Tomboy Lạnh Lùng - Băng Giá

Chương 22




-E hèm, để tôi giới thiệu với mọi người những vị khách đặc biệt của bữa tiệc ngày hôm nay – Tử Huyền đưa ánh mắt sắc bén ra hiệu cho ba người họ bước lên khán đài. Ba người lần lượt tiến đến…

Sau khi ba người cùng đứng trên khán đài cao 3 mét so với nền đất phía dưới, mọi người đứng vâng quanh chăm chú nhìn, những tiếng xì xào bàn tán đã không biết bay đi đâu, thay vào đó là tiếng im lặng đến nghẹt thở.

Cuối cùng Băng cũng nhìn được khuôn mặt của người thứ ba ngoài cô và Kuro được Boss chú ý ra. Đó là một người con trai, có vẻ như lớn hơn cô và Kuro. Chiều cao 1m8 chỉ có hơn chứ không có kém làm người khác ngững mộ. Khuôn mặt vuông vức, ngũ quan dù là còn tuổi thanh thiếu niên những đã có sự trưởng thành của một người đàn ông. Mái tóc đỏ sẫm thu hút ánh nhìn, được cắt tỉa ngay ngắn. Anh ta mặc một bộ com-lê đen từ đầu đến chân, trông chững chạc hẳn. Ánh mắt sắc nhọn, cuốn sâu tâm chí người nhìn vào lỗ đen vũ trụ trong mắt anh ta.

Hắn nhận ra ánh nhìn của Băng, khẽ cười với cô. Băng cũng gật đầu lại với anh ta.

Kuro có vẻ cảnh giác với hắn, nhìn hắn chăm chú từ khi bước lên khán đài. Anh ta có vẻ cũng không quan tâm ánh nhìn khó chịu của Kuro, chỉ khẽ cười với cậu.

Bầu không khí căng thẳng giữa ba người bị phá tan bởi câu nói của Vương Tử Huyền:

-Có lẽ mọi người cũng đã biết hai người bên này là ai. Cho nên tôi cũng không cần nhiều lời. Hai người họ là Hàn Băng Băng và Mạc Hắc Khiêm. Hai sát thủ chủ chốt của tôi – Giọng nói trầm trầm, khàn khàn của Tử Huyền vang tiếng lên trong loa. Mọi người ở dưới không khỏi kinh ngạc, cả Nhi, Băng cũng thế trừ Leo và Boss. Trước giờ chưa ai biết tên thật của sát thủ hạng nhất – Kuro No Asashin là gì, nay lại được chính miệng Boss nói ra thì chắc chắn đúng. Tin này sẽ chấn động khắp thế giới ngầm đây.

- Còn đây hẳn mọi người cũng đang thắc mắc, tôi cũng sẽ nói luôn. Đây là cháu trai tôi, Vương Nghiệt Hàm, nó vừa đi du học mấy năm trở về. Nó có gì không phải phép, đừng nể tình tôi mà hãy thẳng thừng trừng phạt nó. – Vương Tử Huyền mặt không cảm xúc từ đâu tới cuối nói dõng dạc. Vương Nghiệt Hàm bước lên phía trước ba bước để mọi người nhìn rõ hắn. Hắn 10 phần thì 8 phần giống ông, từ khí chất, cử chỉ, khuôn mặt làm mọi người bên dưới trầm trồ. Trước giờ chưa ai nghe qua Boss có người thân thích nào, thậm chí không ai biết Tử Huyền cưới vợ hay chưa. Nay lại nhận được tin chấn động thế này, mọi người kinh ngạc có, kính nể có, vui mừng có,…

Đảm bảo hắn ta sẽ nổi tiếng tăm khắp thế giới ngầm chưa đầy 3 ngày.

Băng nhìn qua hông của Nghiệt Hàm, cô thấy ở đó treo một thanh dao găm nhỏ nhưng nhìn qua có vẻ rất sắc bén. Đồ tốt.

Băng đại diện cho súng – vũ khí nóng.

Nghiệt Hàm đại diện cho dao – vũ khí lạnh.

Đúng là tương khắc.

Riêng Hắc Khiêm thì vũ khí của cậu ta đa dạng đủ thể loại, từ súng cho đến dao găm, mã tấu, kiếm, cung,… cái nào hắn cũng dùng được. Mỗi lần làm nhiệm vụ đều mang các loại vũ khí khác nhau nên không thể biết được hắn chủ yếu dùng vũ khí nào.

Sau một hồi phát biểu dài dòng cũng như thông báo một số điều quan trọng, bữa tiệc bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Tất nhiên, cậu cháu trai của Boss thành trung tâm của bữa tiệc, một số quý ông, quý bà quen biết Boss đã lâu thì tranh thủ ra hàn huyên tâm sự cùng Nghiệt Hàm. Một số không quen biết nhiều nhưng cũng có địa vị không hề nhỏ thì qua bắt tay làm quen làm Nghiệt Hàm trông có vẻ bận rộn.

Người thứ hai được mọi người hỏi thăm, chú ý không kém là Hắc Khiêm. Đa phần họ chỉ hỏi thăm qua loa vì hầu như ai ở đây cũng nghe danh cậu đã lâu, hỏi không ngừng về thân phận của cậu. Hắc Khiêm là người cởi mở lại tài giỏi nên mọi người hầu như ai cũng có ấn tượng tốt với cậu.

Người thứ 3 không phải Băng, cư nhiên lại là Thiên – anh trai Băng (chương 5). Anh đến vừa lúc bữa tiệc bắt đầu, chưa kịp nghe Boss phát biểu. Anh ẩn ẩn hiện hiện, lâu lâu mới xuất hiện ở bữa tiệc. Anh vốn là một điệp viên chuyên nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, chuyên nghiệp lại luôn đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Tính tình ôn hòa, nhã nhặn nên mọi người ai cũng có hảo cảm với anh. Anh dù cho 3-4 năm không xuất hiện thì mọi người trong ngành quen biết anh vẫn nhớ Thiên là ai.

Ba người họ như lỗ đen vũ trụ hút mọi người vây quanh lại, trò chuyện không ngừng. Băng đơn giản là lạnh lùng tàn khốc và khá kiệm lời nên được yên ổn ngồi một góc trao đổi với Nhi và Leo.

Boss thì lúc ẩn lúc hiện, công bố cậu cháu trai quý tử xong thì đã mất dạng, để MC điều khiển bữa tiệc.

Nghiệt Hàm vất vả ra khỏi đám đông, tiến đến chỗ nhóm Băng đang ngồi. Nhẹ nhàng ngồi cạnh cô. Nhi và Leo hiểu ý liền đi trò chuyện với mọi người.

-Xin chào, tôi tên là Vương Nghiệt Hàm. Tiểu thư đây hẳn là Hàn Băng Băng? – Giọng nói trầm cất lên, ấm áp nhưng cũng rất lạnh lùng. Khiến người khác nhớ mãi không quên chất giọng đó.

-Vâng, xin gọi tôi là Yuki. Tôi gọi ngài là? – Băng không mặn không nhạt khẽ trả lời.

-Ồ, cứ gọi tôi là Nghiệt Hàm. Yuki, cô đây là chủ của bang nào vậy nhỉ? – Nghiệt Hàm nói tiếp, có vẻ muốn nói chuyện dài dài. Băng khá hứng thú với con người này, không khách khí nói.

-Tôi chủ bang Ice Nhật Nguyệt. Gọi tắt là Ice – Băng uống một ly rượu đỏ, nhẹ cất tiếng.

-Vậy à? Tôi mới vừa du học về, hơn chục năm chưa về quê hương nên cũng chưa biết gì nhiều. Cảm phiền Yuki có thể giới thiệu sơ qua cho tôi biết tình hình nơi đây thế nào? – Nghiệt Hàm trong ánh mắt đầy khó hiểu nhìn chăm chăm Băng làm cô khá khó chịu.

-Tất nhiên là đư… - Băng còn chưa nói xong, Hắc Khiêm cùng anh Thiên từ trong đám đông nhảy ra. Hắc Khiêm nói

-Không được! – Rồi tự tự tiện tiện kéo tay Băng ra chỗ khác. Nghiệt Hàm ngồi đó, mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt ánh lên vài tia hung ác.

-Xin chào, tôi là anh trai của Băng Băng – Lục Thiên. Nếu em tôi nói gì không phải xin thứ lỗi – Thiên đi đến bắt chuyện với Nghiệt Hàm. Hắn rời sự chú ý khỏi Băng và Hắc Khiêm, bắt tay với Thiên.

-Không không! Tiểu thư Yuki không nói gì sai cả. Tôi là tôi rất có hảo cảm với tiểu thư. Hân hạnh làm quen, tôi là Nghiệt Hàm – Nghiệt Hàm nói chuyện với Thiên, nở nụ cười bí ẩn làm Thiên có cảm giác cảnh giác với hắn.

Ở một góc khác của bữa tiệc… Băng và Hắc Khiêm đang trừng mắt với nhau…