[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 33




----------

"Chuyện là," Harry nói, "cháu không biết kiếm đồ dùng cần thiết cho trường học ở đâu. Có vẻ như họ nghĩ rằng cháu đã biết hết những việc như vậy, nhưng..."

Fred gật đầu thấu hiểu. "Đó là một vấn đề của Hogwarts. Họ thích giả vờ là mình rất cởi mở với những Muggle, nhưng thật ra lại không làm gì mấy."

Harry nhíu mày. Vậy thì rõ ràng là Hogwarts có thật. Ít nhất là theo như lời người đàn ông này, người mà thẳng thắn ra Harry không có lí do để tin tưởng; tuy nhiên, đây là hoàn cảnh quá hoàn hảo để Harry có thể xem xét tính xác thực trong những gì ông ta nói, vì thế, cậu quyết định sẽ đối xử với vấn đề này một cách nghiêm túc trừ khi nó trở nên quá vô lý và nực cười. "Muggle là gì ạ?"

"Là một người không có phép thuật. Như những người ở quanh đây. Phần lớn Muggle không biết đến sự tồn tại của phép thuật nên sự liên lạc giữa chúng ta rất giới hạn."

Harry gật đầu. "Cháu hiểu rồi." Rồi cậu chú ý đến cách nói chuyện của người đàn ông. "Ông có phải là một...?"

"Phù thuỷ?" Fred lắc đầu. "Không hẳn. Ta là một Squib, sinh ra trong một gia đình phép thuật nhưng không có phép thuật."

Harry gật đầu, cố gắng không để lộ trên khuôn mặt của mình vẻ thương cảm đối với ông. "Thưa ông, ông có biết cháu có thể mua sách của mình ở đâu không?" cậu nhẹ nhàng quay lại với câu hỏi ban đầu của mình.

"Ở Cái Vạc Lủng (Leaky Cauldron). Đó là chỗ gần nhất quanh đây có thể dẫn cháu đến Hẻm Xéo (Diagon Alley). Cháu sẽ tìm được mọi thứ cần thiết ở đó." Ông vuốt chòm râu của mình đầy suy tư. "Ta khuyên cháu nên đi cùng với bố hoặc mẹ đến Gringotts trước. Đôi lúc những Muggleborn sẽ được cung cấp một khoản vay, nhưng cháu nên kiểm tra lại. Đó là ngân hàng của chúng ta, một toà nhà lớn màu trắng ở giữa Hẻm Xéo, cháu không thể không thấy nó được."

Harry gật đầu cảm ơn. Cậu không nói với ông là mình không có cha mẹ và sẽ tự mình đến đó. Cậu tự hỏi mình có khoản vay nào không; mong là có, vì nhà Dursley sẽ không bao giờ cho cậu đủ tiền để chi trả cho việc học. Cậu không hiểu từ 'Muggleborn' lắm, nhưng từ ngữ cảnh cậu cho là nó dùng để chỉ một phù thuỷ được sinh ra từ hai Muggle.

"Khi cháu đến được quán Cái Vạc Lủng," Fred nói tiếp. "Hãy nói chuyện với Tom, nhân viên pha chế. Nói rằng cháu muốn đến Hẻm Xéo và ông ta sẽ mở cổng cho cháu. Từ đó cháu có thể đi thăm thú mọi thứ và khi cần về, cứ hỏi ai đó về Cái Vạc Lủng và họ sẽ giúp cháu."

Harry mỉm cười. "Cảm ơn ông rất nhiều."

Fred vỗ vai cậu rồi đứng dậy. "Không có gì, anh bạn. Chúc mừng cháu đã trúng tuyển!"

Harry cảm ơn ông một lần nữa và ra khỏi bưu điện, đầy hứng khởi và chờ mong. Cậu không thể chờ đến khi được đến Hẻm Xéo và chiêm ngưỡng thế giới mà có những người giống cậu, những người có thể nói tiếng Latinh và biến lời nói thành sự thật bằng phép thuật. Nó sẽ vô cùng tuyệt vời.

----------

Một vài ngày sau, Harry rời khỏi nhà với một chiếc balo và vài trăm bảng trong túi mà cậu đã kiếm được bằng cách bán những thứ mà cậu đã làm ra trong vài tháng qua. Cậu đã cố gắng tạo ra tiền, nhưng chưa bao giờ thành công trong việc làm nó trông giống tiền thật. Cậu có thể tạo ra tiền xu, nhưng chúng tốn nhiều công sức hơn giá trị, nên cậu đã quyết định kiếm tiền bằng cách gián tiếp hơn.

Cậu lựa chọn một cửa hàng cách đó nửa tiếng vì nó trông có vẻ đủ tồi tàn để cậu không bị tra hỏi hỏi quá nhiều về việc một đứa trẻ mang đến vài thứ đồ bằng bạc; cậu đã nói với người chủ rằng cậu đã tìm thấy những chiếc lắc tay và vòng cổ ở một thùng rác gần nhà và muốn bán chúng đi vì cậu không cần đến những món trang sức.

Ban đầu chủ cửa hàng từ chối; hiển nhiên ông ta cho rằng Harry đã trộm chúng ở đâu đó, một giả thiết hoàn toàn hợp lí cho việc một đứa trẻ với nhiều bạc đến vậy. Sau một tháng bị Harry thuyết phục và không có ai báo cáo mất trộm những món đồ ấy, người chủ đã miễn cưỡng chấp nhận những món trang sức sau khi chắc chắn chúng được làm từ bạc thật. Harry biết số tiền cậu nhận được chỉ bằng nửa giá, nhưng cậu không để tâm; bản thân cậu cũng không phải trả gì cho chúng, và đằng nào thì cậu cũng không dùng đến. Cậu không quay lại cửa hàng, không muốn người chủ nghi ngờ sự phát hiện của cậu không phải do may mắn, nhưng vẫn giữ nó như một kế hoạch dự phòng trong trường hợp cậu cần tiền.

Tìm quán Cái Vạc Lủng khá dễ dàng, nhưng là một trải nghiệm khá kì lạ đối với Harry. Cậu bắt một chiếc taxi đến ngã tư Charring, địa chỉ Fred đã cung cấp. Khi cậu đến phía trước một quán rượu nhìn khá mờ ám, cậu tò mò để ý thấy có vẻ nhưng không ai phát hiện ra nó cả. Đôi mắt của họ sẽ di chuyển một cách kì lạ từ cửa hàng phía bên phải của Cái Vạc Lủng sang cửa hàng bên trái mà không hề dừng lại ở giữa. Harry nhận ra rằng ai đó chắc đã yểm chú lên toà nhà để nó vô hình đối với những Muggle; có lẽ sẽ không tốt nếu để họ đi vào một địa điểm phép thuật, vì cậu vẫn còn hình dung rằng phép thuật là một chủ đề bí mật từ người đàn ông ở bưu điện và rằng cậu chưa từng được nghe về nó. Có lẽ việc một con rồng đột ngột chạy qua công viên sẽ gây ra sự náo loạn rất lớn.

Cậu bước qua cánh cửa và quan sát xung quanh quán rượu. Không có nhiều người lắm, nhưng cũng không hẳn là vắng người. Một cảm giác râm ran chạy qua da cậu và dù không biết bằng cách nào nhưng cậu biết rằng đó là phép thuật của cậu đang phản ứng trước những phép thuật xung quanh. Cậu tự hỏi liệu đó là do những người ở đây đều là phù thuỷ, hay bản thân quán rượu cũng có phép thuật. Cậu băn khoăn liệu điều đó có thể được thực hiện không và bằng cách nào. Có lẽ con người có cảm quan khác so với đồ vật? Vật thể mang phép thuật duy nhất cậu từng tiếp xúc là bức thư từ Hogwarts, và nó giống với một sự sai trái kì lạ hơn là một cảm giác thật sự. Phải chăng là phép thuật của nơi này mạnh hơn? Hay là do những người ở đây khác biệt hơn? Cậu nhìn quanh và phát hiện một người đàn ông sau quầy bar. Cậu im lặng đến gần, tránh không đụng phải bàn ghế xung quanh.