[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 144




----------

"Ta đã trở lại rồi đây, Fraus! (kẻ giả mạo)" Harry cất giọng ngân nga khi cậu khép lại cánh cửa lớp học. Cậu kéo tấm áo tàng hình khỏi người, rồi yểm một thần chú Monere Accessus để đảm bảo sẽ phát hiện ra nếu có ai đó cũng đến đây.

Rồi cậu nhìn vào ảnh phản chiếu của mình. "Hay phải nói là, Tấm gương Ảo ảnh?"

Cậu không chắc mình trông đợi điều gì. Có lẽ là hình ảnh phản chiếu của mình sẽ tỏ ra kinh ngạc khi thấy cậu phát hiện ra bí mật của nó, một chút lo lắng – ít nhất là tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút. Thay vào đó, nó chỉ nhìn cậu như thường. Harry xù lông. Có gì đó ở nụ cười tự mãn kia như đang khiêu khích cậu, như là nó biết gì đó mà cậu thì không. Tệ hơn nữa, dường như nó không có ý định nói cho cậu biết.

Kẹp dưới cánh tay Harry là vài mảnh gương bạc nhỏ cậu đã làm tối qua nhằm mục đích này. Chúng không rõ nét như cậu mong muốn, nhưng Fies trực tiếp biến đổi các chất liệu, nên cho dù mảnh giấy cậu sử dụng làm khuôn khá phẳng, cậu vẫn phải dùng Polio (đánh bóng) để tạo được một bề mặt phản chiếu. Miễn là nhìn được mặt cậu trong đó, nó sẽ tạm thời dùng được.

Harry điều chỉnh lại những mảnh gương, có chút bực bội. "Cho ta một chút thời gian, ta sẽ tìm ra cách vận hành của ngươi, và ta sẽ tạo ra một bản sao của ngươi. Thậm chí nhiều là đằng khác. Lúc đó ngươi sẽ chẳng còn gì đặc biệt nữa, phải không nào?" Ảnh phản chiếu của cậu cất một tiếng cười yên lặng, lắc lắc cái đầu của nó. Harry cau có với nó, cảm thấy mình đang bị coi thường. "Chẳng có gì hài hước đâu. Đừng có cười nữa."

Nó phớt lờ cậu. Cậu ném cho nó thêm một cái lườm. Việc nó mang khuôn mặt của cậu thật sự là không thể chịu nổi. "Biết gì không, ngươi không phải ta, nên gọi ngươi là 'tên giả mạo' là không đúng. Ta sẽ gọi ngươi là...Henry từ bây giờ."

Henry nheo mắt nhìn cậu, khoé miệng giật giật. Harry biết mình vẫn đang bị cười nhạo. Cậu quyết định lờ nó đi và bắt đầu suy nghĩ cách để mô phỏng lại tấm gương.

Cậu đặt những mảnh gương mình mang theo xuống đất, rồi đứng dậy đi vòng quanh quan sát tấm gương trong vài phút. Phép thuật của nó hầu hết vẫn giống hệt lần trước, vẫn nhẹ nhàng dịch chuyển, hơi mang sắc vàng hồng. Cảm nhận nó đem lại rất nhẹ, gần như là không có. Ấn tượng chính của Harry là câu thần chú tạo ra tấm gương được làm từ những thần chú nhỏ hơn được ghép vá lại với nhau, hơi thô sơ nhưng chắc chắn.

Nó cũng không giúp gì cho Harry trong tình huống này, nhưng là một điều thú vị cần ghi nhớ. Harry luôn cẩn thận trong việc giữ những câu thần chú của mình đơn giản và ngắn gọn; một từ ngữ sai, hoặc sự kết hợp sai, kể cả chỉ là vô tình, cũng sẽ nhanh chóng dẫn đến một thảm hoạ. Đó là một phần lí do cậu hứng thú với cổ ngữ Runes và sáng tạo thần chú; nó sẽ cho phép cậu – hi vọng là thế - tạo ra những thần chú phức tạp hơn mà không phải lo một lỗi lầm nhỏ nào đó có thể dẫn đến chết người. Còn bây giờ, cậu đang tự giới hạn bản thân nhiều nhất có thể.

Harry bắt đầu đi vòng quanh tấm gương, mong rằng có những dòng chữ nào đó mình đã bỏ sót, hoặc điều gì đó sẽ cho cậu manh mối về cách vận hành của tấm gương. Không may mắn thay, cậu chẳng tìm được gì mới, và lại quay trở về con số không.

'Tấm gương Ảo ảnh', tấm gương soi chiếu khát vọng của trái tim con người.

Harry khoanh tay lại, thở dài. Thú thực là, Harry không biết phải dùng từ ngữ gì để tạo ra một thứ như 'Tấm gương Ảo ảnh'. Bản thân nó đã là một ý niệm cực kì phức tạp rồi; khát vọng có nghĩa là gì? Nó có khác với sự mong muốn? Sự cần thiết? Khác như thế nào? Làm sao Tấm gương có thể biết được? Liệu nó luôn đúng một cách khách quan, hay nó có thể bị đánh lừa? Liệu thật sự có tồn tại thứ như là khát vọng sâu thẳm nhất hay không? Khát vọng của một người thấy trong gương có thể được thay đổi không, hay là được cố định cả đời? Bản thân Harry còn không thể tưởng tượng ra khát vọng sâu thẳm nhất của mình, thì làm sao tấm gương có thể biết được.

Quá nhiều câu hỏi, nhưng lại quá ít câu trả lời.

Thôi, dù sao cũng chẳng đến được đâu nếu cứ tiếp tục suy nghĩ về nó. Vì vậy, Harry cầm một trong những mảnh gương của mình lên, và bắt đầu thử nghiệm.

----------

Năm giờ sau, Harry gục xuống sàn, chống đỡ trên hai bàn tay mình và cảm thấy có chút thất bại. Cậu nhìn xuống đống gương của mình: có cái đã vỡ, có cái bị bẻ cong, một số đã đẹp và sáng bóng hơn trước; nhưng chưa cái nào có phép thuật.

"Mình đang làm gì ở đây cơ chứ?" cậu lẩm bẩm.

Cậu đã thử đủ mọi cách trong hàng giờ; từ những từ ngữ trừu tượng nhất – Desderium (mong muốn), Desiderio meo ( tôi mong muốn), Ostende (phơi bày), Ostende mihi (cho tôi xem), kể cả những từ như Cor meum (trái tim tôi) – tới những từ ngữ đơn giản nhất mà cậu cảm thấy có thể dùng được – Recrepo (phản chiếu), Imago (hình ảnh), Revelare (tiết lộ), Revelare Mei (tiết lộ cho tôi). Chẳng từ nào hiệu quả. Những từ ngữ trừu tượng thì phép thuật của cậu không thể đáp lại được, nhưng cậu chẳng biết làm gì khác. Ép buộc phép thuật của cậu thực hiện câu thần chúchỉ khiến cho một trong những mảnh gương nổ tung vì thứ năng lượng hỗn loạn cậu rót vào đó. May mắn là thần chú Tegmentum đã bảo vệ cậu khỏi những mảnh vỡ.

Bằng một cách nào đó những từ ngữ đơn giản còn tệ hơn thế - Harry đã có chút hi vọng rằng Revelare sẽ có tác dụng, nhưng niềm hi vọng ấy chỉ khiến cho cậu cảm thấy ngốc nghếch hơn. Cậu đang mong chờ câu thần chú làm gì cơ chứ? Cậu đang không hề cố gắng trốn khỏi tấm gương, thế thì nó sẽ tiết lộ được gì chứ? Quần lót của cậu à?

Harry cũng không muốn dùng những từ như Revelare Cor (tiết lộ trái tim), vì sợ rằng nó sẽ giật trái tim cậu ra khỏi lồng ngực để 'tiết lộ' nó. Một sự hiểu lầm mới hài hước làm sao!

Và việc Henry đứng đó vừa xem vừa cười trước sự chật vật của cậu không hề giúp thêm được chút nào.

Cậu không kìm được nói chuyện với nó, dù nó không bao giờ đáp lại. Có thể là do nó không bao giờ đáp lại thì đúng hơn. Nó giúp cậu giải toả bớt sự bực bội, mặc dù nghĩ lại thì nó cũng chỉ khiến cậu ức chế hơn thôi. Harry sắp đến mức muốn đập nát tấm gương này rồi, chẳng cần biết đến hậu quả.

Harry thở dài. Tại sao cậu lại bận tâm đến chuyện này như vậy? Đây còn chẳng phải một món đồ hữu dụng; sẽ rất tuyệt nếu biết được khát vọng của những người khác, nhưng nó cũng chỉ là một trò đùa vui. Harry cảm thấy rằng phần lớn khát vọng của mỗi người đều khá hiển nhiên, nếu ai tinh mắt, hoặc ít nhất là không có gì quá phi thường. Đương nhiên rồi, có vài người đã bị bất ngờ trước hình ảnh được thấy, nhưng nhìn chung cậu thấy nó cũng chỉ phụ thuộc vào việc đặt được đúng câu hỏi và quan sát một cách kĩ càng. Loại bỏ những những quan niệm sai lầm, ngừng chối bỏ những mong muốn thật tâm, những việc kiểu thế. Chắc chắn là tấm gương giúp quá trình đó đơn giản hơn, nhưng những nhà trị liệu cũng có khả năng ấy; điều đó không làm cho họ thành những cổ vật diệu kì và thần thoại.

Hoặc, trong trường hợp của cậu, tấm gương hoàn toàn vô dụng vì cậu còn chẳng biết khát vọng của mình là gì. Harry nhẹ nhàng dùng bàn chân đập nhẹ vào chân đế của tấm gương, lâm vào trầm tư.

Kể cả nếu cậu có thành công sao chép lại tấm gương thì sao chứ? Cũng chẳng phải là cậu có thể đem nó cho người khác xem, họ sẽ muốn biết cậu lấy nó ở đâu, và muốn lấy đi nó từ cậu. Nó sẽ chỉ thêm rắc rối, và cậu cũng đã biết được khát vọng của mình là gì rồi. Vậy thì tại sao cậu lại lãng phí nhiều thời gian đến vậy cho một thứ không có tác dụng gì?

Suy nghĩ đó khiến cậu bật cười. "Câu hỏi ngu ngốc. Mình đoán là sẽ luôn tốt hơn nếu biết nhiều hơn...kể cả khi mình sẽ không dùng đến." Harry nhìn vào trong gương, nheo mắt với Henry. Henry nheo mắt nhìn lại. "Ta biết ngươi không nói được, nhưng thôi nào, ngươi không thể ...dùng khẩu hình à? Hay viết nó ra?" Cậu nhìn quanh để tìm một mẩu giấy. Không có gì hết. Cậu than thở.

"Không phải ngươi là một tấm gương ma thuật có thể cho ta thấy bất cứ thứ gì sao?" cậu nói, đầy khiêu khích, những từ ngữ châm chọc và réo rắt. "Ta thề là khát vọng lớn nhất bây giờ của ta là được biết bí mật của ngươi. Ta chỉ muốn biết thôi, ta sẽ không nói cho ai đâu! Móc ngoéo nào!" Cậu chắc chắn đã phát điên rồi, cứ nói chuyện với ảnh phản chiếu của mình hàng giờ đồng hồ. Henry, như thường lệ, không đáp lại. "Ta sẽ không sử dụng nó đâu! Chỉ cần cho ta thấy thôi, làm ơn đấy?"

Đột nhiên, tấm gương rung lên một cách kì lạ.

Đó là lần đầu tiên phép thuật của nó đã chuyển động rõ ràng đến vậy. Nó sáng lên với một hình bóng mờ nhạt; một ảo ảnh nhạt nhoà, gần như ánh lên ở mép của lớp khung vàng.

Cũng đột ngột như thế, nó tối sầm xuống, và cậu cảm nhận được một sức nặng nhỏ ở trong túi áo bên phải của mình.

Harry đứng bật dậy, trái tim đập rộn ràng, đưa tay vào túi áo để lấy ra một...hòn đá nhỏ?

Nó hơi bình thường so với những gì mà Harry mong đợi, nói thật là vậy – một hòn đá đỏ sáng bóng với một thứ lõi nứt nẻ và xoáy vòng kì lạ - nhưng Harry có thể cảm nhận được sự quyền lực đến từ nó. Cậu không thể thấy được phép thuật của hòn đá, nhưng có một sức nặng nào đó ở nó còn vượt qua cả trọng lượng, thứ dày đặc bên trong phần lõi màu hổ phách của nó đang lôi kéo Harry. Cậu nhận ra cảm giác ấy.

Đây là thứ đã thu hút mình suốt thời gian qua sao?

Harry nhìn chằm chằm vào hòn đá, hơi rùng mình khi cố gắng thấu hiểu nó là gì. Cậu nhìn lên tấm gương, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình đang trông cực kì nghiêm túc.

Đôi mắt của nó hoàn toàn chăm chú vào hòn đá; một cái nhìn xuyên thấu và gây ra cảm giác bất an. Nó trông như muốn nuốt hòn đá vào bụng vậy.

Harry nuốt khan, nhét hòn đá lại vào túi. Đôi mắt của Henry dõi theo chuyển động ấy mà không thèm chớp mắt.

Harry nhanh chóng nhặt tấm áo choàng lên từ dưới sàn, phủ nó lên vai rồi rời khỏi căn phòng mà không hề nhìn lại. 

-----------

Hết chương 14.