[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 163




---------

"Tôi bị tấn công," cậu ta nói, ho khù khụ. Dường như hành động đó khiến cơn đau trở nên tệ hơn, và Harry tự hỏi liệu có phải một xương sườn của cậu ta bị gãy hay không. "Smith, Weasley, và hai tên nữa, tôi không biết chúng nó là ai...chúng lôi tôi vào một phòng học trống và đánh tôi." Cậu ta nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ dần. "Tôi còn không thể tự bảo vệ bản thân, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại và cố gắng che chắn mặt mình."

Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt Pansy trở nên lạnh lẽo với sự tức giận. Thế rồi, cô nhóc nở một nụ cười nhẹ, và quàng tay qua vai cậu ta an ủi. "Đây, đây, Theo, cậu đã an toàn rồi. Hãy kể cho tôi mọi chuyện đã xảy ra đi."

Harry nhíu mày quan sát cậu ta một lúc rồi quay sang Draco.

"Mình không nghĩ là Weasley sẽ tham gia đánh hội đồng một ai đó như vậy, cậu ta có vấn đề gì thế?"

Mặt Draco vặn vẹo với vẻ căm ghét. "Chắc là do ý tưởng ngu ngốc của Smith thôi. Một thằng khốn nạn. Nhà Weasley có thể là những kẻ phản bội nhưng bọn họ chưa bao giờ gây chuyện với chúng tôi."

Harry nhìn cậu nhóc với biểu cảm bất lực. "Thôi nào, Draco."

Cậu hiểu được sự bực tức của Draco với nhà Weasley, thật sự là cậu hiểu. Một gia đình máu thuần quyền lực, cổ xưa, nhưng lại quay lưng lại với truyền thống hàng thế kỉ, từ bỏ nguồn cội của mình để hoà nhập với dân Muggle, muốn giống như họ, là một điều không hề tốt chút nào. Harry thừa biết rằng cha của Draco và người đứng đầu nhà Weasley đang đối đầu nhau – Draco đã cho cậu biết về những người mà cha cậu ta hay phải cạnh tranh ở Bộ Phép thuật, một trong số đó là Arthur Weasley – nhưng nói xấu và nhạo báng những tư tưởng của họ không phải là cách để thuyết phục bất kỳ ai.

Draco mím môi lại, hiển nhiên là tức giận, nhưng không phản bác. Harry thở dài. Đây là một quá trình phức tạp, cậu đã dự đoán trước được rồi, thừa nhận việc bản thân mình cũng rất phân biệt và đầy thù địch, nhưng sau cùng thì đây là điều cần phải làm. Nếu phe Sáng phải tôn trọng phe Hắc ám, thì ngược lại, phe Hắc ám cũng vậy, kể cả khi hai bên không trực tiếp đồng thuận với nhau. Tất cả mọi thứ khác đều là đạo đức giả mà thôi, và ngoài ra, Harry muốn toàn bộ phép thuật đều được chấp thuận.

Nhưng có một sự khác biệt rất lớn giữa việc bất đồng về tư tưởng, và việc thực sự tấn công một ai đó vì gia đình của họ, như chuyện đã xảy ra với Nott. Không ai có thể im lặng chấp nhận điều đó cả, và Harry cũng tuyệt đối không ủng hộ nếu người đó có thực sự làm vậy.

Không ai dám tấn công những Slytherin nhỏ tuổi, đặc biệt là Draco hay Pansy, kể cả khi rất nhiều cha mẹ của họ là những Tử thần Thực tử. Đó đơn giản là vì phần lớn lũ trẻ đến từ những dòng tộc quyền lực và có tầm ảnh hưởng, và tấn công những người thừa kế của họ sẽ không đem đến kết quả gì tốt đẹp. Draco đặc biệt thích sử dụng câu 'Cha tôi sẽ được nghe về việc này!' để đe doạ bất cứ học sinh lớn hơn nào dám chọc đến cậu ta, và nó đã trở thành một trò đùa trong hội bạn của cậu nhóc.

Quan điểm của Blaise không quá công khai, vì mẹ của cậu ta không trực tiếp tham gia vào cuộc chiến tranh, nhưng Harry đã được biết rằng Blaise, Draco và Pansy đã là bạn thân từ nhỏ, nên cũng không có gì bất ngờ khi cậu ta cũng bí mật ủng hộ phe Hắc ám. Tuy nhiên, sự kín tiếng của cậu ta về vấn đề này và sự cẩn thận trong hình tượng khiến cho những Nhà khác có ấn tượng tốt về Blaise. Ngoài điều này ra, một nửa ngôi trường đều yêu thích Blaise; chọc đến cậu ta chắc chắn sẽ lôi kéo hàng loạt kẻ thù ngay lập tức.

Ban đầu Harry đã gặp phải vài vấn đề chỉ vì cậu đã được phân vào Slytherin, trong khi mọi người đều kì vọng cậu sẽ vào Gryffindor. Tuy nhiên, mọi chuyện đã lắng xuống khá nhanh chóng khi Harry rõ ràng sẽ không phản ứng lại với bất cứ sự khiêu khích hay lời sỉ nhục nào, và nếu có ai thử làm lớn chuyện lên họ sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ của Draco, và có chút kín đáo hơn, là của Snape. Hơn nữa, không ai muốn bị coi là người bắt nạt Đứa trẻ Sống sót cả, dù có ở Slytherin hay không.

Ngược lại, Nott xuất thân từ một gia tộc Hắc ám nhỏ, nghèo khó, gần như không có quan hệ hay tầm ảnh hưởng gì. Cậu ta cũng thân thiết với những học sinh Slytherin khác, nhưng ở ngoài Nhà không có gì ngăn cản những học sinh khác bắt nạt cậu ta, phần lớn là bằng lời nói nhưng thỉnh thoảng cũng có vài bùa chú nhẹ, cũng có một lần bỏ những nguyên liệu sai vào độc dược của Nott. Cậu nhóc chưa bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ, vì dù không có địa vị nhưng cậu ta vẫn rất tự trọng và đầy tham vọng, cũng không muốn nợ ai bất cứ điều gì, luôn nghĩ mình có thể tự đối phó với sự quấy rối từ các Nhà khác.

Nhưng bọn họ chưa từng làm đến mức này.

"Cậu phải đến phòng Y tế thôi."

Nott rùng mình, trông còn tái nhợt hơn lúc trước. "Tôi sợ bọn nó sẽ tìm đến tôi," cuối cùng cậu ta mới thừa nhận, giữa một cơn ho nặng nề. Một sự thú nhận như thế rất đáng ngạc nhiên, vừa vì việc nó đến từ một người tự trọng như Nott, hai là vì được nói ra giữa Phòng Sinh hoạt, nơi mà ở trong những trường hợp khác, danh tiếng của Nott sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ, khi trước mắt là một vụ bạo lực có chủ đích, việc đó sẽ được bỏ qua một bên để chống lại một kẻ thù chung.

Pansy lộ ra một nụ cười sắc như dao. "Không phải lo, bọn họ sẽ không làm phiền cậu lần nào nữa đâu. Tôi hứa đấy."

Nott nuốt nước bọt khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé, rồi gật đầu, có vẻ biết ơn. Cậu ta sẽ có lợi từ sự can thiệp của Pansy, nhưng cũng biết là sự giúp đỡ đó không đến từ lòng tốt bụng. Nott sẽ mắc nợ cô bé trong tương lai. Pansy quay lại với những người còn lại trong phòng với vẻ chỉ huy. "Có ai ở đây sẵn sàng giúp đỡ không?" Nghe giống như một lời nhờ vả, nhưng thật sự không phải vậy; cô nhóc đang thầm đưa ra sự thiện chí của mình như một phần thưởng, một thứ phải nói là khá giá trị.

"Tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế," một học sinh năm thứ năm đang lắng nghe ngay lập tức tình nguyện, hiển nhiên nhận ra được cơ hội để gây dựng mối quan hệ tốt với một trong những gia tộc Hắc ám quyền lực nhất. "Bọn họ sẽ không dám làm gì nếu có tôi ở đó."

Anh ta dìu Nott dậy và họ chậm rãi ra khỏi Phòng Sinh hoạt.

"Bọn họ sẽ phải trả giá," Pansy nhỏ giọng nói, mắt nhìn theo hai người. Draco gật đầu, mặt không rõ cảm xúc và đôi mắt lạnh lẽo.

Hầu hết học sinh Slytherin đều biết hai người đáng sợ nhất trong Nhà của họ là Pansy và Draco. Họ có thể không có phép thuật và thể chất sánh ngang với những người hơn tuổi, và không biết quá nhiều những câu thần chú, nhưng họ có khả năng làm ra những điều khá độc ác, thói quen gộp thêm sự tinh ranh và khôn khéo, như thế đã đủ để tạo ra sự khác biệt. Thường thì hai đứa trẻ không thể hiện gì, Pansy có vẻ là một người tốt bụng và thích buôn chuyện, còn Draco thì thích tỏ vẻ kiêu ngạo và hơi lười biếng. Họ rất giỏi đóng giả những đứa trẻ ngây thơ, đặc biệt là trước mặt giáo viên, và hầu như không ai nghi ngờ gì.

Nhưng một vụ việc với một cậu học sinh Slytherin năm tư trong tháng học đầu tiên của họ đã cho tất cả mọi người trong Nhà thấy Draco và Pansy là hai người không nên bị động đến, hoàn toàn không nên.

Harry vẫn đang tò mò không biết chính xác họ đã làm gì, nhưng Draco và Pansy vẫn quyết tâm thể hiện sự "vô tội" của mình và từ chối chia sẻ bất cứ điều gì kể cả với cậu.

Mọi người đều nghi ngờ Draco và Pansy là thủ phạm, vì nạn nhân đã liên tục quấy rối họ từ khi vào trường, khiêu khích họ hết lần này đến lần khác dù đã có sự cảnh cáo từ những người bạn và bản thân Draco. Cậu ta cố giành lợi thế trước hai người họ, sử dụng tuổi tác và kiến thức phép thuật của mình làm ưu thế, hiển nhiên nghĩ rằng nếu Draco và Pansy nghe lời thì tầm ảnh hưởng của mình ở trong và ngoài Hogwarts sẽ tăng vọt. Nhưng học sinh năm tư ấy đã phạm sai lầm tồi tệ khi lựa chọn mục tiêu, và ngược lại họ đã không để lại bằng chứng gì khi quyết định trả đũa lại cậu ta. Điều duy nhất xảy ra là cậu ta đã biết mất khỏi toà lâu đài, và vẫn chưa quay trở lại. Câu chuyện chính thức được đưa ra công chúng là cha mẹ cậu ta đã chuyển ra nước ngoài, nên học sinh ấy phải chuyển trường, nhưng có những tin đồn rằng có vài học sinh đã nghe thấy tiếng hét đến từ một hành lang bỏ trống vào khoảng thời gian mà cậu ta mất tích.

Ban đầu Harry nghĩ họ chỉ phóng đại mọi chuyện lên, nhưng càng biết thêm về Draco và Pansy, cậu càng không còn chắc chắn. Rõ ràng là bây giờ họ trông thực sự có thể giết người, quá khác biệt so với vẻ thân thiện và trẻ con hằng ngày.

Các giáo viên nhìn chung là khá vô dụng trong việc bảo vệ những học sinh đến từ nhà Slytherin. Phần lớn họ cố gắng để bỏ qua định kiến của mình trong lớp học, nhưng mỗi khi có vấn đề gì mà một phía liên quan đến học sinh Slytherin, họ sẽ luôn tự động cho rằng chúng là thủ phạm. Những người sẽ chủ động đứng về phía chúng chỉ có Snape và thỉnh thoảng là Slughorn. Nhưng trong tình huống thế này, khi là bốn chọi một và không có bằng chứng gì ngoài lời nói của Nott, sẽ rất khó để thuyết phục những giáo viên khác phạt những học sinh có trách nhiệm. Kể cả nếu Nott có cho họ thấy những vết thương, quá dễ dàng để Smith nói dối và tuyên bố rằng Nott đã tấn công cậu ta trước, và phản ứng của cậu ta chỉ đơn thuần là tự vệ. Dù khó tin đến thế nào, Smith vẫn là một Hufflepuff, và điều đó đồng nghĩa với việc những giáo viên sẽ tự động cho rằng cậu ta vô tội. Nó đã cho phép cậu ta thoát được khá nhiều tội, một điều cậu ta hoàn toàn nhận thức được và đang lợi dụng thường xuyên.

Điều này cũng có nghĩa việc trả thù cho Nott và bảo vệ Nhà Slytherin nằm trên vai chính những học sinh. Harry không hề nghi ngờ lời đe doạ của Pansy chút nào, và tự hỏi liệu điều gì sẽ xảy ra với bốn học sinh đã tấn công Nott.

Bất ngờ là trong vài ngày sau vụ việc, không có gì xảy ra cả. Nott quay lại Phòng Sinh hoạt chung Slytherin vào đêm thứ hai, nhưng kể cả sau sự trở lại an toàn của cậu ta, Draco và Pansy có vẻ vẫn chưa muốn bỏ qua. Cặp đôi thường được thấy đang ngồi ở bên lò sưởi, lên kế hoạch giải quyết những thủ phạm. Thông tin duy nhất Harry lấy được từ họ là danh tính của hai học sinh còn lại, đều là năm ba, một Ravenclaw và một Hufflepuff, hai người Harry đều không quen biết. Họ từ chối chia sẻ thêm bất cứ điều gì và mọi người đều không động chạm gì đến, ngoài Blaise, người thỉnh thoảng sẽ ghé qua để đưa ra vài gợi ý.

----------