts, đặc biệt vì sẽ có cha đỡ đầu của Draco.

"Anh bạn nhỏ, hôm qua ta quên không nói với cháu, nhưng bữa sáng được phục vụ đến 10 giờ. Bây giờ là 9 giờ 30, cháu có muốn ta mang gì đó lên không?" Đó là Tom.

Harry ngáp và rời khỏi giường. "Không cần đâu. Cháu sẽ xuống bây giờ đây ạ, cháu cảm ơn."

"Được rồi, anh bạn." Tom đáp, và Harry nghe tiếng bước chân của ông nhỏ dần về phía hành lang. Cậu ngáp lần nữa, nhìn quanh. Mọi thứ đều yên vị, được chiếu sáng bởi những tia nắng lọt qua rèm cửa. Cậu vuốt thẳng chiếc áo của mình, tự nhắc mình phải đi mua một bộ đồ ngủ hoặc ít nhất là một bộ quần áo khác. Cậu không ngại phải mặc một bộ quần áo hàng ngày, nhưng những người khác sẽ thắc mắc.

"Purgo (làm sạch)", cậu nói, đẩy một chút phép thuật vào chiếc áo. Cậu cảm nhận được nó nhanh chóng chạy qua từng sợi vải, lan ra trên làn da cậu trước khi chìm xuống. Rồi, một âm thanh vang lên, như của một luồng không khí, và một đám mây bụi bốc lên từ chiếc áo. Cậu vẫy tay quanh nó, phủi đám bụi khỏi mình với một chút phép thuật ngăn không cho chúng bám lại vào người. Chiếc áo sơ mi bây giờ nhìn như mới. Cậu lặp lại câu thần chú lên quần, và với một chút do dự, vuốt tóc mái của mình xuống trán để che đi vết sẹo.

Harry dùng bữa sáng một cách bình tĩnh, vừa ăn vừa đọc báo; cậu nghĩ việc cập nhật tin tức sự kiện ở Thế giới Pháp thuật là rất quan trọng, vì chúng dễ trở thành chủ đề nói chuyện với những người bạn cùng trường của cậu. Cậu đã hơi giật mình khi lần đầu nhìn thấy những tờ báo; những bức ảnh có thể cử động! Nhưng cậu kìm lại được sự kinh ngạc của mình và cảm ơn Tom, người đã mang nó đến cho cậu, một tờ báo mang tên "Nhật báo Tiên tri". Không có tin tức gì thú vị; có một vài quái thú được nhìn thấy ở châu Phi, và một bài báo về việc gia đình Greengrass đã quyên tặng một khoản tiền lớn cho Bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị thương tích và bệnh tật phép thuật.

Cậu rất háo hức được đến hiệu sách, nhưng cậu muốn đi mua một cái rương trước để đựng đồ dùng học tập của mình. Cậu tắm nhanh trong phòng tắm liền kề với phòng mình và chọn ra một chiếc áo choàng đồng phục để trùm ra ngoài bộ quần áo Muggle gây chú ý của mình.

Quãng đường đi xuống Hẻm Xéo không có chuyện gì xảy ra, có thể nói là khá thư thái. Harry để ý thấy khi mình mặc trang phục phù thuỷ, cậu bị chú ý hơn nhiều, và cảm thấy thoải mái khi đi bộ trên phố một cách kín đáo. Cậu đến cửa hàng bán rương và bước vào trong.