[TokyoRevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 26-27: Tái hợp **





"Hai cậu..."

Tani muốn khóc quá, nhìn hai người bất ngờ chưa kìa, cô nhớ họ chết đi được, không đêm nào cô không mơ thấy họ. Có lúc chỉ là những kí ức đẹp hồi ấu thơ, có lúc là khoảng khắc cuối cùng họ ôm nhau, thậm chí cả ngày gặp mặt ấm áp. Những lúc vui đùa với nhau ấy, cô không đợi được đến khi gặp lại họ nữa, những ngày tháng cô độc đã kết thúc rồi. Nơi đây chính là nhà, gia đình nhỏ của cô sẽ đoàn tụ ngay bây giờ.

"T-Tani..." __Giọng Rindou nghẹt lại trong họng.

"Là thật? Người thật sao?"__Những con chữ trôi tuột ra khỏi miệng Ran, không thể tin nổi.

"Ừ, tớ nè, Tani nè, Tani của các cậu đang ở đây nè."__Cô cười như mếu, tiến đến một vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người.

Đột nhiên Rindou ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt thổn thức. Tani định chạy qua đó, nhưng một tay Ran nắm lấy bàn tay của cô, chậm rãi và từ tốn khiến Tani phải dừng lại. Mắt anh không rời khỏi gương mặt của Tani, đồng tử có chút động khiến cô tưởng anh đang khóc.

"Là cậu thật?"

"..Thật mà, cậu không nhận ra tớ hả?"

"Là thật...bao nhiêu lâu như thế..."

Tani của họ, đứng đó với đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ và cơ thể gầy hơn trước, trông cô rất mệt mỏi. Mái tóc được cắt ngắn đến ngang vai hơi xù lên vì cô vội đến đây gặp hai người. 

Bàn tay cô truyền đến cảm giác được siết chặt.


"...lâu lắm rồi...cậu tự hành hạ bản thân hay là bị hành hạ đây..."


Não bộ Tani bắt đầu phát ra cảm giác hơi khó chịu và nhức nhối  đến thân chủ, âm điệu nhẹ run mơ hồ của anh truyền đến tai cô.


"...đến mức này...mà không chịu về với tớ...."

"....tớ...KINH TỞM ĐẾN VẬY SAO??!"


Ran bỗng hét vào mặt cô, bàn tay không còn "được" nữa, mà là "bị" siết chặt đến mức kêu răng rắc, đôi mắt đang long lên sòng sọc của anh cho cô biết anh sẽ dồn hết sức để xương tay của cô gãy vụn, cả người Ran giận run lên, từng đợt khí nóng từ hơi thở phả lên người Tani, nung chảy toàn bộ tình cảm đang chực chờ bùng nổ. Não bộ của cô vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm, cảnh báo cô hãy chạy ngay đi, hoặc là bị xé xác tại đây.

Trong phút chốc, tiếng hét ấy đấm thẳng vào não bộ khiến nó choáng váng, mọi thứ xung quanh đông cứng lại trong vài giây, cả thế giới dường như chỉ còn một mình Ran đang chuẩn bị lao đến cắn ngang cổ Tani, và cô sẽ không thể làm gì được ngoài việc đón nhận cơ thịnh nộ giáng xuống mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.


"Sao lại hét với tớ như thế?"__Tani muốn nói, nhưng cổ họng đã trở nên khô rát, từng câu chữ dồn lại thành một khối cứng chèn giữa cổ họng của cô. Tani thấy từng bóng đen kì dị bắt đầu nhảy nhót lướt qua óc cô như một đoạn phim chậm rãi, sau đó nhảy ra sau lưng Ran, chúng phủ lên người anh rồi chảy ra bọc lấy cơ thể. 

Đống màu đen, mà trong đó là Ran, bắt đầu vặn vẹo trước mặt cô, ngũ quan được in trên lớp vỏ bắt đầu biến thành đủ loại hình thù kì dị, rồi nhảy về một gương mặt béo núc, với miệng mở to nhào về phía cô ăn tươi nuốt sống.

" A !!!"

Ran bước một bước về sau do bàn tay bị hất mạnh, anh sững lại vài giây rồi dán đôi mắt đang hằn máu lên thân ảnh nhỏ đang nấp phía sau bình hoa. Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn nữa, giọng nói trầm khàn bị bóp méo trở nên lạ lẫm và đáng sợ:

"Tani..."

"Tại sao lại chạy...?"

"Cậu thực sự....thực sự ghét bỏ bọn tớ đến mức đó...h...hả"

"Cậu, cậu nghĩ tình cảm của bọn tớ ngu ngốc lắm đúng không....bỏ bọn tớ đi nhiều năm như vậy..."

Tani nghe không sót một chữ nào, câu nói của Ran trôi vào đầu óc đang trống rỗng của cô. Ngày hôm nay đáng lẽ phải là những cái ôm, là những lời reo vang chúc mừng, là nhiều hơi ấm quen thuộc, chứ không phải những tiếng la hét, nước mắt và ánh nhìn đầy tuyệt vọng như thế kia.

Tại sao? Tại sao thế? Câu hỏi quay vòng vòng quanh đầu Tani, chuyện gì đã xảy ra? Đôi mắt hằn đỏ của Ran đầy sự phẫn nộ, phản bội và đau đớn. Cô bất giác lùi về sau khi thấy anh bước đến mà không biết rằng những bước chân ấy đã đạt tới giới hạn của anh.


Đau quá, từ trong tim của anh này, anh cần một cái ôm, anh cần hơi ấm của cô để bình tĩnh lại, nhưng bước lùi của cô đã khiến suy nghĩ của anh càng thực hơn nữa. Ánh sáng của anh sẽ rời bỏ anh thật rồi, thứ tình cảm này anh chỉ có thể giữ lại cho đến khi tim anh nổ tung.

"Được, tớ hiểu rồi....."

"...Nhưng tớ không muốn tin đâu, một chữ cũng không muốn tin chút nào, tớ thích cậu lắm cậu biết không? Cuộc sống này là vì cậu tất cả."

"Vậy nên, nếu cậu thực sự không muốn trái tim này ấy, thì cho tớ đi trước được không?"

Anh cầm lấy con dao nhỏ, quả quyết giơ lên cao ngang đầu, mũi dao nhọn lóe lên thứ ánh sáng chết chóc chĩa vào đường gân xanh mờ mờ ở cổ tay đang đặt trên thành ghế.

"Tớ....không, anh yêu em Tani, ba giây là đủ cho một tia hi vọng cuối cùng nhỉ?"

Ran nở một nụ cười kì dị nhưng điên loạn.

"Một"

Hả? Gì cơ? Ran đang nói gì thế? Xa bao lâu chứ? Cậu ấy là đang trách mình sao?

"Hai"

À, lâu lắm rồi không có tin tức của mình nên Ran mới như thế đúng không? Hẳn là cậu ấy có bao nhiêu chuyện để nói nhưng chưa gửi được, bãi đất trống đó sao mà nhận thư được chứ. Tình cảm này chắc cậu ấy đã dồn nén nhiều lắm, vậy mà mình chưa giải thích cho cậu ấy nghe chút nào cả. Phải cho cậu ấy biết chứ...

"..."

"...Ba"

Tất cả sức sống của Ran dồn vào không khí trong họng, bật ra âm thanh kết thúc của chuỗi ngày cực khổ vật lộn với trái tim. Đến cuối cùng thì cô vẫn không chọn anh, anh đã xem trọng bản thân quá rồi, không ngờ chữ cuối cùng anh thốt ra trước khi chết lại chỉ mang theo hi vọng được cô chấp nhận. Ngọn lửa của anh tắt rồi, ở lại chỗ này làm gì nữa nhỉ? Sớm muộn gì RinRin cũng giống như anh bây giờ thôi, anh không muốn nghĩ rằng mình sẽ đi trong cô độc thật sự. Xin lỗi em RinRin, vì lần đầu tiên anh không nhường nhịn với em lại như thế này. 

Toàn bộ sức lực của anh dồn vào con dao nhỏ, dứt khoát đâm xuống.

"A....AAAA"__Tani bừng tỉnh sau tiếng đếm của Ran và phóng đến ngay lập tức, nhưng lần này đã muộn, có phải lúc nào mọi chuyện cũng kết thúc bằng câu "họ sống bên nhau đến cuối đời" đâu?


Rindou đã im lặng ngẩng mặt lên từ lâu, trong đầu chen lấn những suy nghĩ khác nhau, Tani của cậu, tình cảm của cậu, sự lạnh lẽo suốt thời gian quá, những suy nghĩ về Tani nhiều đến mức cậu muốn nổ tung lên mất. Cơ thể cậu cứng đờ theo dõi câu chuyện, không một tế bào nào chịu hoạt động. Hai tay Rindou vẫn ôm lấy má thổn thức, đôi mắt đỏ hoe đong đầy nước đang vô hồn nhìn những giọt máu bay tự do trong không trung.