Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 17: Tình địch




Bận rộn cả một buổi sáng, Long Tư Nghị tâm tình cực tốt lấy ra hộp cơm trưa mà Ôn Thừa Tường đã chuẩn bị sẵn, cũng không quản người ta nghĩ thế nào, ngồi ngay trong văn phòng bắt đầu ăn, làm cho ý tưởng muốn thông qua cơm trưa bồi dưỡng tình cảm của Triệu Tử Đình thực bất đắc dĩ.

Rốt cuộc nam nhân kia là ai? Từ lúc sáng nhìn thấy nam nhân kia trong nhà Long Tư Nghị, Triệu Tử Đình vẫn nghi hoặc mãi.

Cũng không phải rất tuấn tú, cũng không có khí thế đặc biệt gì, hắn cũng không thấy qua trên báo, hẳn cũng chẳng phải danh nhân gì, hơn nữa nam nhân kia làm cho người ta cảm giác thực bình thường, không có áp lực gì, cũng không tìm ra điều gì nổi bật, chính là nam nhân này tựa hồ có một điều gì đó làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

Nhưng mà hắn khi biết nam nhân kia ở trong nhà Long Tư Nghị, so với hắn có cơ hội còn muốn cơ hội tốt hơn, hắn tất nhiên không thể thoải mái. Nhưng cho dù nam nhân đó có cơ hội tốt hơn hắn thì đã sao, so về tướng mạo, năng lực cùng địa vị, hắn xứng đáng đứng cạnh Long Tư Nghị hơn.

‘Reng reng reng’

Trong lúc Triệu Tử Đình còn đang miên man suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc của hắn vang lên, đây là điện thoại của văn phòng, tiếp điện thoại của văn phòng cũng là một trong những công việc của hắn.

“Xin chào, đây là văn phòng của Long tướng quân!”

“Xin chào! Ta là Mạc Văn Danh, Long tướng quân có ở đó không? Ta muốn gặp Long tướng quân” Trong điện thoại trên đến một thanh âm trầm thấp của nam nhân, tuy rằng giọng điệu thực khách sáo nhưng cũng không khó phát hiện loại ngữ khí của những người có địa vị.

Lúc đầu Triệu Tử Đình cũng không bận tâm cho lắm, nhưng khi nghe đến cái tên, hắn liền sửng sốt. Mạc Văn Danh – quân trưởng quân đoàn thứ tư, cấp bậc trung tướng, xuất thân từ quân sự thế gia danh vọng nhất của Z quốc.

“Long tướng quân đang dùng bữa, xin hỏi ngài muốn gặp tướng quân có chuyện gì?” Ý tứ trong lời nói của Triệu Tử Đình rất rõ ràng, hiện là thời gian riêng tư, ngài nếu muốn gặp tướng quân thì đợi lát nữa, còn nếu là việc tư, … Hừ, trước qua được hắn rồi hãy tính.

Nhưng theo hắn thấy, Mạc Văn Danh muốn tìm Long Tư Nghị đích xác hơn phân nửa là việc tư, dù sao Mạc Văn Danh – quân trưởng quân đoàn thứ tư cùng Long Tư Nghị – quân trưởng quân đoàn đặc chủng cũng chẳng có mối liên hệ nào.

” … Không phải vì công việc, tôi tìm Long tướng quân có việc riêng, anh có thể gọi Long tướng quân giúp tôi được chứ?” Mạc Văn Danh sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời mình như thế, sau đó tinh tế phát hiện thanh âm này không phải là của người lính cần vụ trước. Đổi người sao? Nhưng là cho dù có đổi người thì hẳn hẳn cũng biết mình là ai? Còn có không biết y có đa nghi hay không, tổng cảm thấy đối phương tựa hồ có chút địch ý với mình.

“Vậy ngài chờ một lát, tôi đi gọi Long tướng quân” Triệu Tử Đình nói xong cũng không thèm chờ đối phương trả lời, trực tiếp thay đổi tuyến.

Bên kia Mạc Văn Danh nhìn điện thoại trên tay mà nhíu mày, ở trong quân đội cũng chưa từng có người nào không khách khí với y như vậy đâu, cho dù ngữ khí của đối phương có như thế nào nhưng phần không tình nguyện trong đó làm y có chút mạc danh kỳ hiệu*.

* Mạc danh kỳ hiệu: không hiểu ra sao, khó hiểu.

Không đúng, hẳn là có nguyên nhân đi, tựa như nghĩ tới vấn đề mấu chốt, Mạc Văn Danh trừng mắt nhìn điện thoại, người lính cần vụ mới này sẽ không phải là tình địch của mình đấy chứ?

Nghĩ thế, Mạc Văn Danh bất đắc dĩ cười cười, haiz, xem ra con đường tình trường của y cũng khá nhấp nhô đây. Theo đuổi Long Tư Nghị 5 năm cũng không thấy đối phương phản ứng gì, mà hiện tại lại có thêm tình địch, cư nhiên ngay cả lính cần vụ cũng là tình địch của y, làm cho y suốt ngày bận rộn công vụ có cảm giác nguy cơ, xem ra y nên phải dụng tâm một chút rồi.

Cùng lúc đó từ điện thoại truyền đến thanh âm trầm ổn của nữ nhân, làm cho bàn tay đang cầm điện thoại của Mạc Văn Danh chặt thêm một chút.

“Văn Danh?”

“Tư Nghị, lâu quá không gặp em, có rảnh không?”

” … Muốn gặp mặt? Buổi tối đi!” Suy xét một hồi, Long Tư Nghị đáp ứng, Mạc Văn Danh này là đồng học với cô trong trường quân sự, cũng từng là chiến hữu, tính cách xem cũng được, hai bên cũng coi như là có giao tình, gặp y cô cũng không phản cảm, ít nhất là nguyện ý cùng y làm bạn, mà cũng chỉ giới hạn ở bạn bè.

“Được, chúng ta tối nay cùng nhau ăn cơm”

“Không cần, tối gặp nhau trong quán bar, đã lâu rồi không uống rượu, anh đi cùng tôi không?” Nhìn hộp cơm trưa phong phú trên tay, Long Tư Nghị mười phần không muốn dùng cơm ở ngoài, trực tiếp cự tuyệt.

“A? Ờ … được” Mạc Văn Danh có chút kinh ngạc, nhưng chỉ cần Long Tư Nghị chịu gặp y là được rồi, liền sảng khoái đáp ứng, sau đó lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.