[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 174




--------

Đó là ngày trước khi học sinh phải rời Hogwarts cho Kì nghỉ hè, và Harry nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Cậu đã dễ dàng vượt qua những bài kiểm tra, khi đã làm quen được với cây đũa phép giả. Sau khi đi lại quanh mép của Khu rừng Cấm trong khoảng một giờ, cậu đã tìm được một mảnh gỗ có màu khá giống với cây đũa nhựa ruồi, và sau một chút chỉnh sửa, nó đã trở thành một vật thay thế khá tốt. Harry nghĩ không ai có thể phân biệt được chúng, trừ Ollivander. Kể cả Harry cũng sẽ bị lừa nếu như không quá chú ý, và cậu đã dành ra quá nhiều thời gian cho cây đũa nhựa ruồi trong vài tháng qua. Ý nghĩ ấy vẫn đem đến một sự khó chịu.

Harry đã cảm ơn Blaise khi trở lại từ cuộc tìm kiếm của mình. Không phải lỗi của cậu ta mà Harry đã quá lún sâu vào vấn đề đến nỗi bỏ qua một giải pháp hiển nhiên. Cậu rùng mình khi nghĩ đến khoảng thời gian sẽ tiêu tốn để tự mình nghĩ ra nó.

Hoá ra, bản thân việc học cách sử dụng cây đũa giả để trông giống thật đã là một trải nghiệm thú vị những cũng khá khó khăn. Harry đã nhận ra rằng, cậu không thể cứ mãi sử dụng một câu thần chú Latinh tương tự và hi vọng không ai quá để ý. Có một số thần chú có những đặc điểm thị giác nhất định, giống như tấm lá chắn màu trắng mờ ảo của Protego, và dù cậu chưa cần thực hiện nó trong vài năm tới, cậu sẽ phải tìm cách sao chép hoàn chỉnh câu thần chú nếu muốn đánh lừa được người khác. Nhìn vào mặt tươi sáng hơn, Protego là một từ ngữ Latinh đích thực, đồng nghĩa với việc Harry sẽ không phải thực hiện nó một cách không lời nữa. Biết được có một vài thần chú thông dụng dùng tiếng Latinh thực sự gần như đã đủ để cậu bỏ qua những câu không dùng Latinh. Nhưng Protego chỉ là một ngoại lệ, và tệ hơn nữa, phần lớn các câu thần chú có vẻ ngoài không hề liên quan đến tác dụng của chúng.

Điều đó có nghĩa, thay vì chỉ phải nhớ lời và chuyển động đũa phép như mọi người, Harry phải nhớ năm thứ cho mỗi câu thần chú; lời, chuyển động đũa, những tác dụng thị giác cần phải mô phỏng, thần chú Latinh nào phù hợp, và cần bao nhiêu phép thuật để thực hiện nó.

Cũng khó khăn hơn nhiều cho cậu khi sử dụng những câu thần chú ấy. Trong khi mọi người chỉ cần cho đũa phép hấp thụ phép thuật của mình, Harry phải: cân bằng hai thần chú cùng lúc – đối với những thần chú có đặc điểm nhìn thấy được – mà không có lời, đồng thời nói ra một từ ngữ nhảm nhí không hề liên quan, vừa phải thực hiện chuyển động đũa phép, vừa đảm bảo mọi việc trông thật nhuần nhuyễn.

Quá dễ dàng!

Đó là một lời nói dối, đương nhiên rồi. Nó rất khó khăn, và đòi hỏi một sự tập trung vô cùng lớn, đặc biệt là lúc mới bắt đầu. Cậu đã mất thêm một tháng – và thêm những đêm không ngủ - sau khi kiếm được cây đũa giả để nắm được toàn bộ quá trình cho mỗi 'Wingardium Leviosa', nhưng sau hàng tháng trời vật lộn với cây đũa nhựa ruồi, Harry vô cùng vui vẻ với kết quả này. Thì ra, việc phép thuật của cậu không bị liên tục lôi kéo bởi đũa phép khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều. Và may thay, một khi đã làm được, những câu thần chú khác trở nên đơn giản hơn, nhưng vẫn khá tốn thời gian. Đến lúc sắp tới kì kiểm tra Harry đã có thể thực hiện hai trên ba câu thần chú yêu cầu, hơi kém hơn so với kì vọng nhưng vẫn tốt hơn so với khi dùng cây đũa nhựa ruồi.

Biến hình là môn học duy nhất cậu gặp phải khó khăn nghiêm trọng, vì bài kiểm tra cuối cùng liên quan đến một động vật sống. Cuối cùng thì cậu phải tự ứng biến, vì duy trì thần chú Fies không lời đồng thời dùng nó để biến một con chuột thành một cái hộp thuốc hoàn toàn nằm ngoài khả năng của Harry. Vì thế, thay vì biến đổi bản thân con chuột, Harry đã sử dụng không khí xung quanh để tạo ra một cái hộp bao quanh nó, giống như một căn nhà nhỏ vậy. Biến đổi khí nitơ thành bạc là một việc dễ dàng cũng giống như mọi nguyên tố khác, và vì không khí hoàn toàn bao bọc lấy con chuột, rất dễ để khiến Fies trông giống Biến hình bằng cách làm cho cái hộp chậm rãi bao lấy nó như một lớp chăn. Đảo ngược câu thần chú cũng rất đơn giản, cậu chỉ cần loại bỏ hộp bạc bên ngoài và thế là con chuột đã trở lại.

Đến cuối cùng, McGonagall vẫn trừ đi vài điểm vì chiếc hộp cậu Biến hình ra đã chuyển động. Harry vẫn chưa tìm ra cách để làm bất động một động vật sống mà không giết nó, nên cậu sẵn sàng chấp nhận điểm số đó. Ngoài ra, cậuđã tạo ra được một chiếc hộp đủ đẹp đểnhận được điểm số khá cao, nên dù mất đi vài điểm, cậu vẫn được một điểm A (Acceptable). Một điểm số không quá tốt, nhưng xét đến việc Harry đã hoàn toàn không thể thực hiện một phép Biến hình nào trước đó, Harry thực sự mừng vì mình đã qua được. Cậu sẽ làm tốt hơn vào năm sau, hiển nhiên rồi. Cậu cũng biết mình sẽ phải nghĩ ra một phương pháp hiệu quả hơn cho bài kiểm tra vào năm sau, nhưng quyết định tạm thời chưa cần thiết. Bây giờ là lúc phải lo về Kì nghỉ hè.

Ít nhất là Harry biết mình sẽ không quay về nhà Dursley. Có lẽ họ nghĩ cậu đã chết dẫm ở một xó xỉnh nào đó từ tháng Tám năm ngoái rồi, và cậu cũng chả muốn sửa lại suy nghĩ đó. Người duy nhất cậu thấy buồn vì không được gặp là Sandy, nhưng nhìn lại những điều đã xảy ra từ khi cậu đến Thế giới Phép thuật, có lẽ tốt nhất nên tránh xa cô ấy thì hơn. Ý nghĩ ấy khiến một nỗi buồn dâng lên trong lòng cậu, nhưng Harry cứng rắn gạt nó đi. Cô ấy sẽ quên cậu thôi, theo thời gian, và sống một cuộc đời hạnh phúc tránh xa khỏi đống lộn xộn mà Harry sẽ vướng phải. Đó là phương án tốt nhất.

Harry tự nhắc nhở bản thân không được nghĩ thêm về việc đó nữa. Cậu sẽ sớm có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, và có ý định tận dụng triệt để những gì mình có. Harry đang rất mong chờ việc có một căn phòng riêng ở Cái Vạc Lủng để làm thí nghiệm. Cậu quý Draco, thật lòng là vậy, nhưng cậu cũng thích được ở một mình, và đó là một điều khó có được ở Hogwarts. Đặc biệt khi phải xác thực những giả thuyết và luyện tập phép thuật.

Harry vẫn chưa nói chuyện với Blaise về phép thuật của mình từ vụ việc hôm ấy, nhưng họ đã trở nên gần gũi hơn. Harry cảm thấy mình đã có một quyết định đúng khi chia sẻ với cậu ta, và không chỉ riêng vụ cây đũa phép. Đôi lúc, khi họ ở một mình, cậu sẽ nói chuyện với Blaise bằng tiếng Latinh, và cậu bé sẽ trả lời lại bằng tiếng Ý, chỉ vì việc được sử dụng nó trong một cuộc đối thoại mang lại một cảm giác rất tuyệt. Ban đầu việc này hơi trắc trở vì Blaise không quá thành thạo tiếng Ý, và hai ngôn ngữ thật ra cũng khá khác biệt, nhưng họ đã có thể tạo ra những cuộc trò chuyện đơn giản và Harry thoả mãn với việc đó. Cậu chưa bao giờ được sử dụng tiếng Latinh một cách thông dụng như thế, và nó khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, và Harry không thể ngủ được. Cuối cùng cậu ngồi dậy, quyết định không muốn lãng phí thời gian nằm lì trên giường. Snape đã gọi cậu lại sau buổi Kiểm tra môn Độc dược, và cho cậu một bài giảng về việc tự chăm sóc bản thân, và tác hại của việc quên ăn quên ngủ sẽ ảnh hưởng đến phép thuật của cậu một cách vĩnh viễn, kể cả khi Harry thấy bản thân có thể chịu đựng được. Nhưng cậu đã nằm trên giường hàng giờ đồng hồ rồi, và cậu không chắc mình có thể ngủ được, nên đã quyết định làm điều gì đó có ích thay vì chết vì buồn chán.

Hơn nữa, có một điều vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí Harry.

Cậu muốn đi kiểm tra Tấm gương lần nữa. Lần trước, cậu đã quá tập trung vào hòn đá và Dumbledore, nên chưa kịp thử xem có tìm được gì mới mẻ. Ngoài ra, vì bây giờ Harry đã biết thần chú che giấu của Dumbledore, cậu muốn thử xem mình có thể phát hiện ra nó với phép thuật của mình hay không, có lẽ sẽ tìm được vài manh mối về cách nó được dựng nên. Harry đã không nhận ra sự hiện diện của nó, nhưng hiện tại đã biết thứ mình phải tìm, và như thế đã đủ để tạo ra sự khác biệt.

Sau khi chắc chắn rằng Draco đã ngủ sâu, cậu yểm Silencio lên bản thân để không gây ra tiếng động. Rồi Harry cầm lấy tấm Áo Tàng hình và choàng nó lên. Chiếc rương của cậu đã được bảo vệ khá tốt khỏi những tên trộm, nên nó là một trong những nơi an toàn nhất để cất giữ những thứ mà không muốn ai tìm thấy. Đến giờ thì người duy nhất biết về tấm áo choàng là Blaise, vì Harry cho rằng việc giữ kín thông tin ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng nhìn chung cậu vẫn muốn giữ bí mật về tấm Áo choàng Tàng hình vì, xét đến tác dụng của nó, càng ít người biết thì càng hữu dụng.

Chặng đường đến chỗ tấm gương vẫn yên lặng như vậy. Cậu đã quen thuộc với đường đi, nên chỉ mất vài phút để đến được căn phòng. Harry bước vào, cẩn thận kiểm tra không có ai ở đó, rồi quay lưng lại.

Căn phòng trống không.

Harry đứng lặng người, hơi giật mình. Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng tấm gương có thể biến mất.

Harry hơi nuối tiếc vì đã không đến sớm hơn; cậu quá mải mê với bài kiểm tra cuối năm, và cũng còn hơi sợ hãi sau vụ hòn đá nên không muốn tìm đến tấm gương. Nhưng bây giờ thì nó không còn ở đó, và cậu tự hỏi liệu mình có thể được thấy nó lần nữa hay không.

Harry nhìn chăm chăm vào khoảng trống nơi tấm gương từng được đặt trong vài phút, một phần trong cậu suýt nữa thấy nhớ Henry, dù trước đây chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì ngoài khó chịu mỗi lần thấy nó. Nhưng Harry vẫn chưa biết Henry là ai, hay chính xác hơn, là thứ gì. Và, đi kèm với đó, Henry thể hiện điều gì về chính bản thân cậu. Bây giờ thì đó sẽ là một bí ẩn không thể có lời giải đáp.

Harry thở dài, xoay người rời khỏi căn phòng.

Và phải ngăn cho bản thân không hét lên khi suýt nữa va phải Dumbledore .

--------