[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 161





CHƯƠNG 16: RATIO (Lí do)

-----------

"Đi nào, Harry, chúng ta sẽ muộn mất!"

"Đợi một chút, mình đến ngay đây."

"Sao cậu lâu thế?" Draco càu nhàu, ngó đầu vào nhà tắm. Vừa nhìn thấy Harry, mặt cậu ta ngay lập tức thay đổi. Cậu nhóc khịt mũi, nhưng rồi không giữ nổi bình tĩnh mà cười phá lên. Harry bĩu môi.

" Có phải lỗi tại mình đâu cơ chứ!"

"Nhìn nó còn tệ hại hơn bình thường! Tôi không nghĩ chuyện này lại khả thi đấy!" Draco bật ra những tiếng cười khúc khích, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. "Cậu đã làm cái gì vậy?"

Harry nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, cảm thấy vô cùng hối hận vì đã cố gắng khắc phục mái tóc của mình. Phải thừa nhận là cậu đã làm một việc hết sức tồi tệ; thứ gel cậu mượn của Draco không những không giúp ích gì, mà thậm chí còn làm cho đầu cậu như mọc thêm mấy cái sừng. Trông Harry cứ như một nhân vật hoạt hình vậy.

"Chỉ là...tóc mình thực sự trở nên rất rối mỗi khi đến tiết học Bay, mình chỉ nghĩ là một chút gel sẽ giúp được?"

Hồi bảy tuổi, cậu đã từng thử dùng phép thuật để làm mái tóc ngay ngắn lại. May mắn là chúng kịp mọc lại trong một đêm, và cậu cũng không dám thử thêm lần nào nữa.

"Hai người đang ồn ào gì thế? Chúng ta phải lên lớp thôi." Giọng nói của Blaise truyền đến từ ngoài cửa phòng.

"Không có gì đâu!" Harry hô lên. Để cho Draco nhìn thấy đã đủ xấu hổ rồi, cậu không muốn những người khác cũng biết nữa. Đặc biệt là Blaise, người luôn mang vẻ ngoài hoàn hảo kể cả trong những ngày tồi tệ nhất. Harry còn không nghĩ cậu ta phải cố gắng chút nào.

Draco cuối cùng cũng ngừng được cười. "Đợi một lúc, Blaise, chúng tôi ra ngay đây."

"Được thôi, tôi sẽ đợi ở Phòng Sinh hoạt." cậu ta đáp, vẫn có vẻ rất hiếu kì, nhưng vẫn rời đi.

Harry thở dài bất lực. "Mình sẽ rửa nó đi vậy. Thật ngu ngốc khi thử thứ này."

Draco cân nhắc nhìn về phía cậu, đặt tay dưới cằm. "Có thể đám con gái sẽ có gì đó giúp được? Tôi biết Pansy rất hay chăm sóc tóc, đã có lần tôi nghe Daphne phàn nàn rằng cậu ta ở trong phòng tắm quá lâu."

"Cậu ấy có một mái tóc đẹp," Harry lẩm bẩm, có chút ghen tị, khom người xuống bồn rửa mặt.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Harry quay sang, khó hiểu. "Gội sạch tóc? Mình sẽ không đi tắm lại chỉ để rửa sạch thứ này đâu."

Draco đảo mắt. "Chúng ta có những thần chú dùng cho việc này mà, cậu biết không? Nhãn hiệu này được làm đặc biệt để có thể loại bỏ với một câu thần chú; nếu không thì nó sẽ có tác dụng trong khoảng một ngày."

"À thì, chẳng phải mình đang không thể thực hiện các câu thần chú một cách dễ dàng à?" Harry bật lại.

Draco yên lặng, và Harry ngay lập tức cảm thấy có lỗi vì đã giận cá chém thớt. Không phải lỗi của Draco mà Harry bị mắc kẹt với hai cây đũa phép mà cậu không thể sử dụng. Đó là một trò đùa tồi tệ, với cậu mà nói, nhưng điều đó không khiến cho thái độ của cậu trở nên chính đáng hơn chút nào.

Bình thường thì không sao, thực sự Harry muốn sử dụng phép thuật của mình trong mọi trường hợp, nhưng việc liên tục phải thực hiện các câu thần chú ở trên lớp khiến cậu phải giả bộ yếu kém và bất lực đến mức không nắm bắt nổi chúng, cho dù mọi người xung quanh hoàn toàn có thể làm được trong vài ngày. Hoặc làm vậy, hoặc đặt mọi người trong lớp học vào nguy hiểm, và Harry không đặt lòng tự trọng của mình cao đến mức thế. Cậu chưa từng nhìn nhận bản thân mình là một người tự cao, hay một người quan tâm đến ý kiến của người khác, nhưng lại rất bận tâm về việc người khác cho rằng mình là thiếu khả năng, là kém cỏi, và tình cảnh ngốc nghếch này đang vô tình khiến cho điều đó xảy ra.

Điều an ủi duy nhất mà Harry có, đó là đối với tất cả mọi thứ không liên quan đến đũa phép, cậu luôn là một trong những học sinh xuất sắc nhất. Độc dược, Thảo dược học, Thiên văn học, và Lịch sử Phép thuật là những môn học mà cậu toả sáng nhất, và kể cả trong những lớp học khác, những bài luận của Harry luôn được coi trọng và cậu luôn có thể trả lời những câu hỏi giáo viên đưa ra.

Vì vậy nên ít nhất người khác không nghĩ là Harry ngu ngốc, điều khiến Harry bận tâm nhiều nhất, nhưng cậu biết phần lớn họ đều nghi ngờ rằng cậu là một Squib.

Harry không có định kiến gì đối với những Squib, và cũng sẽ không quá phiền nếu mình là một Squib, nhưng cậu không phải và vì thế nên những học sinh khác đều đã sai, đó là điều khiến cậu bận tâm. Cậu cũng chẳng chứng minh được cho họ thấy mà không để lộ ra về phép thuật của mình, và Harry không sẵn sàng làm điều đó.

May mắn thay, cậu có Draco và Snape, hai người đã biết về những vấn đề phép thuật bẩm sinh của cậu, nên nếu cần giải toả họ luôn sẵn sàng lắng nghe, kể cả khi cả hai người chưa hoàn toàn hiểu rõ về sức mạnh của Harry. Sự thấu hiểu của họ đã là đủ, đa phần là thế, nhưng sự khó chịu nói chung vẫn còn đó.

"Xin lỗi, Draco, mình chỉ..."

Draco khịt nhẹ mũi. "Không, là lỗi của tôi. Nếu ở vị trí của cậu thì tôi cũng sẽ thấy bực bội thôi."

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực Harry. "Dù gì đi nữa, mình xin lỗi. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều, mình sẽ phát điên mất nếu không có cậu cùng trò chuyện."

Draco nhăn mặt, hai gò má có chút ửng hồng. "Phải có ai đó bảo vệ cậu mỗi khi lũ Gryffindor ngu ngốc bịa đặt tin đồn chứ. Được rồi, để tôi giúp. Tôi sẽ là cây đũa phép tạm thời của cậu."

"Cảm ơn, Draco yêu quý," Harry trả lời ngọt ngào, trong giọng nói ẩn chứa tiếng cười. "Cậu luôn biết phải làm gì mà."

"Đừng có bắt đầu trò đó, Potter, một Blaise là quá đủ rồi," Draco nói, giọng điệu nằm giữa vẻ bực tức và buồn cười, và cậu ta lấy đũa phép của mình ra. "Nịnh nọt không có tác dụng gì với tôi đâu."

Harry suýt chút nữa chế giễu cậu ta, nhưng cậu vẫn cần sự giúp đỡ của Draco nên không được khiêu khích cậu ta quá mức. Dù thế, Harry không thể chấp nhận một lời nói dối như vậy. "Điều đó hoàn toàn không đúng chút nào."

"Cậu có muốn tôi giúp hay không?" Draco hỏi với một sự cảnh cáo mà Harry nhận ra ngay lập tức. Cậu mỉm cười vô tội với cậu nhóc tóc vàng, chớp chớp mắt để thêm phần hiệu quả.

"Có chứ."

----------