[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 223




---------

Trước ngày hôm nay, Harry chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc mình sẽ chết như thế nào. Cậu đã từng đùa rằng cái chết của mình sẽ do một thử nghiệm bị trục trặc khi có thứ gì đó phát nổ hoặc một kết giới thất bại vào thời điểm tồi tệ nhất. Nhưng nó vẫn luôn là một loại tưởng tượng xa vời, một thứ hư cấu – Harry chưa từng thực sự tin rằng nó sẽ xảy ra, nên thay vì lo đến chuyện không đâu ấy, cậu thà dành thời gian thiết lập các biện pháp tự bảo hộ bản thân còn hơn.

Có lẽ Harry đã nên lo lắng hơn. Cậu đã quá quen với việc tất cả các thí nghiệm đều diễn ra như mong muốn, bằng cách này hay cách khác, hoặc ít nhất là trong tầm kiểm soát, đủ để không gây nguy hiểm gì.

Mình đã cho rằng đây chỉ là một cuộc thử nghiệm, cậu nghĩ, bình tĩnh lạ thường. Một thử nghiệm mà mình đã để mất kiểm soát, vì đã quá liều lĩnh. Nhưng có lẽ nó đã luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình ngay từ đầu.

Con tử xà lúc này chỉ còn cách Harry vài feet.

Cậu nhắm mắt lại. Ngay cả khi biết mình sắp chết, cậu vẫn không muốn thấy điều đó xảy ra. Bóng tối bao trùm tầm mắt của cậu, và tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng.

Sau đó, một ý nghĩ duy nhất xuất hiện từ sự trống rỗng – lẽ ra mình nên sử dụng Iugo khi có cơ hội – và một luồng cảm xúc bất chợt dâng trào trong Harry. Cậu không thể biết đó là sự tức giận hay thất vọng hay đơn giản chỉ là sự bực bội sâu trong lòng mà mình đang cảm thấy – có thể là sự kết hợp của cả ba - dù là gì đi nữa, cậu cũng phải nghiến chặt hàm vì sự dữ dội của nó.

Mình đã có cơ hội. Đáng lẽ mình phải bắt lấy nó. Ngay cả khi phải chết, ít nhất nó cũng sẽ xảy ra dưới tầm kiểm soát của bản thân mình. Thay vào đó, mình sẽ trở thành bữa trưa của một con rắn phát triển quá mức, vì đã quá liều lĩnh. Quá tự tin.

Cậu muốn bật cười. Cậu muốn gào thét. Cậu không làm gì cả.

Không phải như thế này.

Không phải vì điều gì đó mà mình không kiểm soát được.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể nghe được tiếng con tử xà đang tiến lại gần hơn. Nó chỉ còn cách cậu vài giây nữa.

Và điều ngu ngốc là, mình sẽ không chết vì sự liều lĩnh của bản thân, không hẳn vậy.

Mình sắp chết vì con rắn đã học được từ những sai lầm của nó.

Nó đã học được cách bảo vệ mắt và miệng khỏi phép thuật của mình, và đó là lúc mình thực sự mất toàn bộ quyền kiểm soát đối với thí nghiệm này.

Cậu lại nghe thấy tiếng da thịt bị xé nát, tiếng mở miệng của con tử xà, cách đó chỉ vài inch.

Nó đã học được rằng nó có thể sống sót trước Ignis.

Nó đã học được rằng, ở khoảng cách này, mình không thể làm gì để giết nó trước khi nó giết mình, ngay cả khi nó đã để lộ điểm yếu. Bởi vì nếu mình có thể...

...Mình nên làm điều đó sớm hơn.

Cậu có thể cảm thấy phép thuật của mình đang đập trong cổ họng như nhịp tim. Nó đã biết. Nó đã sẵn sàng.

Nhưng mình có thể cũng có thể học hỏi từ những sai lầm của bản thân.

Harry nhắm chặt mắt hết sức có thể.

Và đây là thử nghiệm của mình.

"Iugo."

-----------

Yên lặng.

Đột nhiên, không có gì ngoài sự yên lặng, và dường như bầu không khí xung quanh cậu đã đóng băng tại chỗ.

Sau đó, một tia động tĩnh, xuyên qua thân thể cậu như một mũi kim.

Phép thuật của Harry đã phản ứng ngay lập tức khi cậu cất tiếng, vươn đến cái miệng đang mở lớn của con tử xà, nhưng bây giờ nó cũng đột nhiên bị đông cứng lại, gần giống như bị mắc kẹt vào thứ gì đó.

Không, không hoàn toàn như vậy.

Nó giống như phép thuật của cậu – tất cả phép thuật của Harry, từ tận sâu trong cốt lõi của cậu – đã đột nhiên bị thứ gì đó bắt lấy, và sau đó –

--một tia sét.

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là nó giống như sấm sét vậy.

Không có cảm giác đau đớn, nhưng nó chạy dọc theo tay, chân, ngực, đầu của cậu, một thứ sức mạnh to lớn và đậm đặc đến mức Harry cảm thấy như đang chết chìm trong máu của chính mình, ngập ngụa trong buồng phổi. Nó bùng nổ ra bên ngoài, rực rỡ, không thể bị kiểm soát, phá vỡ không khí xung quanh cậu và làm cho phép thuật của cậu đang vần vũ xung quanh như một cơn giông bão. Mùi ozon đột ngột tràn vào mũi, vào miệng, vào phổi; tro tàn, đồng, và vị tanh ngọt hòa quyện thành một hỗn hợp của sự kích thích giác quan như thể muốn len lỏi vào tận tâm hồn cậu. Thế rồi, trong tích tắc ấy, Harry có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình. Tòa lâu đài tràn đầy năng lượng; những học sinh đang ngủ yên giấc; làn nước lạnh lẽo đang ngấm vào áo choàng; từng sinh vật nhỏ bé bị vùi lấp giữa các phiến đá; luồng không khí đang lấp đầy trong lồng ngực của chính cậu.

Nhưng nó còn nhiều hơn thế.

Cậu có thể cảm nhận được từng hạt nguyên tử cấu tạo nên tường đá của tòa lâu đài, từng khoáng chất nằm sâu trong từ khối đá, từng vân kim loại nhỏ bên trong chúng. Harry có thể cảm nhận được từng nhịp tim của từng học sinh, từng tế bào tạo nên da của họ, máu của họ, xương của họ, chính bầu không khí trong lồng ngực họ. Mọi nguyên tử trong làn nước bao quanh cậu, các tạp chất khác nhau, muối và lưu huỳnh hòa tan trong đó, cậu có thể cảm nhận được tất cả rõ ràng đến mức gần như có thể nếm được chúng. Cậu có thể cảm nhận được mọi thứ.

Harry cũng có thể cảm nhận được con tử xà, chỉ giây lát trước khi lao đến và xé xác cậu ra với những chiếc rang nanh khổng lồ đầy độc tố. Cậu có thể cảm nhận được phép thuật của nó, cổ xưa và vĩ đại, mạnh mẽ và cũng đầy đói khát.

Trong một khoảnh khắc ấy, cậu chính là con rắn.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu là tất cả.

Thế rồi, đột ngột như khi nó đến, cảm giác ấy tan biến.

Và một lần nữa, sự yên lặng lại bao trùm.

Harry bị sặc khí khi hít vào, phổi của cậu đau và bầm tím như bị nện liên tục và xương sườn và xương ức. Cậu mở mắt ra, và trước mắt là hình dạng khổng lồ đầy vảy lấp lánh của con tử xà đang nằm bất động trên nền đá lạnh lẽo.

Ngay từ trước khi mở mắt, Harry đã biết nó chết rồi.

--------