[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 201




CHƯƠNG 20: MEMORIA (Ký ức)

------------

*Chú thích:

<Hello> : Harry

<<Hello>>: Tom

Dấu '...' thể hiện nhân vật hơi ngừng lại trong khi viết.

Ví dụ: <Hello ...Tom> là <Hello *ngừng* Tom>.

----------

Harry nhìn chằm chằm cuốn nhật ký một lúc lâu, cẩn thận quan sát những từ ngữ cho đến khi chúng mờ dần đi.

Chuyện gì đây? Cuốn nhật ký có thể viết đáp lại ư?

Harry nhíu mày. Cậu đã cân nhắc khả năng nó có thể là một cổ vật quyền năng nào đó – hoặc có thể chỉ là một cuốn sách để giữ bí mật – nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ có ý thức như thế này. Đây là một điều Harry chưa bao giờ gặp phải trước đây, và một phần trong cậu tự hỏi liệu chuyện này có hơi quá sức với mình hay không. Có lẽ cậu không nên –

Harry đột nhiên nhận ra rằng những từ ngữ đã gần như hoàn toàn biến mất, và cậu lập tức đưa ra quyết định. Sự thận trọng đã ngăn cản cậu tìm hiểu về Tấm gương Ảo ảnh vào năm ngoái, và Harry đã vô cùng hối hận vì đã không điều tra nó nhiều hơn khi có cơ hội; cậu sẽ không phạm phải sai lầm đó lần nữa. Vì thế, trước khi dòng chữ có thể biến mất hoàn toàn, Harry nhanh chóng đặt ngòi bút xuống trang giấy, sợ rằng nếu mất quá nhiều thời gian để trả lời thì cuốn nhật ký sẽ không đáp lại nữa, cứ như vậy rồi kết thúc.

<Ngươi là gì vậy?>

Không có chuyện gì xảy ra sau khi Harry dừng bút, khiến Harry lo sợ rằng mình đã quá trễ. Nhưng chỉ vài giây sau nét mực bắt đầu xuất hiện trở lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

<<Tôi là một cuốn nhật ký được tạo ra để giúp đỡ các học sinh ở Hogwarts. Tôi có thể biết tên của bạn chứ?>>

Một cách tự mô tả thú vị cho một đồ vật Hắc ám, Harry nghĩ, và nheo mắt lại xem xét câu hỏi.

Có thể cậu chỉ đang quá hoang tưởng về cách diễn đạt của cuốn nhật ký, nhưng Harry không quá sẵn sàng cho những vật thể Hắc ám biết được họ tên đầy đủ của mình. Ai mà biết được chứ, nhỡ đâu nó sẽ kích hoạt một nghi thức bí mật nào đó khiến cậu bị rơi vào sự kiểm soát của cuốn nhật ký này mãi mãi, giống như một thoả thuận với yêu tinh. Hoặc với một con quỷ.

Harry liếc mắt nhìn phép thuật của cuốn nhật ký. Nó vẫn rất ngoan ngoãn. Thôi vậy, chỉ cái tên chắc cũng không sao.

<Tên tôi là Harry.>

<<Rất vui được gặp bạn, Harry. Tên tôi là Tom Riddle.>>

"Huh," Harry nói nhỏ, "Thì ra đó là người mà Ginny đã nhắc đến."

Nhưng điều này có nghĩa gì? Tại sao một cuốn nhật ký lại có tên? Trước đây nó thuộc về một người tên Tom Riddle ư? 'Tom' đã đề cập rằng nó đã được tạo ra đặc biệt để giúp đỡ học sinh Hogwarts, và dù Harry khá chắc đó là một lời nói dối, nó vẫn cho biết rằng cuốn nhật ký được tạo ra bởi một người nào đó. Có lẽ nó đã được người tạo ra đặt cho cái tên đó, tương tự như với Chiếc nón Phân loại. Bây giờ nghĩ lại, cuốn nhật ký có nhiều điểm khá giống với chiếc Nón Phân loại, nên có lẽ chúng được tạo nên từ cùng một loại phép thuật. Nhưng lại phải nói, tại sao lại phải có cái tên đó? Nếu cuốn nhật ký này hoạt động theo một cách tương tự với Chiếc Nón Phân loại, tại sao không gọi nó là 'Nhật ký Hữu ích' chẳng hạn? 'Tom Riddle' rõ ràng là một cái tên của con người, và thật kỳ lạ khi nó được gán cho một đồ vật mà không có lí do cụ thể nào cả.

<Nếu được, tôi có thể hỏi vì sao bạn lại có tên người chứ? Bạn không phải là một cuốn nhật ký sao?>

Cuốn nhật ký im lặng trong giây lát, và Harry bắt đầu cảm thấy lo lắng vì đã hỏi một câu mà nó không thể trả lời. Có lẽ nó chỉ có câu trả lời cho những câu hỏi cụ thể? Giống như một cuốn sách 'chọn cuộc phiêu lưu của riêng bạn'? Nhưng trước khi cậu có thể hỏi điều gì khác, những dòng chữ xuất hiện.

<<Tôi không chỉ là một cuốn nhật ký. Tôi là ký ức của một học sinh năm sáu ở Hogwarts nhiều năm trước, được để lại trong cuốn nhật ký này cho hậu thế.>>

Lông mày Harry nhướn lên vì ngạc nhiên. Một bộ nhớ? Điều đó có nghĩa là gì? Làm thế nào mà một ký ức có thể được đặt trong một cuốn nhật ký, hoặc bất cứ đồ vật nào? Có phải cái Nón Phân loại cũng thế không, ký ức của một người đã từng sống trước đây được đặt trong đó? Điều đó đồng nghĩa với việc cuốn nhật ký có khả năng tư duy và lập luận sao? Harry thậm chí còn không biết cách hoạt động của chiếc Nón Phân loại, nó có biết suy nghĩ không? Liệu nó có được coi là vật sống không? Có phải suy nghĩ chỉ được giới hạn trong những sinh vật sống không? Suy nghĩ thực sự là gì?

Harry lắc đầu. Quá lạc đề rồi, nhưng việc liệu cuốn nhật ký này có giống chiếc Nón Phân loại không là một vấn đề mà cậu muốn có câu trả lời nếu có thể. Ít nhất nó sẽ cho cậu vài ý tưởng về thứ mà cậu sẽ phải đối mặt.

<Tôi có một câu hỏi, dù tôi không biết cậu có thể trả lời hay không. Sự tồn tại của cậu có tương tự với chiếc Nón Phân loại không? Có nghĩa là, cậu có hoạt động như một sinh vật sống, nhưng chỉ với một mức độ cụ thể và tại một thời điểm nhất định?>

Cuốn nhật ký một lần nữa im ắng, nhưng lần này phép thuật của nó bùng lên khác với trạng thái uể oải trước đó, cuộn quanh giống như những con rắn nhỏ.

<<Cậu có những câu hỏi rất thú vị.>>

Một câu nói vô thưởng vô phạt, nhưng Harry không thể không cảm nhận được mối đe doạ rõ ràng phát ra từ phép thuật của nó.

Harry phải kìm chế tiếng cười của mình khi nghĩ rằng một vật thể Hắc ám mà cậu có thể dễ dàng nhốt lại bằng Obice đơn giản đang cố gắng đe doạ cậu thế này. Cảm giác hệt như một đứa trẻ mới biết đi đang cố gắng gây chuyện với một người lớn vậy. Cậu không có ý định nói ra điều đó với cuốn nhật ký, nhưng hình ảnh ấy quá buồn cười để nhắc đến, và cậu đột nhiên tự hỏi liệu 'Tom' có thể bị khiêu khích hay không.

<Tôi cho là một cuốn nhật ký đơn thuần thế này sẽ không biết câu trả lời cho những thứ như thế. Từ bây giờ, tôi sẽ hỏi những câu đơn giản hơn.> Cậu hạ bút, chờ đợi phản ứng của nó.

Tom đã không khiến cậu thất vọng. Gần như ngay lập tức, một nhánh từ phép thuật của cuốn nhật ký chém xuống mặt bàn khiến Harry giật mình cân nhắc có phải nhốt nó lại thêm lần nữa hay không. Nhưng khi kiểm tra phép thuật của cuốn nhật ký, cậu nhận ra rằng hành động đó không chứa chút sức mạnh nào, đồng nghĩa với việc nó gần như chắc chắn không được thực hiện một cách có chủ ý. Nếu phải nhận xét, thì việc đó rất giống với sự thể hiện cảm xúc hơn là một sự tấn công, và ngay sau khi nhận ra điều đó, Harry bắt đầu bật cười thích thú.

Thì ra, cuốn nhật ký này không chỉ có thể bị khiêu khích, mà còn có khả năng cảm nhận được sự tức giận. Nó không biết phép thuật của mình có thể bị Harry nhìn thấu, vì vậy kể cả khi nó có thể điều khiển được phép thuật một cách hoàn hảo – điều gần như bất khả thi nếu không có một sức mạnh nào đó, ít nhất là theo kinh nghiệm của Harry – thì nó cũng sẽ không giống như vừa rồi. Tom chắc hẳn đã phải cảm thấy tức giận để phép thuật của cậu ta phản ứng một cách dữ dội như vậy.

<<Xin lỗi nếu tôi đã để lại cho bạn một ấn tượng không tốt, tôi chỉ là quá ngạc nhiên thôi. Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn, tôi không bị giới hạn giống như chiếc Nón Phân loại. Tôi có khả năng vô cùng đa dạng, và tôi nghĩ bạn sẽ tìm được rất ít chuyện mà tôi không thể hỗ trợ được.>>

Bất chấp sự tức giận rõ ràng của Tom, những lời vừa rồi rất hữu ích và lịch sự, và Harry thấy khá ấn tượng trước khả năng 'nói dối' của cuốn nhật ký. Cậu chưa bao giờ có ấn tượng như vậy từ chiếc Nón Phân loại, và hơn bất cứ điều gì nó khiến Harry cảm thấy mình như đang nói chuyện với một con người thực sự vậy.

Điều đó có khả thi không? Tom đã nói rằng y là một ký ức, điều đó có nghĩa y là một con người? Một ví dụ cụ thể của một con người, nhưng điều đó có thực sự khả thi không cơ chứ?

<Cậu có phải con người không?>

<<Tôi là ký ức của một người.>>

Harry cau mày trước câu trả lời của Tom. Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu coi đó là "không", nhưng thực sự Tom đang cố tình tỏ vẻ bí ẩn và điều đó khơi gợi sự hiếu kì của Harry. <'Ký ức của một người' có gì khác với một người?>

<<Tại sao đây là một chủ đề quan trọng với bạn đến thế?>>

<Cứ xem nó như một phần lãi suất đầu tư đi. Tôi muốn biết chính xác mình đang gặp phải điều gì.> Cậu đã dành một lượng thời gian đáng kể để tìm cách lấy cuốn nhật ký từ tay Ginny; ngay cả khi nó có tri giác, cậu sẽ không để yên như vậy.

<<Tôi là ký ức của một Hogwarts từ nhiều năm trước, được tạo ra để giúp đỡ cuộc sống học đường của bạn.>> Rõ ràng, đó là câu chuyện mà y lựa chọn.

Harry quan sát cuốn nhật ký kĩ càng hơn. Hỏi một cách lịch sự sẽ chẳng đem lại kết quả gì, nhưng mặt khác, nó có thể cảm thấy tức giận, vì vậy nó cũng có thể bị đe doạ?

<Cậu muốn biết làm thế nào tôi có được cuốn nhật ký này không?>

Cuốn nhật ký không đáp lại ngay lập tức, nhưng phép thuật của nó giật qua lại giống như đuôi mèo, và Harry không thể dời mắt khỏi nó.

<<Nói đi.>> Cuối cùng Tom trả lời.

Harry đoán rằng từ sự chuyển động ngắc ngứ của phép thuật khi những dòng chữ xuất hiện, Tom đã nhận ra được rằng đó không phải là một câu hỏi tình cờ. Ý nghĩ đó khiến cậu hơi nhếch mép cười.

<Tôi lấy nó từ Ginny Weasley.> Harry muốn xem Tom sẽ làm gì với mẩu thông tin đó, liệu y có nhận ra được ngụ ý của nó hay không.

<<Cậu đã lấy nó từ cô ấy?>> Y trả lời sau vài giây. <<Điều đó không tốt lắm đâu, Harry. Có lẽ cậu nên trả tôi lại cho cô ấy.>>

Harry khịt mũi trước nỗ lực trốn thoát của Tom. Rõ ràng, y đã nhận ra Harry sẽ không phải là một con mồi dễ dàng như Ginny. Ginny đáng thương, tốt bụng, chân thành. Harry chắc chắn sẽ không trả cuốn nhật ký lại cho cô bé.

<Cậu đã làm cô bé phát ốm, Tom ạ, vì vậy tôi không nghĩ cậu không ở vị trí để nói tôi có tử tế hay không.>

Trước mắt cậu, phép thuật của cuốn nhật ký đông cứng hoàn toàn.

<<Làm cho cô ấy bị bệnh ư? Tôi không biết cậu đang nói về chuyện gì cả. Có phải cậu đang nói về cơn cảm lạnh của của cô ấy?>>

Harry bật cười. Cảm lạnh, phải rồi. Nếu nói như vậy thì Quirrell cũng đã chỉ bị cảm lạnh mà thôi. <Thôi đi, Tom. Tôi biết chính xác cậu đang làm gì.>

Cuốn nhật ký không trả lời. Sau vài phút nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng, Harry quyết định thẳng thắn hơn nữa. Dù sao cũng đến mức này rồi.

<Nếu cậu không muốn nói về Ginny thì cũng không sao. Thay vào đó, cậu có thể cho tôi biết liệu cậu có bất kỳ liên hệ gì với Chúa tể Hắc ám hay không?>

<<Chúa tể Hắc ám? Đó là ai?>>

-------