[TokyoRevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 13: Bạn mới




Từ hôm có bạn mới, mỗi lần nhớ ra chuyện gì đó cô đều túm Izana hoặc Kakuchou ra ngồi kể chuyện. Thực ra Tani chỉ cần kéo một người, tự khắc một lát sau người kia sẽ xuất hiện.

 Izana không phản đối việc đó, đánh nhau nhiều cũng nhàm, nghe mấy câu chuyện của cô khá vui tai. Hơn nữa cậu có thể khoe anh trai yêu quý của mình, con nhỏ này có vẻ thích nghe mấy chuyện đó. Kakucho thì dành phần kể những kí ức của Izana và anh, nên Izana không cần nhắc tới nó nữa. Lúc này mấy thằng khác trong trại không còn dám đụng vào Tani, ngược lại còn cảm thấy biết ơn, mấy lần bọn chúng sắp bị đánh đến gãy xương thì thủ phạm lại bỏ đi, đều nhờ cô cả. Ân nghĩa này quả thật không gì đền đáp được !


"Izana, cậu vẫn gửi thư tay cho anh ấy hả?"__Tani cầm cành cây chọc chọc cái lá khô dưới đất.

"Đều đặn luôn"__Cậu ngừng đào đất nhìn lên. Một phần việc hôm nay được giao là trồng cây đầy khu đất này, hàng tuần mọi người sẽ lần lượt được đưa ra ngoài làm mấy thứ như vậy, gọi là "góp ích cho xã hội".

"Ê này, lấp cho chắc vào, cái cây tội nghiệp sắp nằm ngửa ra rồi kìa."__Kakucho thấy cô lơ là liền cốc đầu một cái.

"Rồi rồi "__Tani xoa đầu nhăn nhó__"Nóng chết đi được còn kêu ra đây đào đất, ghét quá !!!"

Cô bực dọc đeo bao tay vào rồi vun đất lên mầm cây nhỏ bé, mồ hôi nóng hổi trên mặt rơi xuống làm mặt đất lốm đốm đậm màu. Ánh nắng gắt như muốn thiêu rụi cái mũ rơm trên đầu cô, vẫn là chán quá đi..

" Kakuchouuu"

"Gì ?"

"Anh trai Izana có vẻ tốt bụng ha, tớ muốn gặp thử ghê"__Tani tưởng tượng ra một người anh cao ráo hiền hậu

"Ra trại tìm được tao thì cho gặp"__Izana xen vào

Tani bĩu môi nhìn người con trai đang một tay kéo bao đất trước mặt, cậu ta nói năng lúc nào cũng cụt ngủn, nghe không thân thiện tí nào cả. "vua" thì cũng phải đối tốt với "thần dân" chút chứ.

"Haiz, à mà lần viết thư này cậu nhờ anh ấy gửi một ít len vô được không?"__Tani có một ý tưởng__" Tớ biết đan len, để làm quà tạm biệt cho hai người cũng được."

"Không"__Izana thẩy cái bao xuống đất.

"Đi mà, tớ đang cạch mặt hai người kia rồi "__Tani làm vẻ mặt cún con siêu-dễ-thương. Nhưng trước mặt đâu phải là Ran hay Rindou, nên đáp lại cô chỉ có hai thứ :

"Đứng giữa trời nóng mà da gà tao nổi lên hết này, lạ quá ha Izana?"__Kakucho cầm cái xẻng phủi bớt đất.

"Không, mày quả thật rất mạnh Kakucho, có thể nhịn không ói tại chỗ"__Izana cầm cái xẻng được phủi sạch rồi nhìn con người trước mặt. Dễ thương chỗ nào vậy? nhìn chả khác gì đang phê. Đúng là bình thường ngơ ngơ nhưng lên cơn thì không ai bằng.

"Ăn không?"

"À, dạ xin lỗi, tôi không dám thưa bệ hạ"__Cô nhìn đầu xẻng đang chĩa về phía mình, lặng lẽ đưa tay đẩy nhẹ ra xa.

"Không ăn thì nói đi"__Izana hạ xẻng

"Nói gì?

"Sao cạch mặt?"

"..."__Cái ánh mắt này không phải đang quan tâm đến cô gái bé nhỏ đáng yêu này, mà là ánh mắt nhiều chuyện, cả Kakuchou nữa hả? Gật đầu tán thành như đúng rồi thế? Sao trên đời lại có người ngang ngược thế nhỉ?


"Không nói, sao tôi phải kể cho cậu?"__Phũ phàng với người ta thì nhận quả táo nè, hahaha.

"Vì mày là bạn tao, bạn của Kakuchou nữa "__Izana thản nhiên, đáng lý gọi là thần dân đấy, nhưng anh có ý khác hay hơn__" Hai ngày trước ai chống hông bảo 'bạn bè phải chia sẻ cho nhau' nhỉ ?"

"..."

Ờ, tại mình tự hủy mà, không lẽ đi phản biện lại chính mình? Trong cơn bực bội, Tani vừa lấp đất lên gốc cây vừa kể tóm tắt câu chuyện. Đại loại là sau bức thư hôm trước thì cô không thèm trả lời lại nữa, nói là làm, chống đối thì nghỉ chơi.


________________Haitani_______________


Ánh đèn vàng nhạt nhòa bao chiếu sáng chiếc giường trong căn phòng nhỏ im ắng, nếu lắng tai nghe kĩ, người ta có thể nghe được tiếng thút thít từ hai thân ảnh trên giường, Haitani Ran ngồi đó, ánh đèn hắt sáng một bên mặt của anh, tay anh nhẹ nhàng vỗ vào mái tóc vàng  của người trong lòng.

" Ngoan nào, cậu ấy thương em lắm mà"

"..."__Tiếng thút thít nhỏ dần__"..em muốn...nghe kể... chuyện..."

Ran thở dài, thằng nhóc này lại lên cơn nhớ Tani rồi, giờ làm sao vô đó bắt Tani ra ngoài được? Là một người anh trai, anh có kinh nghiệm dỗ nó mấy chục năm rồi, nhưng ca này khó quá. Bởi vì anh cũng muốn khóc cùng nó chứ không bình tĩnh như mọi khi nữa. Anh ôm Rindou một cái thật chặt để trấn an, dù sao họ cũng chỉ mới là những đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, bất ngờ rời xa một người quan trọng như vậy tất nhiên sẽ có phần suy sụp. 


Anh muốn vòng tay mình được lấp đầy bởi hai người chứ không phải một, anh muốn chìm vào giấc ngủ trong mùi hương quen thuộc của Tani, muốn nghe giọng nói dữ dằn nhưng đầy quan tâm của cô khi anh chọc ghẹo, anh muốn nhìn thấy Rindou và Tani trêu chọc nhau như hai đứa trẻ con vô lo vô nghĩ.


Bên ngoài trời đã mưa rồi, Tani có muốn đi bắt những chú cánh cứng rực rỡ không? Liệu cô còn nhớ buổi chiều buồn trong quá khứ? Anh và cô đã ngồi trước lan can cáu bẩn chăm chú tìm bọ cánh cứng trong những chậu cây dại, anh đứng dậy để chắn bớt cho cô như một lẽ hiển nhiên, mặc cho nước mưa lạnh lẽo hắt lên mặt.

 Chắc Tani chẳng còn nhớ đâu, nhưng đột nhiên cô gục mặt xuống khóc, hồi đấy cô còn dễ đoán hơn cả bây giờ, cái đầu nhỏ đó cứ ngang nhiên ôn lại kí ức tối tăm bất cứ khi nào nó muốn, còn cô thì chẳng mảy may ngăn lại. Ran đã hoảng lên, hết lời an ủi rằng chắc bọ nó lạnh nên trốn mất rồi, để anh tìm rồi sẽ thấy thôi. Nhưng hóa ra cô chả nghĩ tới bọ, cô chỉ nghĩ tới chậu cây sen đá bị mẹ làm vỡ tuần trước, cô khóc vì cảm thấy điều gì rất khác giữa lời càu nhàu của mẹ và cơ thể ướt mưa của anh.


Tani kể chuyện hay lắm, Rindou đã nghe giọng cô đến quen tai rồi. Cô nói nhiều thứ với cậu, từ lời khiển trách đến những câu chuyện rất đỗi bình thường mà cô gặp. Đôi lúc cô không nói bằng lời, chỉ đưa đôi mắt to tròn lên để nó nói thay mình, Rindou tưởng như mình thấy nguyên một bầu trời sao lấp lánh trong đôi mắt ấy. Rin muốn nghe cô nói, nói gì cũng được, muốn được đắm mình trong bầu trời sao đó, muốn được cảm nhận hơi ấm cơ thể của Tani. Không phải cô luôn đòi ôm cậu sao, đôi lúc còn cắn má cậu đến mức muốn đứt ra luôn vậy, giờ cô đi lâu vậy không sợ có người ăn mất à? 

"Em sẽ giấu má của mình đi cho cậu ta biết tay..."__Rindou hậm hực ôm chặt anh trai

"Phì... Hahahaha"__Ran dứt khỏi dòng suy nghĩ rồi phá lên cười, em trai anh vẫn là em bé mà.

"Thế thì anh sẽ tuyệt thực xem Tani có về đập chết anh không"__Cũng phải, họ nhớ cô quá rồi nhưng không làm gì được, chỉ có thể bấu víu vào những hi vọng hoang đường nhất.


" Đập chết... ANH! Chúng ta đi giết người đi !"__Rindou reo lên nhào ra khỏi người anh trai. Hai mắt sáng rực như vừa tìm được kho báu vậy.

__________________________________________________

Thấy tui năng suất chưa >:3