[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 15-5




-----------

Sự thay đổi đến ngay lập tức. Phép thuật của Dumbledore, thứ đang chuyển động chậm rãi xung quanh ông, đột ngột sững lại. Nó dường như làm đông cứng cả không khí xung quanh, một sự đe doạ lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.

Trái tim Harry đập thình thịch vì sợ hãi. Cậu đột nhiên nhận thức được rằng nếu muốn, Dumbledore có thể giết cậu ngay lập tức, và Harry sẽ không thể làm gì. Cậu đã biết điều đó rồi, cũng giống như cậu biết một con hổ trong vườn thú có thể giết chết mình, nhưng chưa bao giờ là sự nhận thức đến từ bản năng như thế này.

Ít nhất thì Harry đã chắc chắn Dumbledore biết về hòn đá.

Dumbledore cho cậu một nụ cười nhỏ. Nó không an ủi được Harry. "Một thứ? Nó là gì vậy, con trai?"

Harry phải kìm xuống cơn rùng mình. Cậu chậm rãi đưa tay vào túi áo, cố gắng không làm ra hành động đột ngột nào. "Em tìm được hòn đá này." Cậu lấy nó ra, nâng nó trong bàn tay khi đưa nó đến trước mặt Dumbledore một cách vô hại nhất có thể. Dumbledore nhìn vào hòn đá một lúc trước khi dời mắt về phía Harry.

"Trò có biết hòn đá này là không, trò Potter?"

Bây giờ đã thành 'trò Potter' rồi. Harry nuốt nước bọt. "Có ạ, thưa thầy. Ít nhất là em nghĩ vậy."

"Nó là gì?"

"Hòn đá Giả kim, thưa thầy."

Dumbledore nhìn cậu đầy tính toán. "Và trò có biết hòn đá này làm được gì không?" Ông không nhận lấy nó từ tay Harry.

Harry cảm thấy rõ ràng là mình đang bị thử thách. Cậu không thích chuyện này một chút nào; cậu đã hi vọng tình huống này sẽ được giải quyết nhanh chóng, rằng cậu chỉ cần nộp nó lại và thế là xong việc. Harry không chắc vì sao Dumbledore lại quyết tâm muốn đảm bảo rằng cậu đang giao nộp lại thứ gì. Không phải giữ càng kín đáo càng tốt sao? Kể cả nếu Harry chưa nhận ra giá trị của nó, thì bây giờ cậu cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ rồi.

"Có ạ, thưa thầy. Nó có thể biến mọi kim loại thành vàng ròng, và có thể tạo ra một loại thuốc khiến người uống trở nên trường sinh bất tử."

Dumbledore yên lặng. Harry cảm thấy cổ mình có chút nhột. Dumbledore không muốn hòn đá sao? Điều đó khá hợp lí, Harry cũng chẳng muốn nó, nhưng chắc hẳn vị Hiệu trưởng sẽ nhận trách nhiệm về việc này chứ? Dù sao thì Harry cũng đã tìm thấy nó ở trong trường mà.

Thế rồi, Dumbledore thở dài, cuối cùng cũng đưa tay ra để lấy hòn đá từ tay Harry. Cậu có thể cảm nhận phép thuật của mình than vãn và lực hút từ hòn đá khi nó bị đem đi, nhưng lờ đi cảm giác ấy. Bây giờ thì Harry đã biết lực hút bí ẩn ấy đến từ đâu, sự tò mò đã được thoả mãn, và cậu không còn quá muốn đi tìm hiểu nữa, dù không hiểu tại sao lại thế.

"Tại sao con lại đưa nó cho ta, con trai?"

Lông mày Harry nhíu lại. "Thầy được coi là một trong những phù thuỷ hùng mạnh nhất còn sống hiện tại, nên nếu có ai trong toà lâu đài này có thể giữ hòn đá an toàn, đó chính là thầy."

"Con nói quá lời rồi." Dumbledore trông không có vẻ tự hào lắm, Harry thấy vậy. "Nhưng ý của ta là, tại sao con không giữ hòn đá cho bản thân mình?"

Harry liếc nhìn hòn đá, cảm nhận thứ phép thuật nặng nề của nó lôi kéo mình. Cậu rùng mình. "Nó quá quyền lực. Em nghĩ nó quá nguy hiểm để một người như em có thể sở hữu. Em không thể tự bảo vệ bản thân nếu có người muốn làm hại em để cướp lấy hòn đá. Chưa kể đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó bị lấy đi. Có những người sẽ làm những điều khủng khiếp để được bất tử, và những trận chiến tồi tệ đã xảy ra vì những điều nhỏ nhặt hơn thế này."

Biểu cảm của Dumbledore trở nên khó tin. Thế rồi ông đột nhiên bật cười. Harry không thể hiểu có gì hài hước về lời mình nói. Sau một lúc, ông dừng lại, nhưng cuối cùng phép thuật của ông cũng thả lỏng ra, nên Harry không phiền lắm.

"Con khá sáng suốt đấy, Harry. Hơn rất nhiều người ta đã từng gặp." Dumbledore nói, xoay xoay hòn đá trong lòng bàn tay; rồi, bằng một giọng nhỏ đến mức Harry nghĩ lẽ ra cậu không thể nghe thấy, "Có lẽ là còn hơn cả ta."

Harry không biết nên đáp lại thế nào. Cậu nghĩ những gì mình nói khá là logic, thậm chí là những điều hiển nhiên. Một hòn đá khiến một người bất tử và giàu đến không tưởng ư? Chưa kể đến tầm ảnh hưởng mà nó mang lại. Hàng ngàn, hàng trăm ngàn người đã bỏ mạng vì những điều nhỏ nhặt hơn. Harry không có ảo tưởng gì về những điều người khác có thể làm để lấy hòn đá từ cậu. Và Harry, dù có tự tin về khả năng của mình đến đâu, nhận thức sâu sắc được rằng mình sẽ là một mục tiêu dễ dàng nếu có ai thực sự muốn giết chết cậu. Một thứ thuốc trường sinh bất tử mang lại lợi ich gì khi mà cậu không còn sống để mà hưởng dụng nó chứ?

Sau một khoảng im lặng, Dumbledore thở dài nhẹ. "Cảm ơn con đã nói thật với ta, con trai. Ta sẽ đảm bảo tằng hòn đá được an toàn." Ông cất hòn đá vào áo rồi quay sang nhìn Harry đầy hiếu kì. Harry không thích cái nhìn ấy lắm, và cậu đang hi vọng được ra khỏi đây với càng ít câu hỏi càng tốt, nhưng có lẽ là quá lạc quan rồi.

"Nhắc mới nhớ, làm sao con có thể lấy được hòn đá này? Những hình thức bảo vệ ta đã sắp đặt khá là...cụ thể."

Harry chớp mắt. Cậu thực sự không biết mình có hòn đá bằng cách nào. Cậu chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, và với Henry, và rồi hòn đá cứ thế...xuất hiện. Manh mối duy nhất về những điều đã xảy ra là cậu đã muốn biết cách tấm gương hoạt động. Nhưng làm sao có thể giải thích về việc cậu muốn tái tạo lại tấm gương đây...?

Thực ra thì, nói thật cũng không phải là không tốt. À thì, phần lớn sự thật. Vài phần của sự thật. Một phiên bản đã được chỉnh sửa và sắp xếp cẩn thận của sự thật.

"Em cũng không chắc lắm. Em...đang cố gắng nghĩ xem tấm gương là gì?"

Dumbledore nhướn mày. "Tiếp tục đi."

"Em đang đứng trước gương, nhìn vào bản thân...và cha mẹ...và tự nói một mình về những ý tưởng? Em xin lỗi, thưa thầy, em thật sự không biết nữa."

"Cụ thể thì con đã nói những gì?"

Harry đưa tay lên vò đầu. "Chỉ là em muốn biết tấm gương đã làm gì. Nếu nó bí mật gì hay không-" Cậu sực tỉnh. "Ồ! Em nói gì đó đại loại là 'hãy cho ta thấy bí mật của ngươi'. Có phải do thế không?"

Thật sự mà nói, câu trả lời này có hơi dễ dàng, nhưng có lẽ đó chính là mục đích. Khiến cho nó dường như quá ngốc nghếch để không ai nghĩ đến? Nhưng Harry vẫn đang thiếu gì đó.

Dumbledore nhìn cậu cân nhắc. "Có lẽ vậy. Và con định làm gì khi đã biết bí mật của tấm gương?"

"Không làm gì ạ. Em chỉ tò mò thôi."

"Có vẻ là thế," Dumbledore suy tư đáp, đan hai bàn tay vào nhau. "Ta thật sự khá ấn tượng đấy." Ông nhìn Harry một lúc rồi dường như đã đi được đến quyết định. "Thần chú ta đặt trong tấm gương chỉ cho phép những ai muốn có hòn đá nhưng không có ý định sử dụng lấy nó ra. Những người khác sẽ chỉ thấy mình với cả đống vàng, hay gì đó tương tự."

Mặt Harry nhăn lại khó hiểu. "Tại sao không khiến cho việc lấy nó là bất khả thi? Tại sao lại cho người khác có cơ hội để lấy hòn đá?"

Dumbledore trông hài lòng vì câu hỏi của cậu. "Điều đó có thể hợp lí trong những trường hợp khác, nhưng thần chú ta dùng để giấu hòn đá thì có chút phức tạp hơn, nhưng tốt hơn nhiều so với những sự lựa chọn khác. Nó sẽ mạnh hơn nhiều khi được cho một cách thức để tiếp cận, thay vì cản lại hoàn toàn tất cả mọi người." Ông đáp.

Harry ngẩng lên. "Là sao ạ, thưa thầy? Em xin phép được hỏi thêm, việc này nghe rất thú vị."

Dumbledore bật cười. "Ta vui vì con nghĩ vậy. Hãy nghĩ về thần chú này giống như một quả bóng nước. Nếu như nó không có một lỗ hổng nào, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị vỡ bởi áp lực, nếu chúng ta liên tục thêm nước vào. Tuy nhiên, nếu chúng ta chọc một lỗ nhỏ vào đó, thì dù có cho bao nhiêu nước, nó cũng sẽ không phát nổ vì có chỗ để nước thoát ra khi áp lực lên quá cao."

Harry cân nhắc lời giải thích đó. "Nước ở đây là có người cố phá vỡ câu thần chú bằng sức mạnh phép thuật đơn thuần?"

Dumbledore gật đầu. "Đúng thế. Đặt một áp lực phép thuật lên một thần chú là một cách thường thấy để phá vỡ nó, đặc biệt là với những thần chú dùng để che giấu sự vật. Để ta lấy một ví dụ khác; như một tấm vải chẳng hạn. Nếu ta buộc chặt nó lại từ mọi phía, như một cái trống, sẽ dễ dàng để xé rách nó; có thể nói chính thành trống đã khiến tấm vải dễ bị xé rách hơn. Mặt khác, nếu chúng ta chỉ gắn chặt một đầu của nó, thì kể cả có đấm vào cũng không có hiệu quả, và nó sẽ chỉ quay lại như cũ khi ngừng tác dụng lực vào. Trong trường hợp này, câu thần chú chính là tấm vải; miễn là tấm vải không rách, thì câu thần chú cũng vậy, và gắn chặt nó vào khung không chỉ là không cần thiết, mà còn phản tác dụng. Một cấu trúc như trống rất lí tưởng cho những thần chú phòng hộ, thứ cần hoạt động như một lớp áo giáp, nhưng với những thần chú tập trung vào bẻ cong không gian và góc nhìn thì lại không phù hợp lắm."

Harry càng nghe càng chú tâm. Đây là một trong những thông tin thú vị nhất cậu từng nghe về cách thiết kế những thần chú phức tạp, vừa cho mục đích cụ thể cũng như sự tương phản của chúng. Cậu muốn ghi chép, nhưng lại không mang giấy bút theo người. Cậu không nghĩ mình lại cần đến, và đang cực kì hối hận.

"Thưa thầy, cảm ơn thầy rất nhiều vì đã giải thích những điều này cho em." Harry nói, thật sự cảm kích. Dumbledore cho cậu một nụ cười hiền từ.

"Đương nhiên rồi, con trai. Đây là điều ít nhất ta có thể làm sau khi con đã thể hiện một nhân cách đáng khen ngợi đến vậy."

Harry lắc đầu, hơi xấu hổ vì lời khen mình không cảm thấy xứng đáng. Cậu chẳng thấy gì của một 'nhân cách đáng khen ngợi' ở việc không muốn bị giết cả. Dumbledore có vẻ hiểu được sự do dự cúa Harry. "Nếu còn có bất cứ câu hỏi gì khác, cứ thoải mái đến tìm ta. Nếu không bận rộn, ta không phiền trò chuyện thêm với con đâu, con trai." Ông ngừng lại. "Và, đương nhiên, nếu con có gặp phải tình huống...lí thú nào; ta luôn sẵn sàng giúp đỡ."

Harry gật đầu, mỉm cười. Cậu chắc chắn sẽ tận dụng lời đề nghị ấy. Theo những gì mọi người nói, Dumbledore là một trong những phù thuỷ thông thái và quyền lực nhất hiện giờ. Được cho phép sử dụng ông như một nguồn thông tin chắc chắn không phải một điều Harry sẽ từ chối. "Vâng ạ, thưa thầy. Cảm ơn thầy rất nhiều!"

"Không cần phải cảm ơn nhiều thế đâu, Harry. Dù bây giờ ta là Hiệu trưởng, ta đã từng là một Giáo sư, và tất cả những gì ta muốn làm là giúp dạy dỗ những phù thuỷ trẻ tuổi và truyền lai kiến thức. Có những học sinh yêu thích học hỏi như con là một niềm vui."

Harry muốn cảm ơn ông thêm lần nữa, nhưng thấy nó sẽ lại trở thành một vòng lặp, nên thay vào đó cậu hơi cúi đầu. "Em sẽ làm thế, thưa thầy. Nếu không còn gì khác, liệu em có thể đi chưa ạ?" Cậu đã ở đây gần một giờ rồi, và dù cậu vẫn còn rất nhiều thứ muốn bàn luận cùng Dumbledore, cậu vẫn hơi bận tâm về hòn đá và những gì mình vừa được biết. Dumbledore gật đầu.

"Đương nhiên, ta đã giữ con đủ lâu rồi."

Harry đứng dậy, liếc nhìn sang Fawkes, không có phản ứng gì trong suốt cuộc trò chuyện. Con chim phượng hoàng có vẻ đã rỉa lông rỉa cánh xong, phần lớn những sợi lông vũ trên người nó đã thẳng thớm gọn gàng. Phép thuật của nó vẫn toát ra vẻ nặng nề kì lạ.

"Chúc ngủ ngon, thưa thầy." Harry nói trên đường rời khỏi văn phòng.

"Ngủ ngon, con trai."

----------