[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 156




----------

Dumbledore vuốt bộ râu của mình, mắt nhìn vào hòn đá đang cầm trong tay. Từ trên giá, Fawkes nhìn nó đầy hiếu kì, thỉnh thoảng cúi đầu xuống để nhìn gần hơn.

Ông đã biết Harry đang nói dối khi họ gặp nhau ở chỗ tấm gương. Cách biểu cảm của cậu bé thay đổi khi bước vào phòng và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trở thành một vẻ khó chịu, thậm chí có chút bài xích, là phản ứng thú vị và kì lạ nhất mà ông được chứng kiến, hoặc nghe được, về một người nhìn vào Tấm gương Ảo ảnh.

Hạnh phúc, tình thương mến, sự nhẹ nhõm? Hoàn toàn có thể hiểu được. Nỗi buồn, nỗi nhớ? Gần như cũng thường gặp như hạnh phúc, một mặt khác của đồng xu. Tức giận chăng? Thỉnh thoảng, có lẽ khi người đó nhìn thấy lẽ ra không thể và cảm thấy bị chế nhạo. Kể cả là bực bội, khi họ đã gần đạt được mục tiêu, nhưng lại chưa chạm đến.

Nhưng sự khó chịu đầy bác bỏ, thậm chí là chán ghét ư? Cứ như cậu bé coi sự phản chiếu ấy như một con bọ mình tình cờ giẫm phải, một con ruồi mắc vào tóc mình?

Chưa từng thấy bao giờ.

Cho nên khi Harry nhìn vào tấm gương với một vẻ mặt ao ước, và nói rằng mình nhìn thấy cha mẹ, Dumbledore đã biết được hai điều.

Một là, Harry không muốn ông biết cậu thấy gì trong gương, vì chắc chắn nó không phải là cha mẹ của cậu bé. Dù Harry có nghĩ mình có cảm nhận gì về cha mẹ đi nữa, nếu đó là khát vọng sâu thẳm nhất trong trái tim, cậu sẽ không thể giấu được khỏi tấm gương. Kể cả nếu cậu bé có cảm thấy căm ghét, hay bị bỏ rơi, những cảm xúc chủ đạo sẽ vẫn là ao ước, nhung nhớ, buồn bã. Chứ không phải là chán ghét.

Hai là, Harry biết tấm gương là gì, vì cậu bé không chỉ biết thứ mình nhìn thấy là thứ không muốn để Dumbledore biết, mà còn biết nếu nói mình thấy cha mẹ sẽ là điều Dumbledore đồng tình.

Một phần trong ông còn bận tâm về chuyện này. Harry Potter đang dần thể hiện mình là một cậu bé đầy bí mật và rất khôn khéo, thật khác biệt với Lily và James và với điều Dumbledore đã dự đoán, đã hi vọng. Một phần Dumbledore lo lắng về những điểm tương đồng giữa Harry và một đứa trẻ Slytherin từ rất nhiều năm về trước, một đứa trẻ đã trở nên tồi tệ hơn những gì ông tưởng tượng, và tự hỏi liệu chúng sẽ trở nên giống nhau hay không.

Tuy nhiên, ông lại không tin vào điều đó.

Dù Dumbledore có tưởng tượng ra đủ thứ đáng buộc tội mà Harry có thể nhìn thấy trong gương và muốn che giấu, nó vẫn không thể trả lời cho câu hỏi về phản ứng của cậu bé. Nếu Harry đã thấy thứ gì đó như 'quyền lực' hay 'của cải' hay kể cả 'Harry là một vị vương thần bất tử', biểu cảm của cậu bé chắc chắn sẽ vẫn phải là một phiên bản nào đó của vui vẻ và thích thú; có thể là tham lam, đầy ao ước và thèm muốn những gì tấm gương đã cho thấy. Chưa kể đến, Harry đã chủ động từ bỏ sự trường sinh lẫn quyền lực của hòn đám và dù Dumbledore biết cậu bé có rất nhiều tiền thừa kế, những người tham lam sẽ không bao giờ bỏ qua một cơ hội làm giàu dễ dàng như thế.

Nói thật, Harry trông hứng thú với lời giải thích về câu thần chú mà Dumbledore đưa ra hơn mọi phần khác của cuộc trò chuyện giữa họ. Đôi mắt cậu bé sáng bừng lên khi Dumbledore đồng ý giải thích sâu hơn, và đặc biệt là khi ông nói về lí do tại sao câu thần chú lại được cấu trúc như thế. Toàn bộ phần giải thích đều nằm trên lí thuyết, và Harry đã không hỏi gì về chi tiết, nên có lẽ không phải là cậu bé đang tìm cách vượt qua nó, mà thay vào đó chỉ muốn biết cách nó hoạt động. Nó không phải là sự hứng thú mà một người ham muốn quyền lực sẽ thể hiện, ít nhất là trong kinh nghiệm của Dumbledore. Lý thuyết đơn thuần thường chỉ là lãng phí thời gian đối với họ, khi rõ ràng lại không như thế với Harry.

Trái lại, thứ mà Harry nhìn thấy trong gương dường như bị cậu bé coi thường, và đó là một điều vô cùng đáng kinh ngạc đối với Dumbledore. Ông chưa từng thấy tấm gương sai bao giờ; có gì đó ở hình ảnh của nó khiến cho những người phản đối đến thế nào cũng phải chấp nhận, kể cả khi họ sẽ không bao giờ thừa nhận với người khác. Nhưng Harry không hề che giấu sự do dự, hay từ chối điều mình thấy. Cậu bé chỉ đơn giản là...khước từ nó.

Điều quan trọng hơn khiến ông không thực sự lo lắng về điều Harry che giấu chỉ đơn giản là việc cậu bé đã đưa hòn đá cho Dumbledore, kể cả khi đã biết chính xác nó là gì. Dumbledore có thể đếm trên đầu ngón tay số người sẽ làm vậy – và đứa trẻ từ nhiều năm trước kia chắc chắn sẽ không có – và chắc chắn không một ai trong số đó sẽ dễ dàng cho nó đi mà không đòi lại gì. Một phần trong ông tự hỏi liệu đó là do Harry không nhận thức được ý nghĩa sâu xa của hòn đá; nhưng lại phải nói, chính vì cậu hiểu được sức mạnh của hòn đá nên đã đưa nó cho ông. Harry đã nhận thức được mình không thể bảo vệ hòn đá khỏi những người khác, và thay vì để nó có thể rơi vào tay những kẻ sẽ dùng nó cho những mục đích xấu xa, hay bản thân bị giết vì nó, cậu bé đã tìm đến sự giúp đỡ của Dumbledore, dù đã biết có thể sẽ có những hậu quả khác.

Những nỗi lo của Dumbledore dần tan đi. Ông sẽ trông chừng Harry, nhưng ông vẫn còn hi vọng đối với cậu bé. Cậu có thể khôn khéo và kín đáo, nhưng vẫn là một đứa trẻ thông minh, và xứng đáng được giữ riêng cho mình vài bí mật nếu muốn. Đến giờ, Harry chưa từng cố gắng làm hại ai, và lại còn thể hiện rất tốt trong những tình huống khó khăn, với Quirrell và với hòn đá. Sẽ không công bằng nếu Dumbledore nghĩ xấu về cậu bé chỉ vì cậu không muốn thừa nhận những khao khát thầm kín nhất của mình với vị Hiệu trưởng, người mà cậu mới gặp được có...3 lần? Đúng thế, Harry mới chỉ là một đứa trẻ, và Dumbledore sẽ ghi nhớ điều đó. Có lẽ Harry chỉ xấu hổ về điều mình thấy trong gương, và không muốn ai biết được những điều riêng tư như thế về mình, chưa nói đến một giáo viên. Đó là một hành vi hoàn toàn bình thường.

Dù sao thì đâu phải là bản thân Dumbledore không có những bí mật của riêng mình.

-----------

Hết chương 15.