Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 30: Sáng tỏ




Có lẽ do anh quá kiên trì, mà cũng có lẽ do anh quá giãy giụa, nhưng mà kết quá chứng minh, lý trí của anh không đủ để chống lại dục vọng của bản thân, nhất là người trong lòng luân phiên trêu chọc như thế …

Mà khi Ôn Thừa Tường thức tỉnh đã thấy mình trần truồng nằm trên giường, trong lòng ôm một nữ nhân cũng không một mảnh vải.

Haiz, thật sâu thở dài trong lòng, là bất đắc dĩ, nhưng cũng là thỏa mãn,  cô cuối cùng cũng là của anh, có lẽ vì anh vẫn luôn thanh tỉnh, cho nên anh mới có thể biến giấc mơ này thành sự thực đi …

Không cần lại do dự nữa, một hồi hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn vừa rồi làm cho anh triệt để thanh tỉnh, có vẻ như sự do dự của anh đã làm cho cô gái này khổ sở đi, bằng không sẽ không đưa ra lựa chọn quyết liệt như vậy, thậm chí dùng cả thân thể để chứng minh cô có tình cảm với anh.

Anh thực sự không nên, vì tự tôn của bản thân mà đã do dự lâu như vậy, tuy rằng vì cô quá hoàn hảo, dù sao anh cũng không có thân phận gì để xứng với cô, nhưng là chẳng phải anh cũng đã ích kỷ sao? Bởi vì sợ bị tổn thương, sợ phải đối mặt với tình cảnh nan khan bị ghét bỏ, cho nên phía trước cũng chưa có phát sinh chuyện gì đã lo lắng tìm đường lui …

Thật nực cười! Rõ ràng là yêu cô nhiều đến vậy, ngược lại lại đi làm tổn thương cô …

“Thực xin lỗi, anh về sau sẽ không như thế nữa, anh sẽ không hoài nghi bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không giấu giếm chuyện gì cả, lại càng không vì tự ti mà khiến em  bị tổn thương. Anh sẽ thản nhiên mà yêu em, sẽ luôn canh giữ bên cạnh em.

Có lẽ cả đời này anh cũng không có lấy một thân phận đủ để xứng đôi với em, nhưng là anh sẽ dùng tất cả để yêu em, anh sẽ lấy hết mọi khả năng để đối tốt với em, để em mỗi ngày đều có thể sống trong hạnh phúc, thẳng đến một ngày nào đó trong tương lai,em không cần anh làm bạn đời nữa, khi đó anh mới rời đi …”

Ôn Thừa Tường giống như thì thào tự nói, lời nói tràn ngập chân thành tha thiết, đây là lời hứa anh dụng tâm mà thành.

Giờ phút này, Ôn Thừa Tường dứt bỏ được những băn khoăn dư thừa, cũng dứt bỏ được cái tự tôn nhàm chán kia, chỉ đơn giản là muốn hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu, anh nghĩ, hạnh phúc cũng không cần phải chịu quá nhiều áp lực, chỉ cần đơn giản hạnh phục là tốt rồi, không cần phải lo lắng gì nữa.

Mắt vẫn nhắm, hô hấp vẫn có quy luật như trước, Long Tư Nghị trông như vẫn ngủ say bình thường, nhưng cô lại không nghe sót một chữ từ lời của Ôn Thừa Tường, trực giác của quân nhân, ngay khi anh tỉnh thì cô cũng đã tỉnh, sở dĩ không nhúc nhích là vì muốn biết phản ứng của anh …

Về phần kết quả, thật làm cho cô ngoài ý muốn đâu, bây giờ quá trình đã hoàn tất … Hahaha, cũng thật tốt ngoài dự tính, tuy rằng hiện tại thân thể có chút bủn rủn, nhưng cả quá trình ngọt ngào cùng kích tình kia làm cô thật hoài niệm a~. Thật không nhìn ra, nam nhân ôn hòa này mà cũng có thời điểm phóng đãng như thế.

Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt trên trán cô, tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bộ dáng nghiêm túc của anh… Thật tốt …

Mở mắt, đối diện với đôi mắt có chút ngượng ngùng nhưng dị thường ôn nhu của anh, tâm của Long Tư Nghị liền trở nên ấm áp, vẽ lên một nụ cười mỵ nhân.

Nam nhân này a, luôn tạo cho cô cảm giác thật ấm áp và thoải mái, không có một tia áp lực, thật tốt …

“Chào buổi sáng …”

“Ân, chào buổi sáng, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, anh đi làm bữa sáng” Nói xong, Ôn Thừa Tường định xuống giường, nhưng lại bị Long Tư Nghị giữ lại.

“Đừng đi” Níu chặt Ôn Thừa Tường, kéo hắn trở lại bên người mình, Long Tư Nghị xoay người ghé vào ngực anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Long Tư Nghị lúc này bộ dáng lười nhác mà lại gợi cảm, như một con tiểu miêu được thỏa mãn, thật khiến cho người khác nhịn không được muốn cắn một cái. Ôn Thừa Tường vòng tay ôm lấy thân thể của cô, trong lòng dấy lên một cảm giác dị thường thỏa mãn.

“Tư Nghị, thực xin lỗi” Anh nghĩ anh nên xin lỗi về hành vi của mình.

“Vì sao lại xin lỗi?” Mắt cũng không có mở, Long Tư Nghị chỉ miễn cưỡng hỏi, nhưng mà lại như chờ một chú miêu khác cắn câu, tình thế nhất định a~.

“Anh có đi ra ngoài làm việc, vì anh cần tiền đưa cho những đứa nhỏ ở cô nhi viện, mà anh lại không muốn dùng tiền của em, cũng không muốn làm em mất hứng, cho nên mới giấu em, đừng giận, được chứ?” Ôn Thừa Tường nói rõ ràng chi tiết, sự tình đã đến bước này, hất thảy cũng không cần giấu diếm nữa. Nếu cô gái này thực sự khinh thường anh, lúc trước cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái anh, anh nên tin tưởng Tư Nghị, cũng nên tin tưởng vào tình cảm của bản thân.

“Thừa Tường, anh trợ giúp cho trẻ mồ côi ở cô nhi viện?” Long Tư Nghị như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên.

“Ân, cũng không thể nói là trợ giúp, tiền lương của ta hữu hạn, trừ đi tiền sinh hoạt thì số tiền còn lại không nhiều lắm, chỉ đủ làm một vài việc thôi, anh cũng là một cô nhi, anh muốn làm một chút gì đó cho nơi đã nuôi anh lớn lên, em không để ý chứ?”

“Đương nhiên là không, hơn nữa, em còn có một ý kiến hay, cũng không biết anh có muốn làm chút chuyện với bọn em  không”

“Bọn em?”

“Phải, em cùng nhóm bạn của em, chúng em đang định lập một nhà từ thiện, nhưng không hẳn là đơn giản như thế, mà là trợ giúp cho những người cần chúng, từ đó tìm kiếm những người có tài, sau cho họ có cơ hội phát triển, lợi cả đôi đàng”

Vô luận là em hay những người bạn của em cũng không tin rằng trên thế giới này có chuyện làm gì đó miễn phí, ngươi muốn cái gì thì phải tranh giành, ngươi muốn cơ hội thì phải trả giá, các nàng cũng không nghĩ sẽ đi giúp người không công, tựa như các nàng sẽ không cho tiền khất cái*, nhưng sẽ thuê khất cái làm việc.

* Khất cái: ăn mày.

“Em muốn giúp đỡ cô nhi đến trường, sau đó để họ làm việc cho em?” Ôn Thừa Tường cũng không phải ngu ngốc, nghe Tư Nghị nói như vậy, anh cũng hiểu được phần nào.

“Đấy mới chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta không chỉ muốn giúp cô nhi đến trường, còn có thể làm rất nhiều chuyện khác, nhà từ thiện sẽ từng bước một phát triển, nhưng mà bọn em rất lười, cho nên Thừa Tường, anh chủ đạo chuyện này nhé? Nếu mà anh không nguyện ý, cái cô nhi viện đã giúp anh kia sẽ là nơi bị thiệt đầu tiên nha~” Hiện tại trông Long Tư Nghị như một tiểu hồ ly, ít đi mấy phần ổn trọng mà tăng thêm mấy phần giảo hoạt, thật chọc cho người ta mỉm cười.

“Cám ơn em, Tư Nghị!” Ôn Thừa Tường ôm chặt lấy Long Tư Nghị, tuy rằng nhìn như cô đang lợi dụng anh, khiến anh không thể không đáp ứng, nhưng trên thực tế, anh biết đây là phương thức nàng giúp anh.

“Thừa Tường, thời gian chúng ta quen nhau không dài, những ngày chúng ta ở chung ít đến đáng thương, cho nên chúng ta không thể hy vọng xa xôi có bao nhiêu hiểu biết về nhau, nhưng mà anh phải biết rằng, tương lai của chúng ta còn một đoạn đường rất dài cần phải đi, chúng ta sẽ vượt qua hết thảy khó khăn để bên nhau.

Mà sau này, em mong giữa chúng ta không có xin lỗi hay cảm ơn gì, ta hy vọng chúng ta sẽ luôn tin tưởng lẫn nhau, có thể dắt tay nhau đến già, em luôn nói thực tế, chẳng phải mộng mơ, chỉ cần cố gắng, em tin chúng ta có thể, phải không?”

“Hảo, không nói cảm ơn, cũng không cần xin lỗi, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau giữ lấy hạnh phúc thuộc về riêng chúng ta” Anh nhất định sẽ không buông tay thêm lần nữa, nhất định sẽ không để cô vì anh mà đau lòng, tương lai của bọn họ vẫn còn đang chờ phía trước …

Một loại không khí ôn nhu ấm áp xoay quanh hai người, khiến cho hai trái tim xa lạ chậm rãi dần xích lại với nhau, có lẽ đây chính là thứ tình cảm kỳ lạ của nhân loại, tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, phức tạp mà lại đơn giản, chúng sẽ khiến người ta thấy thống khổ, nhưng cũng sẽ làm cho họ cảm thấy hạnh phúc …